Nữ tử áo trắng lẳng lặng nhìn y, đôi môi anh đào sau lớp lụa trắng khẽ mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng.
Tần Phong cũng không nói nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất để tung thêm vài kiếm nhưng nữ tử áo trắng vẫn né được dễ dàng.
Y lại tung thêm mấy chiêu nữa, chỉ thấy nữ tử áo trắng nhẹ nhàng bay lượn trước mặt y nhưng không hề ra tay phản kích.
Tần Phong cả kinh, thầm suy đoán xem rốt cuộc đối phương là ai. Tự biết mình không phải là đối thủ của nàng nên nhân lúc vừa tung chiêu kiếm, nữ tử đang né tránh, y mau chóng kéo Đường Kiệt đang bị thương thoát khỏi nơi đó.
Về tới Đường Môn, y mới phát hiện Đường Kiệt đã bị trọng thương, gân mạch bị đứt. Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng từ nay, hắn đã trở thành phế nhân.
Đường Môn, hai chữ này vẫn được dát vàng trên tấm biển nền đỏ thắm. Đường Kiệt vẫn là chủ nhân của Đường Môn…
Đáng tiếc danh tiếng của Đường Môn đã không còn được như xưa. Một chàng trai từng rạng rỡ như ánh dương, lòng mang hoài bão bây giờ chỉ có thể vịn vách tường, nhích từng chút một, yếu đuối như một đứa trẻ chưa biết đi.
Tần Phong đứng phía sau Đường Kiệt , nhìn tấm áo ướt đẫm mồ hôi của hắn, từng cơn sóng dữ trào dâng trong lòng. Y chưa từng hận ai đến như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên y nếm thử mùi vị của sự thù hận. Thì ra nó chính là cảm giác cho dù có phải trả giá thế nào thì cũng muốn mang kẻ đó ra để băm thành trăm mảnh.
Mới đi được vài bước, Đường Kiệt đã mệt lả người, phải ngồi xuống thở dốc. Tần Phong không khỏi nhớ tới lúc mình vừa hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra là nhìn thấy Đường Kiệt. Khi ấy nụ cười của hắn ôn hòa, khiêm nhường, hắn chăm sóc y chu đáo như là bằng hữu lâu năm vậy.
Im lặng một lúc lâu, Tần Phong mới lấy lại được vẻ mặt bình thản, đi đến bên Đường Kiệt, ngồi xuống trước mặt hắn. “Huynh đã giao chiến với ả ta, huynh có phát hiện được cách thức phá giải chiêu thức của ả không?”
Đường Kiệt im lặng một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu.
Tần Phong lại nói: “Huynh hãy tin tưởng ta, ta sẽ làm được.”
Đường Kiệt cụp mắt xuống, xoa hai chân mình, vẫn cứ im lặng.
“Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh!”
Cuối cùng thì Đường Kiệt cũng ngẩng lên, mắt ánh lên vẻ rạng ngời như lúc xưa, đáng tiếc nó nhanh chóng biến mất. “Võ công của ả rất lợi hại, huynh không phải đối thủ của ả, có đi thì cũng mất mạng thôi.”
“Chắc chắn sẽ có cách phá giải võ công của ả. Không có chiêu thức nào là hoàn toàn không có sơ hở.”
“Chiêu thức của ả ta không phải là quá hoàn hảo, thậm chí còn có sơ hở nhưng huynh không thể phá giải được đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ả ta ra chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, không tránh được sẽ mất mạng ngay… Lúc giao chiến với ả, ta từng thử tấn công vào những chỗ sơ hở ấy nhưng ả hoàn toàn không quan tâm, chỉ tấn công mà không phòng thủ.” Đường Kiệt thở dài nặng nề rồi nói tiếp: “Có lẽ huynh có thể khiến ả ta bị trọng thương nhưng ả ta sẽ khiến huynh phải mất mạng. Vì thế huynh mãi mãi không thể thắng được ả đâu.”
“Ý của huynh là…” Tần Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, năm ngón tay thon dài gần như trắng bệch. Điều hòa lại hơi thở, y mới nói tiếp: “ Chỉ cần khi quyết đấu mà còn giữ ý định sống sót thì chắc chắn sẽ thua trận, đúng không?”
“Không sai. Ả ta coi thường cái chết, lòng không có tạp niệm, cho nên chiêu thức có thể đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Nếu huynh muốn thắng được ả thì chỉ có một cách…”
“Ta hiểu rồi!” Tần Phong đứng bật dậy, quay người rời đi. Khi ra khỏi cửa, y nghe Đường Kiệt nói vọng ra: “Đừng đi!”
Y không quay đầu lại.
Từ khi phụ mẫu rời xa nhân thế, đối với y, sống hay chết đã không còn quan trọng nữa.
Y chỉ muốn làm những chuyện mà y nghĩ mình nên làm, bảo vệ những người y cho là quan trọng.
Bây giờ, Lạc Vũ Minh đã ra đi trong oán hận, bất luận y có sám hối và giữ lại thế nào thì hắn cũng sẽ không quay lại.
