Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

“Tại sao nàng lại phải gϊếŧ nhiều người như vậy?” Tần Phong run rẩy hỏi.

“Ta không ra tay thì Đường Kiệt sẽ không ra tay sao? Ta không gϊếŧ Nam Cung Hoành Nhạc thì ông ta sẽ không gϊếŧ ta sao? Hôm nay, vào thời khắc quan trọng nhất, ta đã thu chưởng, không nỡ gϊếŧ chàng nhưng chàng sẽ tha cho ta sao? Đúng vậy, ta là một nữ ma đầu gϊếŧ người không gớm tay nhưng chàng tưởng ta muốn làm thế lắm sao? Ta sinh ra còn chưa tới ba ngày, phụ thân của ta đã muốn gϊếŧ ta… Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông thì đã bị đeo bám… Nếu ta không có võ công thì sớm đã bị đàn ông giày vò đến nỗi không ra hình người rồi!”

Bàn tay đang nắm chặt kiếm của Tần Phong cũng bắt đầu run rẩy. Y rất hiểu giang hồ, hiểu đàn ông. Mạc Tình nói không sai, nếu nàng không biết võ công thì với dung nhan của nàng, may mắn thì có thể nương tựa vào một người đàn ông có quyền có thế, còn không thì sẽ trở thành đồ chơi cho lũ đàn ông tranh giành, nói không chừng phải sống một cuộc sống hết sức thảm thương.

Nàng có võ công thiên hạ vô song, có thể điều khiển được vận mệnh của mình, lẽ nào như thế là sai ư?

Tần Phong bất ngờ rút kiếm ra, tay phải nhanh chóng xoay lại, đâm thanh kiếm còn đang nhỏ máu vào bụng mình.

Máu lập tức phun xối xả, bắn tung tóe xuống đất.

Mạc Tình thét lên rồi xông tới, nắm chặt lấy bàn tay cầm kiếm của y. “Chàng làm gì vậy chứ?”

“Nàng đã thắng cược rồi. Bảy ngày… đủ để ta cam tâm tình nguyện chết vì nàng.”

“Phong…”

“Tình Nhi, một kiếm nàng phải nhận coi như là trả nợ cho Đường Kiệt, một kiếm mà ta chịu coi như là trả cho Nam Cung tiền bối… Còn những người của Long Gia Bảo mai phục trong sơn cốc thì…” Tần Phong ho khùng khục một trận, sau đó mới thều thào: “Ta đã bị trọng thương… không thể cứu được nàng… nàng có thể trốn thoát hay không… phải xem số mạng của nàng.”

Nói xong, Tần Phong loạng choạng lùi vài bước rồi mới quay người rời đi…

Máu chảy thành dòng xuống đất theo những bước chân của y.

Y nghe thấy tiếng khóc của Mạc Tình ở phía sau. Y rất muốn bảo nàng đừng khóc, vì y không xứng.

Nhưng y không có dũng khí để quay đầu lại, vì y sợ lỡ quay lại nhìn nàng một chút thôi thì sẽ không nỡ rời xa nàng.

Y nghe thấy Mạc Tình nói: “Chàng còn nhớ không, chàng từng hứa với ta nếu chàng không chết thì sẽ về tìm ta… Chàng đã hứa với ta rồi.”

Hai chân y khựng lại, không thể bước tiếp được nữa.

“Phong, ta sẽ đợi chàng, ta sẽ luôn đợi chàng!”

Một búng máu phun ra từ miệng y!

Một tay y bịt lấy miệng vết thương, tay còn lại thì đưa lên lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, ân oán tình thù giữa ta và nàng chấm dứt… Dù sống hay chết, ta và nàng… đời này cũng không gặp lại!”

Đã đi được bao lâu, Tần Phong cũng không nhớ rõ. Y chỉ biết vết thương không hề đau, còn ngực thì lại luôn khó thở.

Cuối cùng y không cầm cự được nữa, ngã xuống đất. Khi nhắm mắt lại, y còn mơ hồ nhìn thấy ánh tịch dương trên đỉnh Hoa Sơn nhuộm đỏ cả chân trời, nhuộm đỏ cả những áng mây, Mạc Tình đứng dưới cây hoa vàng, mỉm cười với y. “Sang năm ta sẽ lại đến…”

Mặt trời trên đỉnh Hoa Sơn sẽ mọc và lặn mỗi ngày, nhưng y không biết mình còn cơ hội để ngắm nữa không.



Khi Tần Phong tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ lim. Gian phòng bày biện đơn giản và thanh nhã này hết sức quen thuộc, là Đường Môn.

Tần Phong sờ vết thương đã được băng bó kĩ. Cách băng bó rất khéo léo, vừa nhìn đã biết là Đường Kiệt lại cứu mạng y. Xem ra đời này đã định là y phải thiếu nợ Đường Kiệt rồi.

Vừa ngước lên là y nhìn thấy Đường Kiệt đang ngồi đối diện mình, không phải ngồi trên ghế mà ngồi trên xe lăn và nụ cười vẫn tĩnh lặng, ấm áp như thế.

“Đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nghĩ dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại thôi.”

