Mưa gió tầm tã kéo dài suốt cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới tạnh hẳn.
Tuy Đường Kiệt đã rất mệt mỏi nhưng thấy hơi thở của Tần Phong dần mạnh hơn thì lòng ngập tràn sự chấn kinh, không dám tin. Tối qua, Tần Phong uống Thiên Tàn xong thì mạch máu phình lên, kinh mạch đập loạn xạ. Đường Kiệt cứ tưởng rằng y sẽ bị phát độc mà chết ngay tức khắc, không ngờ y lại có thể dùng nội lực chống chọi với hai loại kịch độc tương sinh tương khắc này, cuối cùng có thể khắc chế được hai loại kỳ độc, không để chúng xâm nhập vào tâm mạch của mình. Chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã có được nội lực, sự nhẫn nại và ý chí như thế, quả thật khiến Đường Kiệt phải bất ngờ.
“Không ngờ hắn đã trúng hai loại kịch độc mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích!” Hứa Hạo Sơn kinh ngạc.
‘Đúng vậy, bây giờ con đã tin hắn có thể đánh bại Kiếm Ma rồi.”
“Không ngờ hắn trẻ tuổi như thế mà đã có công lực kinh người như vậy. Nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này thì tương lai chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn!”
“Đúng vậy, có điều không biết hắn trúng hai loại kịch độc này rồi thì còn tỉnh lại được không?”
Đường Kiệt bỗng có một dự cảm là chàng thiếu niên trước mắt tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, y chẳng những có thể sống lại mà sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên giang hồ.
Đóng cửa lại, Đường Kiệt đi ra khỏi phòng thì thấy tiểu cô nương tối qua vẫn đứng chờ ngoài cửa. Trên người tiểu cô nương khoác chiếc áo che mưa rộng thùng thình mà Vương quản gia đã đưa cho nên càng có vẻ gầy gò, mảnh mai. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng tự xưng mình là Lam Lăng, có điều không biết Lam có phải là họ hàng của nàng không.
Lam Lăng vốn bị thị vệ ngăn lại, đợi ngoài bậc thềm. Vừa thấy Đường Kiệt đi ra, tiểu cô nương không màng đến sự ngăn cản của thị vệ mà chạy vội tới. “Vết thương của Tần đại ca đã được chữa trị chưa? Muội có thể gặp huynh ấy không?”
Đường Kiệt lắc đầu. “Độc trong người hắn đã được giải rồi nhưng hắn cần tĩnh dưỡng, không ai được quấy rầy.”
“Muội sẽ không quấy rầy huynh ấy, muội chỉ nhìn thôi!”
Nhìn vẻ mặt khẩn khoản của tiểu cô nương, hàng mi dài cong vυ"t khẽ chớp chớp vẻ van nài thì Đường Kiệt không khỏi thấy mềm lòng. “Thế này vậy, muội về tắm rửa, ăn chút gì đó trước đã. Ăn sáng xong, ta sẽ dẫn muội đi thăm hắn.”
“Được, được!” Tiểu cô nương không dám chậm trễ một khắc, lập tức chạy đi tắm rửa. Đường Kiệt quên hỏi xem chàng thiếu niên còn lại đã tỉnh chưa. Có điều thấy tiểu cô nương không hỏi gì nhiều, chắc là thương thế của hắn cũng không đáng ngại.
Đường Kiệt vừa dùng bữa sáng xong thì Lam Lăng cũng tắm rửa, chải chuốt xong, chạy như bay vào nhà sau. Tiểu cô nương mặc chiếc váy dài màu xanh da trời, trên váy có thêu hình lông chim khổng tước nên vừa nhìn trông nàng rất giống một con chim khổng tước đang bay vào. Đầu tóc vốn rối bời đã được chải và búi lên gọn gàng, bấy giờ Đường Kiệt mới nhìn rõ dung mạo xinh xắn của nàng. Nàng rất đẹp, hơn nữa còn có vẻ hoạt bát, lanh lợi mà con gái Trung Nguyên ít có. Đôi mắt nàng vừa to vừa sâu, sống mũi cao thẳng, làn da tuy không trắng lắm nhưng lại hồng hào, khỏe mạnh. Vóc người của nàng cũng không hề gầy gò như Đường Kiệt đã tưởng tượng mà ngược lại nhìn cao ráo và nở nang, có thể ngang bằng với nữ tử đã thành niên ở Giang Nam.
“Huynh ăn sáng xong chưa vậy? Muội đã đợi huynh cả buổi rồi.” Lam Lăng hỏi thẳng vào vấn đề.
Đường Kiệt mỉm cười. “Xong rồi đây.”
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Lúc trò chuyện trên đường đi, Đường Kiệt mới biết tiểu cô nương này họ Lam, tên chỉ có một chữ Lăng. Chàng thiếu niên dẫn nàng ta đến đây tên là Lạc Vũ Minh, bọn họ cùng từ quan ngoại đến Trung Nguyên để tìm người thân. Trên đường đi tìm người thân bọn họ gặp được Tần Phong đang định lên Hoa Sơn. Ba người đi chung đường nên kết bạn đồng hành, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một bọn cường đạo, trong lúc đánh nhau, bọn cường đạo kia đã phóng ám khí. Vì cứu Lam Lăng mà Tần Phong đã dùng thân mình ngăn ám khí nên bị trúng kịch độc. Về việc tại sao bọn cường đạo ấy lại muốn gϊếŧ họ, Lam Lăng né tránh không kể, muốn nói nhưng lại thôi. Đường Kiệt cũng không hỏi gì thêm.
