Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động. Mạc Tình - Một thiếu nữ mang  …
Xem Thêm

Nói xong, y liền quay người sang Bạch Hiểu Sinh, lấy từ trong áo ra một cái bọc bằng vải trắng, đặt xuống bàn và bảo: “Đây là kiếm phổ tổ truyền của Tần gia ta, vãn bối muốn dùng nó để đổi lấy một tin tức từ tiền bối.”

“Trao đổi tin tức” là một quy tắc của Bạch Hiểu Sinh. Bất cứ ai muốn nghe ngóng tin tức từ lão cũng phải dùng một thứ hoặc một tin tức có giá trị tương đương để trao đổi. Đối với kiếm khách giang hồ, kiếm phổ là thứ quan trọng nhất, nó như chính tính mạng của mình. Hôm nay, Tần Phong dùng kiếm phổ của Tần gia để đổi lấy tin tức, như thế đủ biết tin tức này quan trọng thế nào đối với y.

Bạch Hiểu Sinh trầm ngâm giây lát rồi vuốt chòm râu bạc, hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”

“Vãn bối muốn hỏi tiền bối tung tích của Lạc Vũ Minh.”

“Lạc Vũ Minh chẳng phải là bằng hữu của cậu sao? Cậu muốn biết tung tích của hắn mà phải hỏi đến ta à?”

Tần Phong khẽ nhíu mày, nói: “Nghe nói trước giờ tiền bối chỉ cung cấp tin tức chứ không cần hỏi tới nguyên do.”

“Đúng là ta đã hỏi nhiều rồi.” Bạch Hiểu Sinh bật cười, nói tiếp: “Ta có thể cho cậu biết tung tích của Lạc Vũ Minh, có điều ta không có hứng thú với kiếm phổ của cậu. Nếu cậu thật lòng muốn trao đổi thì ta muốn biết…” Bạch Hiểu Sinh dừng lại một chút, chăm chú nhìn phản ứng của Tần Phong. “… tin tức về môn chủ của Du Minh Môn.”

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Bạch Hiểu Sinh, vừa nghe được mấy từ “môn chủ của Du Minh Môn” thì trên mặt Tần Phong liền hiện lên vẻ khác thường, cho dù y đã cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh. “Vãn bối không biết tin tức của nàng ta, lại càng không biết tung tích.”

“Cậu là người cuối cùng nhìn thấy nàng ta mà còn sống sót, ít nhất thì cậu có thể nói cho ta biết nàng ta là người như thế nào, có quan hệ dây mơ rễ má gì với cậu?” Thấy nét mặt Tần Phong hiện lên vẻ khó xử, Bạch Hiểu Sinh cất cao giọng cam đoan: “Cậu yên tâm, ta sớm đã rút khỏi giang hồ nên ân oán thị phi trên giang hồ không còn liên quan gì đến ta nữa, thứ ta muốn biết chẳng qua là sự thật mà thôi. Ta muốn biết nữ ma đầu có võ công cái thế ấy đã có kết cục thế nào.”

“Sự thật ư…” Tần Phong cụp mắt xuống, đôi môi khẽ mím lại, một lúc lâu sau y mới mở mắt ra và nói: “Xin lỗi, vãn bối đã quấy rầy rồi!”

Thấy Tần Phong định cứ thế mà đi, Bạch Đồng vội vàng chạy tới bên cạnh ông, thì thầm vào tai lão: “Ông, người đừng làm khó người ta nữa! Nghe nói võ công của hắn là thiên hạ vô song, cuộc mua bán này người đâu có thiệt gì.”

“Tiểu nha đầu, con thì biết gì chứ?”

“Con biết mọi thứ mà!”

Bạch Hiểu Sinh nhìn gương mặt đỏ ửng của Bạch Đồng bằng ánh mắt trìu mến rồi thở dài. “Thôi được rồi, coi như là nể mặt cháu gái ta, ta sẽ làm cuộc giao dịch này.”

Lão đưa tay ra cầm lấy kiếm phổ rồi tìm kiếm cuốn sách có viết ba chữ “Lạc Vũ Minh”, lật sơ qua xem. “Lạc Vũ Minh sinh ở vùng quan ngoại, mười ba năm trước vì chạy trốn truy sát mà vào Trung Nguyên, ta nghĩ chắc cậu cũng biết những chuyện này.”

Tần Phong khẽ gật đầu.

“Ba năm trước, có người từng nhìn thấy hắn ở Nhạn Môn Quan nên ta nghĩ có lẽ hắn đã quay lại đại mạc rồi.”

“Đại mạc?! Hắn từng nói sẽ không bao giờ về đó nữa, cũng không thể trở về mà…”

“Ồ?” Bạch Hiểu Sinh thoáng chần chừ một lát. “Đây cũng chỉ là suy đoán của ta. Rốt cuộc hắn có ở đại mạc hay không, hay mấy năm nay đã rời khỏi đó chưa, ta cũng không chắc.”

Tần Phong gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy người từng gặp hắn có nhắc đến chuyện hắn đi một mình hay là… bên cạnh còn có người nào khác không?”

Bạch Hiểu Sinh cẩn thận suy ngẫm lại một chút. “Hắn không chỉ đi một mình mà bên cạnh còn có một nữ tử che mặt bằng lụa trắng, nghe Lạc Vũ Minh nói đó là thê tử mới cưới của hắn.”

Trên mặt của Tần Phong không có bất cứ biểu cảm nào nhưng trên người lại toát ra sát khí mãnh liệt. Bạch Hiểu Sinh cả kinh, không khỏi lùi một bước.

Dường như ý thức được sự thất thố của mình, Tần Phong lập tức thu hồi sát khí. Y khẽ khom người, nói câu cảm ơn rồi xoay người đi mất.

Những dấu chân nông sâu in lại trong gió tuyết. Dấu chân ấy hoàn toàn không giống dấu chân của một cao thủ võ lâm mà giống với dấu chân của một gã say rượu hơn, bởi vì mỗi bước đi đều hết sức khó nhọc…

Bóng dáng của Tần Phong khuất hẳn được một lúc, Bạch Hiểu Sinh mới cầm kiếm phổ mà y để lại, tháo lớp vải bọc và mở kiếm phổ ra. Trang giấy có dính máu đã ố vàng, mỗi trang như có thể rơi tơi tả bất cứ lúc nào.

“Ông, đây chắc chắn là võ công lợi hại nhất trong võ lâm, đúng không?”

“Không phải.” Bạch Hiểu Sinh đưa tay vuốt chòm râu bạc, lắc đầu. “Đây chỉ là một cuốn kiếm phổ hết sức bình thường mà thôi.”

“Sao lại thế được? Chẳng phải Tần Phong chưa từng bị đánh bại sao?”

“Hắn lợi hại là ở nội công thâm hậu khó lường, tốc độ biến hóa của chiêu thức và trí tuệ, cùng với thanh bảo kiếm có một không hai trong tay hắn.”

“Kiếm ư? Thanh kiếm trên tay hắn ấy à? Con thấy không có gì đặc biệt cả mà.”

“Đương nhiên là con không thể nhìn ra rồi. Thanh kiếm này nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực tế lại là một bảo vật được rèn từ thời thượng cổ, có tên là Kình Phong. Kiếm khí của nó rất lợi hại, lại mang sát khí gϊếŧ chóc, có thể dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ. Sau này, thanh kiếm ấy đột nhiên biến mất, không có bất cứ người nào biết ai đã đoạt được nó. Mãi đến ba mươi năm trước, thanh kiếm này mới tái xuất giang hồ, thế nhưng lại không có sát khí nữa và rơi vào tay của Tần Nghĩa Phiến – cha của Tần Phong, được hắn đặt cho cái tên là Thanh Phong kiếm. Nhờ vào thanh kiếm này mà Tần Nghĩa Phiến đã nổi danh trên giang hồ, cũng vì thế mà khiến biết bao người trong giới võ lâm mơ tưởng tới nó. Cuối cùng, hắn và thê tử bị người ta hãm hại, phải ôm hận dưới suối vàng.”

“Ồ, nếu thế thì thanh kiếm này là một vật không may mắn?”

“Đúng vậy. Nhưng nếu có thanh bảo kiếm này, cho dù chỉ là một kiếm phổ bình thường cũng có thể trở thành võ công cái thế.”

Bạch Đồng chép miệng. “Nếu thế thì đây cũng chỉ là một kiếm phổ hết sức bình thường, vậy chúng ta đã chịu thiệt rồi sao?”

“Không thiệt đâu. Lạc Vũ Minh vốn là một kiếm khách đã hết thời, tin tức về hắn hoàn toàn không có giá trị gì cả, ngoại trừ Tần Phong thì e là không còn ai có hứng thú biết về hắn nữa.” Bạch Hiểu Sinh nhíu đôi mày lốm đốm bạc rồi nói tiếp: “Nhưng bây giờ ông rất tò mò tại sao Tần Phong lại muốn tìm Lạc Vũ Minh và có quan hệ gì với thê tử của hắn ta?”

“Bọn có có quan hệ gì với nhau ư?”

“Nhất định là có, nếu không với bản lĩnh của Tần Phong, sao vừa nhắc tới cô ta thì lại không thể che giấu được sát khí!”

“Lẽ nào bọn họ có huyết hải thâm thù với nhau? Lẽ nào Tần Phong tìm Lạc Vũ Minh để báo thù?”

“Ông cũng không biết. Xem ra ta đã biết quá ít về Tần Phong rồi.”

Có thể trong những trang ghi chép của lão có rất nhiều truyền kỳ liên quan đến Tần Phong nhưng truyền kỳ mãi mãi là truyền kỳ, dù có đặc sắc đi nữa thì cũng chỉ là lời đồn đại trong mắt mọi người. Còn sự thật, chỉ có những người đã từng trải qua mới thấu hiểu hết sự chua xót trong đó. Thứ mà lão muốn ghi chép lại chính là sự thật!

Bạch Đồng cúi đầu, những ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua cái tên được viết trên cuốn sách: Tần Phong. “Ông, hãy để con giúp người ghi chép lại những chuyện sau đó!”

“Con?” Bạch Hiểu Sinh không nhịn được cười, giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười vậy.

“Con ghi!”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Đồng, Bạch Hiểu Sinh không thể cười được nữa.

*

* *

Thời gian vội vã qua mau, chưa từng dừng lại…

Ba năm sau, có một tin tức kinh người gây chấn động cả võ lâm: Ái nữ độc nhất của minh chủ võ lâm sắp xuất giá.

Thêm Bình Luận