Đường Kiệt đã trở thành phế nhân. Trên giang hồ, người không có võ công chẳng khác nào người chết.
So với việc tiếp tục sống trong sự áy náy, y thà đi liều chết với Du Minh Môn, ít ra thì có thể đổi lấy sự bình yên cho giang hồ.
*
* *
Mùa thu lại đến, đã mấy tháng trôi qua kể từ khi các đại môn phái quyết đấu với Du Minh Môn.
Từ Trúc Lâm trở lại vẻ tĩnh mịch như xưa.
Trong sơn cốc mây khói lượn lờ, không một bóng người, thảm họa dại màu vàng chanh trải rộng mênh mông, làn gió nhẹ khẽ mơn man thổi qua, Tần Phong đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn đám hoa vàng và lá úa bay theo gió, nghe tiếng chim hót vang vọng trong sơn cốc…
Đứng trước cảnh đẹp thần tiên thế này mà trong mắt Tần Phong chỉ có cảnh hơn hai trăm cao thủ võ lâm phơi thây ngổn ngang, những người chết không nhắm mắt, những vết máu đỏ ối văng lên những cánh hoa màu vàng tươi, tiếng quạ kêu quang quác…
Tuy Đường Kiệt không nói trắng ra nhưng y vẫn hiểu. Cách duy nhất để đánh bại nữ ma đầu kia chính là nắm lấy cơ hội then chốt nhất, tung ra một kiếm trí mạng.
Đương nhiên kết quả chỉ có một: cả hai cùng chết.
Đối với y, như thế cũng đáng!
Không biết suy nghĩ bao lâu, Tần Phong nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân rất khẽ nên tay bất giác nắm chặt thanh kiếm. Nhưng y đợi một lát mà vẫn không cảm nhận được chút sát khí nào.
Y từ từ xoay người lại và không sao ngờ được phía sau mình lại có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng mặc bộ y phục bằng gấm màu tím nhạt. Màu tím nhạt ấy khiến nàng có vẻ mông lung, huyền ảo. Mái tóc nàng được búi lên lỏng lẻo, chỉ chừa một lọn nhỏ trước ngực tạo cảm giác thanh nhã làm rung động lòng người. Y từng gặp vô số giai nhân nhưng chỉ một người để lại ấn tượng trong lòng y, chính là cô nương tình cờ gặp gỡ trên đỉnh Hoa Sơn, từ đó không bao giờ quên được.
Đã ba năm không gặp, nàng đã trưởng thành, càng xinh đẹp và ý nhị hơn trước.
Tần Phong vui mừng hỏi: “Là cô nương ư?”
Nữ tử ngạc nhiên nhìn y, hai tay đưa từ sau lưng ra phía trước, hỏi: “Sao… huynh lại ở đây?”
Tần Phong chỉ về phía rừng trúc đối diện, nói: “Ta bị lạc đường, không ra khỏi khu rừng trúc này được, nàng có thể dẫn ta ra khỏi đây không?”
Nữ tử do dự một lát rồi gật đầu, quay người bước đi. “Huynh đi theo ta.”
Tần Phong vội vàng bước theo. “Ta là Tần Phong…”
Sau đó, y liền hỏi câu mà mình đã muốn hỏi từ mấy năm về trước: “Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”
“Ta… ta tên là Mạc Tình.” Nàng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
“Tình? Cái tên thật đặc biệt, rất hợp với cô nương…”
Mạc Tình đưa mắt nhìn y, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, chớp đôi mắt đen lay láy. “Tại sao?”
Tần Phong nhất thời không biết nói gì. Y chỉ cảm thấy chữ “tình” viết thì rất đơn giản nhưng lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc vui buồn tan hợp, hỷ nộ ái ố, là sự tốt đẹp mà con người luôn hướng đến nhưng lại không thể chạm tới. Nhưng vì sao chữ này lại hợp với nàng thì y không thể nói được lý do.
Thấy y không trả lời được, nàng cũng không truy hỏi thêm, tiếp tục đi.
Hai người lặng lẽ đi bên nhau, nghe tiếng thở của nhau, rõ ràng là rất gần nhưng dường như lại có một khoảng cách không thể nào vượt qua được.
Mạc Tình dẫn Tần Phong đi lòng vòng khá lâu trong rừng trúc, trăng đã từ từ hiện lên sau khóm trúc xanh, chiếu ánh sáng lành lạnh.
Tần Phong lặng lẽ sờ những cây trúc mà mình vừa đánh dấu, làm như lơ đãng hỏi: “Mấy năm nay cô nương có lên Hoa Sơn ngắm mặt trời lặn không?”
Mạc Tình quay đầu lại, yên lặng nhìn y một lát rồi mới trả lời: “Hai năm trước ta có đi nhưng không gặp được huynh.”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh. Ánh sao phản chiếu vào trong mắt y, hết sức dịu dàng. “Có lẽ bây giờ hoa vàng trên Hoa Sơn đã tàn hết rồi. Nếu mùa thu năm sau ta còn sống sót, ta sẽ dẫn cô nương đi ngắm mặt trời lặn, sau đó đàn cho nàng nghe khúc nhạc mà nàng thích, được không?”