Tần Phong lập tức ngồi bật dậy, không màng đến cơn đau dữ dội do động tới miệng vết thương. “Nàng ấy đâu? Long bảo chủ có gϊếŧ được nàng ấy không?”

“Không, lại để ả ta chạy thoát rồi.”

Tần Phong cố gắng không để lộ sự nhẹ nhõm trong lòng, giả vờ trấn tĩnh hỏi: “Ả ta đã bị thương, sao có thể thoát được.”

“Sau khi vài người đi tiên phong bị gϊếŧ, những vị tự xưng là đại hiệp còn lại đành trơ mắt nhìn ả bỏ đi. Không ngờ Long Thừa Vân thông minh cả đời, lần này lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?”

“Ông ta ra tay cũng chưa chắc thắng được. Ả ta thật sự rất lợi hại.”

Đường Kiệt xoay xe lăn tới trước mặt Tần Phong, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vết thương của y. “Vết thương của huynh sâu mà hẹp, đâm từ trên xuống dưới với tốc độ rất nhanh.” Đường Kiệt dừng lại một chút, nhìn vào mắt y rồi nói tiếp: “Là phong cách xuất chiêu của huynh.”

Tần Phong cười khổ, không còn gì để nói.

Đường Kiệt xoa đầu gối mình, nói tiếp: “Ta nghe Long bảo chủ nói nữ ma đầu ấy trúng một kiếm ngay trước ngực, vị trí trúng tim, không lệch một ly, đáng tiếc là không đủ trí mạng… Đây không phải là phong cách xuất chiêu của huynh…”

Lần này, Tần Phong không cười nổi nữa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Phong lắc đầu. Đường Kiệt có một tâm hồn rất tinh tế, một trí tuệ hơn người. Có những chuyện hắn không thèm so đo, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.

Đường Kiệt thấy y không nói thì lại hỏi: “Có phải huynh có nỗi khổ gì không?”

“Xin lỗi huynh, ta đã cố hết sức rồi.”

“Còn sống sót trở về là tốt lắm rồi. Huynh nghỉ ngơi đi!” Đường Kiệt không nói gì nữa, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Mấy ngày sau, vết thương của Tần Phong đã khép miệng, tuy không thể hoạt động mạnh nhưng đã có thể đi đứng chậm rãi.

Tần Phong đang nghỉ ngơi trong một ngôi đình thì bỗng nghe thấy giọng của một người đàn ông. Khi nói chuyện, hắn luôn kéo dài giọng, giống như không làm thế thì không thể hiện hết khí phách của hắn vậy.

“Đường Kiệt, cậu đừng giải vây cho hắn ta, chuyện này hắn phải cho chúng ta một câu trả lời!”

Không cần nhìn thấy người, Tần Phong vẫn có thể đoán được người nói chuyện là ai.

“Long bảo chủ, hôm đó Tần Phong đã đâm trọng thương nữ ma đầu đó, còn mình cũng bị thương, coi như đã dốc hết sức rồi!” Giọng Đường Kiệt vang lên.

“Rõ ràng là hắn tự đâm mình một kiếm.”

“Chắc chắn là huynh ấy có nỗi khổ riêng nên mới phải làm như vậy.”

“Cho dù có nỗi khổ gì thì cũng nên lấy đại cục làm trọng. Thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường.”

Tần Phong cười lạnh một tiếng, đi đến gần ông ta, nói: “Long bảo chủ muốn ta nói thế nào đây? Ông dẫn theo nhiều người thế mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, không biết khi đó có suy nghĩ cho đại cục hay không?”

“Làm sao ta biết được cậu có thông đồng với nữ ma đầu đó để dụ bọn ta vào bẫy hay không?”

“Vậy ông nghĩ rằng nếu ả ta không bị thương thì sẽ tha cho các ông sao?”

Long Thừa Vân không còn gì để nói nên hử lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Đường Kiệt trầm ngâm một lúc mới nói: “Phong, ta nghe Đường Tâm nói mấy ngày trước khi quyết đấu với nữ ma đầu đó, huynh qua lại rất thân thiết với một nữ tử.”

“Ừm.”

“Mấy hôm nay không thấy nàng ta xuất hiện, cũng không thấy huynh để ý đến…”

“Không phải không để ý… Nàng ấy chết rồi!” Không phải y muốn giấu giếm Đường Kiệt, chẳng qua là không muốn nhắc tới những ngày hoang đường ấy mà thôi.

Không ai biết đến thì y sẽ dễ quên hơn.

Bỗng một chiếc lá vàng bị gió cuốn, xoay vòng vòng trước mắt y…

Trời đã vào cuối thu, đang là mùa lá vàng tung bay theo gió.

Không biết ai, vào lúc nào đã từng nói với y rằng: mùa thu là mùa của nhung nhớ, mỗi chiếc lá vàng đều chứa đầy hồi ức.

Cúi đầu nhặt chiếc lá, lòng y ngập tràn nỗi đau thương, lại không khỏi nhớ đến ngày thứ ba kể từ khi ở bên Mạc Tình.

Thêm Bình Luận