Đương nhiên hắn biết người bọn họ gặp phải không phải hạng cường đạo bình thường. Bởi vì bọn cường đạo bình thường sẽ không cố ra tay sát hại ba đứa trẻ, càng không tẩm loại độc dược hiếm có như Đoạn Trường Thảo lên ám khí đã đủ trí mạng như Tế Vũ Mê Tung. Bọn cường đạo chỉ vì tiền tài sẽ không bao giờ làm như thế. Hơn nữa, võ công của Tần Phong thâm sâu không thể lường được, võ công của Lạc Vũ Minh cũng không kém, cường đạo bình thường thì làm sao có thể khiến bọn họ bị trọng thương?
Nhưng nếu Lam Lăng đã không muốn nói thì tất có lý do của mình, hắn không muốn làm khó nàng ta.
Lam Lăng nhẹ nhàng theo Đường Kiệt bước vào phòng. Tần Phong vẫn chưa tỉnh lại. Tuy nhờ có Thiên Ma Hương làm giảm đi một phần đau đớn nhưng chân mày của y vẫn nhíu chặt.
Lam Lăng hỏi: “Khi nào thì huynh ấy mới tỉnh lại?”
Đường Kiệt không trả lời vì thực tế, hắn cũng không biết rốt cuộc thì khi nào Tần Phong mới tỉnh lại. Có lẽ là ngày mai, cũng có thể cả đời này sẽ không tình lại.
“Tần đại ca, rốt cuộc thì khi nào huynh mới tỉnh lại đây?” Lam Lăng quỳ xuống cạnh Tần Phong, nhẹ nhàng năm lấy tay y. “Chẳng phải huynh nói phải về Hoa Sơn sao? Chẳng phải huynh nói có hẹn với người ta sao? Nếu huynh không đi, người đó sẽ thất vọng lắm…”
Đường Kiệt không biết Tần Phong có thể nghe được những lời Lam Lăng nói hay không nhưng hắn thấy rõ chân mày của Tần Phong khẽ nhúc nhích, chân khí cũng vận hành nhanh hơn.
Hoa Sơn?
Người chờ đợi y trên Hoa Sơn có lẽ rất quan trọng với y?
Ba ngày sau, Tần Phong vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đường Kiệt ngồi trong thư phòng nghe Hứa Hạo Sơn nói: “Người chúng ta phái đi Hoa Sơn thám thính tin tức đã về rồi. Tần Phong đúng là con trai duy nhất của Tần Nghĩa Phiến, năm nay mười sáu tuổi.”
“Hắn có quan hệ với Hoa Sơn ư?”
“Có. Chín năm trước, trước khi lâm chung, Tần Nghĩa Phiến đã truyền hết chân khí của mình cho hắn, còn giao phó hắn lại cho chưởng môn Ngụy Chính của phái Hoa Sơn chăm sóc. Không muốn người ta đến phái Hoa Sơn quấy rầy chỉ vì Thanh Phong Kiếm, Ngụy chưởng môn đã giấu Tần Phong trong cấm địa trên đỉnh Hoa Sơn. Chín năm qua, Tần Phong vẫn sống một mình trên vách núi cheo leo của Hoa Sơn, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài nên không ai có được tin tức của hắn. Hai tháng trước, Tần Phong nghe được tin tức của Kiếm Ma – kẻ thù của mình – nên tự ý rời khỏi Hoa Sơn, tìm Kiếm Ma để báo thù. Ngụy Chính phái người của Hoa Sơn đi khắp nơi tìm hắn…”
“Ồ, thì ra là thế!” Đường Kiệt gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Phải rồi, sư phụ đã tra được lai lịch của Lạc Vũ Minh chưa?”
“Ta chỉ tra được một tháng trước bọn ho vào Nguyên từ Nhạn Môn Quan. Từ khi bọn họ nhập quan, luôn có người thuê sát thủ truy sát bọn họ. Ta cũng phái người ra quan ngoại thám thính rồi, chưa từng nghe có ai tên Lạc Vũ Minh. Có lẽ Lạc Vũ Minh vốn không phải là tên thật của hắn. Nếu con muốn biết nhiều hơn thì ta có thể điều tra từ phía bọn sát thủ…”
“Không cần đâu, con chỉ muốn biết bọn họ có gây bất lợi gì cho Đường Môn không mà thôi. Bây giờ xem ra bọn họ đến Đường Môn chỉ là vì xin được chữa trị.” Đường Kiệt sửa sang bộ y phục trắng rồi đứng dậy, nói: “Vậy cứ bảo Vương bá đối đãi với Lục Vũ Minh bình thường như khách đi!”
“Vậy Tần Phong…”
“Bây giờ con sẽ đi khám cho hắn.”
Nhìn bóng lưng vững vàng của Đường Kiệt, Hứa Hạo Sơn không khỏi nhớ lại hai năm trước, lúc bằng hữu chí thân Đường Hòe của mình sắp ra đi, Đường Kiệt quỳ quỳ bên giường của phụ thân, đau đớn nhưng kiên cường nói: “Xin phụ thân hãy yên tâm, Kiệt Nhi nhất định dốc hết sức để hoàn thành tâm nguyện của người, làm Đường Môn lớn mạnh, khiến Đường Môn trở thành bá chủ thực sự của võ lâm.”
Lúc ấy Đường Kiệt chỉ mới mười sáu tuổi, vốn ở tuổi không rành thế sự nhưng trên lưng lại mang nặng tâm nguyện của phụ thân, có dã tâm xưng bá võ lâm.