“Là ta đây.” Trong đêm thanh vắng, giọng của Mạc Tình càng trở nên êm ái, đầy quyến rũ.
Tần Phong do dự một lát rồi vẫn ra mở cửa. Nhưng vừa nhìn thấy Mạc Tình ở ngoài cửa thì bàn tay đang đặt trên cánh cửa lập tức bấu chặt lại.
Mạc Tình chỉ mặc một bộ quần áo bằng voan mỏng, màu đỏ trong suốt, hoàn toàn không che được gì.
Y dùng tốc độ chậm nhất trong đời để kéo nàng vào phòng
Sau khi đóng cửa lại, y bắt đầu cảm thấy hối hận. Đêm nay, Mạc Tình tô son điểm phấn nhẹ nhàng, ánh mắt đong đưa đa tình, làn môi đỏ vô cùng rực rỡ và quyến rũ khiến y không kìm được, rất muốn nếm thử xem nó có hương vị thế nào. Điều khiến y càng bất an hơn là vừa bước vào phòng, nàng liền nhìn y bằng ánh mắt và nụ cười hết sức ám muội. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng như câu hồn đoạt phách, khiến y cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Thật ra y không muốn nhìn nữa nhưng đáng tiếc, đôi mắt đã không còn nghe theo lệnh y, cứ lướt từ trên mặt xuống cơ thể nàng. Làn da trắng nõn được lớp voan mỏng che chắn càng khiến người ta mê mẩn tâm hồn. Đối với đàn ông, những đường cong như ẩn như hiện ấy còn mê hoặc hơn cả gương mặt xinh đẹp kia.
Chẳng phải có câu không ai là hoàn mỹ sao? Sao khi ông trời tạo ra nàng lại không cho nàng có khuyết điểm nào thế?
Tần Phong nuốt nước miếng, đang định mời nàng ra ngoài thì Mạc Tình lại không cho y có cơ hội ấy. Nàng nhẹ nhàng đưa hai tay lên vòng qua cổ y, sau đó cả người nàng cũng tiến sát. Hơi thở nóng ấm từ miệng nàng khẽ phả vào sau tai y, cơ thể yểu điệu kia cũng kề sát cơ thể y.
Khoảnh khắc ấy, Tần Phong có một dự cảm chẳng lành. Y tiêu đời rồi, nữ tử này sẽ hủy hoại y.
Y cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngửa lên nhìn mình, định nói: “Nàng mau buông tay” nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của nàng thì sự tự chủ mà y vẫn lấy làm tự hào kia bỗng tan biến sạch sẽ. Y ra sức ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi ấy, bắt đầu nhấm nháp hương thơm mà mình đã khao khát từ lâu kia…
Đây là lần thứ hai y hôn nữ nhân. Cảm giác mà Lam Lăng mang lại cho y là sự lạnh lẽo, thậm chí khiến trái tim của y trở nên buốt giá. Hôm nay, y mới hiểu được thế nào mới là nụ hôn thực sự. Nó ngọt ngào, nồng nàn, khiến cả người y đê mê.
Nữ tử trong lòng y cũng mềm nhũn hai chân, dựa sát vào người y…
Nụ hôn của y càng lúc càng sâu, càng mê loạn…
Tay y siết chặt người nàng, ngón tay lần vào bên dưới làn voan mỏng. Bỗng nhiên y cảm nhận được Mạc Tình khẽ run rẩy, người co lại đôi chút.
Tần Phong giật mình, tìm lại được chút lý trí còn sót lại.
Không phải chưa từng có nữ nhân chủ động lao vào lòng y nhưng y tuyệt đối không tin được người như Mạc Tình lại chủ động quyến rũ đàn ông, trừ khi nàng bị ép buộc.
Y đẩy mạnh Mạc Tình đang dựa vào người mình ra, cố buộc mình phải quên đi ánh mắt đau buồn cùng cơ thể mê hồn của nàng.
“Tại sao?” Tần Phong cố gắng bảo trái tim đang đập loạn của mình phải bình tĩnh lại, dùng giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn để nói với nàng. “Ta không phải là quân tử như cô nương đã nghĩ. Nếu nàng là một người đàn bà phóng đãng, đêm nay ta có thể cho nàng biết thế nào là nam nữ ân ái. Còn nếu nàng muốn dùng cách này để đạt được mục đích nào đó thì ta nói cho nàng hay, ta sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào với những chuyện sắp xảy ra.”
Mạc Tình như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cứ ngẩn ngơ nhìn y, ánh mắt tràn ngập vẻ u sầu.
“Mời cô nương ra ngoài cho!” Tần Phong nắm chặt hai tay, buộc mình phải lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cuối cùng, vào giây phút Mạc Tình bước ra khỏi cửa thì y vẫn cởϊ áσ của mình choàng lên người nàng.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ánh nến chập chờn. Tần Phong khom người ôm lấy ngực, chân khí vừa được điều tức lại bắt đầu chạy toán loạn.
Đương nhiên y biết Mạc Tình đến quyến rũ mình không phải là do nàng tình nguyện. Rốt cuộc Du Minh Môn phái nàng đến làm việc này là có mục đích gì, y nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Nhưng y càng thấy căm hận ả môn chủ làm việc mập mờ, thủ đoạn độc ác, đê tiện, bỉ ổi kia. Không bằm thây ả ra thành ngàn mảnh thì khó mà giải được mối hận trong lòng y.
Hai canh giờ sau, Tần Phong lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Trong đầu y không ngừng suy nghĩ đến những vấn đề không đâu vào đâu.
Nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, liệu có bị trách phạt không?
Có khi nào ả môn chủ ấy sẽ gϊếŧ nàng không?
Nàng bị y cự tuyệt như vậy, liệu có đau buồn không?
Nàng luôn đứng từ xa nhìn y, vậy phải chăng nàng đã thích y, dù chỉ là một chút thôi…
Càng nghĩ càng thấy rối, càng thấy sốt ruột. Lúc trời sắp sáng, Tần Phong không thể kiềm chế được nữa, đi tìm kiếm khắp các góc đường, các con phố nhỏ trong sương mờ buổi sáng.
Trong làn sương mờ mịt, cuối cùng y cũng tìm thấy hình bóng nhỏ nhắn, yếu ớt mình mong nhớ.
Nàng đang ôm gối, ngồi dưới một gốc cây, vùi đầu vào chiếc áo rộng thùng thình của y.
Tần Phong quên hết tất cả, vội vàng chạy qua đó, ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng lặp lại: “Xin lỗi… Xin lỗi nàng!”
Mạc Tình ngơ ngác ngẩng đầu, hàng mi còn đượm hơi sương run run, đôi môi đỏ mọng còn in dấu răng lờ mờ. “Tại sao lại nói xin lỗi?”
“Ta… Nàng ăn mặc phong phanh như thế, chắc là rất lạnh phải không? Theo ta về đi!”
Nàng gật đầu, để mặc y nắm tay nàng, dắt nàng về phòng mình.
*
* *
Vừa bước vào phòng, Tần Phong lập tức ôm nàng lên giường, quấn chăn kín người nàng.
“Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Mạc Tình đẩy tấm chăn trên người ra, nhoài lên người Tần Phong. “Chàng để cho ta đánh cược một lần đi, được không?”
“Cái gì?” Y cảm thấy ngỡ ngàng, khó hiểu, đang định suy nghĩ xem nàng có ý gì thì bỗng ngửi thấy mùi hương nồng nàn tỏa ra từ người nàng. Mùi hương ấy sực nức mà mê hồn, làm khát vọng y cố đè nén lại bùng lên.
Mạc Tình cởi y phục. Làn voan mỏng màu đỏ trượt xuống khỏi vai nàng, để lộ làn da không tì vết.
Bầu ngực đầy đặn, mịn màng như bạch ngọc, mềm mại như cánh hoa…
Tần Phong lập tức quay đi chỗ khác, không dám nhìn nữa. Y có thể khống chế được ánh mắt của mình nhưng không sao khống chế được những ý nghĩ, không khống chế được phản ứng của cơ thể.
Y cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, đè nén khát vọng trong mình.
“Hãy để ta đánh cược một lần. Nếu không thử, ta sẽ nuối tiếc cả đời mất…” Cảm nhận được hơi thở của Mạc Tình ngày càng gần, máu nóng trong người y lập tức dồn lên não.
“Bảy ngày sau ta sẽ chết!” Giọng của y hơi trầm khàn.
“Bảy ngày cũng đủ rồi!”
“…”
“…”
Chỉ cần ánh mắt vừa chạm vào nhau là có thể thay thế cho ngàn lời muốn nói…
Nụ hôn nồng nàn, say đắm làm cho y quên hết tất cả, mặc kệ tất cả. Giờ này khắc này, không có gì có thể dập tắt được khát vọng muốn có được nàng của y. Biết rõ đây là một âm mưu quỷ kế, là một cái bẫy nhưng y vẫn cứ nhắm mắt nhảy vào mà không hối hận.
Khi y tiến vào người Mạc Tình, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mê hồn của nàng, nhìn thấy sóng mắt đong đưa cùng dáng người nóng bỏng của nàng thì y hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Y chỉ muốn yêu nàng. Đừng nói là bảy ngày, cho dù Mạc Tình dùng một thanh kiếm đâm vào tim y ngay lúc này thì y cũng không thể ngừng khát vọng của mình đối với nàng.
Tình yêu, hiểu được nó thì chỉ cần một khoảnh khắc!
Tình yêu, giữ được nó thì cần một đời một kiếp!
*
* *
Khi trời sáng, bọn họ mới đi ngủ nên trời đã trưa lúc nào không biết.
Tần Phong thức giấc sau một giấc ngủ vùi. Y chớp mắt, đưa tay ngăn luồng sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào.