Chương 12: Chân tướng phơi bày, mỹ nam yêu nghiệt
Type: thanhloan2909
Tiểu Mạt bị Thượng Thừa Tuyên nhìn, mặt liền ửng đỏ: “Sau này… còn giống như trước không?”
Còn nấu cơm cho em ăn, ngày ngày ở bên nhau không?
Thượng Thừa Tuyên nhìn dáng vẻ nũng nịu củ1a Tiểu Mạt, đột nhiên phá lên cười, nhướng mày: “Không biết, phải xem công ty có nhiều việc hay không?”
Tiểu mạt cuống cuồng: “Trong sách có nói, người thành công là người biết giải phóng bản thân, dùng dự quản lý hiệu quả để điều hành nhân viên. Anh như vậy mà là người thành công sao? Em còn nhớ ông… ông nào đó chủ tịch tập đoàn lớn, trong kỳ nghỉ của mình, không ai có thể tìm được ông ta”.
Nghe thấy những lời này, Thượng Thừa Tuyên vui như mở cờ trong lòng, nhưng vẫn tỏ ý kiên định: “Người đó khác, người ta là tập đoàn xuyên quốc gia, mỗi khu vực, bộ phận đều có người chuyên trách. Anh chỉ là ông chủ của một doanh nghiệp nhỏ, đương nhiên phải đích thân giám sát từng khâu. Lập nghiệp khó lắm!”
Tiểu mạt nghe thấy cũng có lý, đành cúi đầu và cơm, rồi đột nhiên nói tiếp: “Nhưng công ty các anh cũng không nhỏ, anh cũng có thể sắp xếp người chuyên trách của từng bộ phận mà!”
Thượng Thừa Tuyên khổ sở nhịn cười, nhưng vẫn giả bộ than thở: “Đương nhiên phải sắp xếp nhân lực cho hợp lý, thì mới có thể tiết kiệm được cho công ty.”
Tiểu Mạt bặm môi: “Công ty anh thật không có tính người!”, lại có chút không tin, “nhưng mà khi em đi làm, mọi người rất thoải mái, hơn nữa đều làm việc rất vui.”
“Trước mặt bà chủ mà họ dám không vui sao?”, Thượng Thừa Tuyên nói đùa một cách trôi chảy.
Tiểu Mạt xoắn xuýt rồi, cảm thấy ấm ức, bèn cúi xuống và cơm, không ăn thức ăn nữa.
Nhìn thấy “heo con” Tiểu mạt như vậy, Thượng Thừa Tuyên biết mình không thể trêu được nữa, liền gắp thức ăn cho cô, rồi dịu dàng an ủi: “Tất nhiên, hôm nay là ngày nghỉ, ngày mai tất cả về như cũ. Chín rưỡi vào làm, năm rưỡi chiều tan làm, anh nhất định sẽ có mặt ở nhà trước sáu giờ.”
Mắt Tiểu Mạt sáng lên: “Thật không?”
Thượng Thừa Tuyên bị lóa mắt bởi ánh sáng ngời lên từ đôi mắt đó, đáp lời: “Tất nhiên là thật rồi.”
Sau đó, Tiểu Mạt quay về nguyên trạng, tiếp tục công cuộc chinh phục đồ ăn.
Ánh sáng đó khiến lòng Thượng Thừa Tuyên dịu lại, anh cảm giác như nếu phải chết vì ánh sáng đó, cũng chẳng có gì phải do dự.
Khoảnh khắc đo anh đã hiểu thế nào là “Đốt lửa giễu chư hầu” hay “Nổi giận đùng đùng vì hồng nhan”, không phải vì bất tài vô dụng hay ham mê sắc đẹp, mà bởi nụ cười đó, khuôn mặt đó thật sự có ma lực khiến người ta quên hết tất cả.
“Tô Tiểu Mạt!”, Thượng Thừa Tuyên đột nhiên gọi tên cô, rồi hỏi một câu rất vô nghĩa: “Em có định đi làm không?”
Tiểu Mạt dừng đũa, mỉm cười: “Tất nhiên… Em, hôm nay em sẽ đi tìm việc”.
Nên tìm việc, ổn định cuộc sống, cô mới có thể xứng với anh.
“Đừng tìm nữa, anh nuôi em.” Thượng Thừa Tuyên chân thành, nhìn Tiểu Mạt nói.
Tiểu Mạt ngạc nhiên, đây là ý gì?
Có lẽ cũng cảm thấy bản thân hơi kỳ quặc, Thượng Thừa Tuyên cười gượng, cố ý nói Tiểu Mạt để che đi nói xấu hổ của mình: “Em xem, chuyên ngành của em là Kỹ thuật xây dựng phải không? Con gái mà làm công việc ấy thật không tốt, nếu như làm thư ký, rõ ràng là không đủ thông minh, ứng biến không được; nếu nói về cái khác…”
Tiểu Mạt giận dữ buông đũa xuống, ngắt lời Thượng Thừa Tuyên: “Em còn nghĩ anh cầu hôn em, thì ra anh ghét em! Em sẽ tìm công việc chứng minh cho anh xem! Hứ”.
Nói rồi, cô không buồn ăn cơm nữa, dù gì cũng no rồi, cô liền đi thẳng về phòng!
Muốn hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông cứ nhìn bi kịch khi nãy của Thượng Thừa Tuyên là hiểu.
Anh thật sự đang cầu hôn mà!
Thượng Thừa Tuyên ôm trán, hận không thế cắn lưỡi, để khỏi nói linh tinh!
Tiểu Mạt có lẽ ăn no rồi, liền khôi phục lại tinh thần. Thượng Thừa Tuyên vẫn hối hận không thôi, cô thì trang điểm xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài kiếm kế sinh nhai!
“Em muốn đi thật sao?”, Thượng Thừa Tuyên thật muốn khóc quá, vốn dĩ kế hoạch là ăn cơm xong đưa Tiểu Mạt đi chọn nhẫn cơ mà!
Tiểu Mạt hất hàm: “Đương nhiên!”
Nói rồi cô trao cho Thượng Thừa Tuyên một nụ hôn gió, sau đo đi ra cửa không buồn quay đầu lại.
Thượng Thừa Tuyên nhìn bàn ăn bày đầy những đĩa, vô cùng phẫn uất. Sớm biết như vậy, anh không nên làm nhiều món ngon cho cô ăn no! Giờ cô có sức rồi, có thể phản kháng, có thể tự đi, còn có thể ra ngoài tìm việc nữa!
Tiếc là, anh chỉ có thể hóa đau thương thành rửa bát…
Tiểu Mạt khi đi khí thế oai hùng, sau khi đi khắp cả dãy phố vẫn không tìm thấy một đơn tuyển dụng nào đáng tin, đã ỉu xìu dần.
Cô dùng trí thông minh không quá cao của mình, ngẫm lại, có một người con gái như Diêu San San vừa quay về, anh sao có thể chọn một trạch nữ suốt ngày chỉ biết ăn mỳ, không biết cầm kỳ thi họa, nấu cơm giặt giũ, sở trưởng duy nhất là chơi game như cô!
Cứ vừa nghĩ vừa đi, Tiểu Mạt mệt phờ người, dọc đường vừa hay có quán Pizza Hut, cô liền vào đó ngồi nghỉ uống nước.
Ngồi xuống, gọi đồ xong, Tiểu Mạt tò mò nhìn xung quanh.
Thật ra, cô chưa tới Pizza Hut được mấy lần. Thời đại học không có tiền vào đây, sau khi tốt nghiệp lại luôn sống khép mình, sau khi ở cùng với Thượng Thừa Tuyên đúng là có tiền lại nhàn rỗi, nhưng đây là đồ ăn nhanh không được đυ.ng vào!
Nghĩ vậy, Tiểu Mạt vui lên, coi như hôm nay không đi tìm việc, mà đi dạo phố.
Một lúc sau, đồ ăn và nước đều được đưa tới, cô ung dung ngồi ăn, khi nãy bận tìm việc, cơm ăn từ trưa đã tiêu hết rồi, giờ phải bổ sung.
Không khí trong Pizza Hut không giống với KFC hay MacDonald, không quá ồn ào cũng không quá yên tĩnh. Chỗ ngồi lại bố chí khá sát nhau.
Nên Tiểu Mạt nghe rất rõ cuộc trò chuyện của hai cô gái ngồi cách cô hai ghế.
A: “Cậu không biết người đàn ông đó chiều chuộc cô ta thế nào đâu, nghe nói mấy hôm trước nửa đêm hai người họ còn công khai ân ái trên kênh Thế giới!”
B: “Người nào cơ? Chính là người mà cậu nói đó hả?”
A: “Ừ!”
B: “Nghe cậu kể, thì đúng là người rất bình thường, cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn người là không.”
A: “Còn không phải sao, may mà Trần Huy nhà mình thoát khỏi bàn tay con hồ ly đó, không thì không biết phải nói sao. Tụ Thủ Ỷ Tà Dương bị cô ta làm nhục rồi, tớ cảm thấy món ngon đều cống hết rồi”.
B: “Này Trần Huy nhà cậu dính líu tới cô ta sao?”.
A: “Đừng nói nữa, cấp của mọi người thấp, cô ta nhiều thời gian lại biết giả bộ hiểu ý người khác, nên Trần Huy kết hôn cùng cô ta. Dù gì trong game cũng chỉ là tùy hứng mà thôi.”
B: “Thì ra Trần Huy đã từng kết hôn với cô ta?”
A: “Đây gọi là, thời trẻ ai chẳng có lúc gặp phải cầm thú, ha ha. May mà tớ và Trần Huy trong game nói chuyện hợp nhau. Ngày hôm đó tò mò liền chat webcam, sau đó gặp mặt thấy cực kỳ hợp, nên yêu nhau.”
B: “Cậu đã cứu cuộc đời một người đàn ông!”
A: “Mình cảm thấy, cậu không biết Tường Vi Bào Mạt… thôi không nói nữa, chúng mình tới đây ăn mà.”
B: “Sau đó Trần Huy ly hôn với cô ta trong game, rồi kết hôn với cậu hả?”
A: “Với tính cách nhu nhược của Trần Huy, cậu thấy có thể sao?”
B: “Một chút, con người anh ta nhìn có vẻ rất lương thiện.”
A: “Phải, tớ biết anh ta không thể ly hôn, nhưng tớ không thể chịu đựng cảnh chung chồng với đứa đáng ghét kia liền nói với Trần Huy là anh có em rồi sau này không được chơi game nữa, đưa mật khẩu cho em, em kiểm soát không cho anh chơi game.”
B: “Sau đó cậu đổi mật khẩu?”
A: “Tất nhiên! Tớ không những đổi mật khẩu, mà còn dùng nick của anh ấy gϊếŧ đứa con gái đó N lần! Trần Huy đã giao hết toàn bộ đồ cho tớ rồi mà, tớ liền trang bị đồ, truy sát cô ta! Nếu không phải giữa chừng gã Tụ Thủ Ỷ Tà Dương xuất hiện, thì tớ đã đánh cho cô ta out game rồi.”
B: “Chớ kích động, chớ kích ddoongjd, xem cậu oán giận chưa kìa. Cậu trang bị đồ mạnh hơn gã Tụ Thủ Ỷ Tà Dương đó không phải là xong sao?”
A: “Đồ quá đắt, phải tiêu rất nhiều tiền, nếu so sánh, giờ tớ có đổ gấp năm lần tiền thì mới có thể xêm xêm như hắn. Hơn nữa, game rất kỳ lạ, càng là gái xấu thì càng lên hương, ngoài Tụ Thủ Ỷ Tà Dương ra, còn có một gã nữa trang bị còn khủng hơn hắn thích cô ta.”
B: “Không phải chứ? Lẽ nào đây gọi là ông trời có mắt sao?”
A: “Là ông trời mù mắt thì có! Cậu không biết cô ta xấu xa thế nào đâu, Tụ Thủ giúp cô ta nhiều như vậy, cô ta lại khiến Tụ Thủ mất mặt trước bao nhiêu người trong toàn sever.”
B: “Hay là cô ta nắm được gã nào nhiều tiền hơn?”
A: “Tớ cũng nghĩ như vậy, gã kia thật sự giàu có. Tối hôm cô ta kết hôn cùng Tụ Thủ, gã đó đã bỏ ra pháo hoa một phút trị giá năm mươi quan tiền, phóng ra trong N giờ.”
B: “Trời ơi… cô ta quả là tốt số!”
A: “Còn không phải sao… Giờ khiến tớ không còn muốn chơi game nữa, nhưng đã tiêu tiền nhiều như vậy rồi, thật không cam tâm.”
B: “Phải đó, vậy thì lợi cho cô ta quá, Tụ Thủ và gã kia không phải lúc nào cũng theo sát bảo vệ cho cô ta. Phải rồi, cậu đã từng nhìn thấy ảnh cô ta, sao cậu không đăng lên diễn đàn game! Vạch trần sự thật xem hai gã đó còn thích cô ta nữa không!”
A: “Tớ cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sợ người khác không tin, nghĩ rằng tớ tùy tiện chụp tấm hình đứa con gái nào đó đăng lên.”
B: “Chuyện này, cậu làm rồi, họ sẽ đòi video của cô ta. Cậu xem Tụ Thủ bằng lòng hay không bằng lòng cưới cô ta, cho dù lúc đo không đưa ra quyết định gì, sau này anh ta cũng sẽ chẳng còn muốn cô ta nữa!”
A: “Ý hay… Nhưng không cần phải rõ ràng như vậy, vừa hay đúng lúc tối qua game ra thông báo, bình chọn đôi tình nhân đẹp nhất ngày Thất Tịch. Là biết nhau thông qua game, rồi yêu nhau trong đời thực, quay một đoạn video nào đó, thể hiện tình cảm của hai người, có thể lấy được nhiều phần thưởng phong phú!”
B: “Trong thực tế họ không yêu nhau thì có tác dụng gì chứ?”
A: “Haizz, tớ và Trần Huy sẽ tham gia, sau đó hô hào mọi người cùng tham gia! Cô ta giờ hận tớ tới chết nhất định sẽ không để cho tớ đoạt giải. Tới lúc đó không phải cô ta tự hiện nguyên hình sao?”
B: “Oa… Ý này hay, hơn nữa cậu cũng không cần làm kẻ xấu.”
A: “Phải đó, cứ nghĩ tới muốn nhìn thấy bản mặt của cô ta, quả thật tớ phải chuẩn bị tâm lý từ trước! Nhưng, tớ rất mong đợi Tụ Thủ Ỷ Tà Dương xuất đầu lộ diện, nghe nói là đang đi du học!”
B: “Thôi đi, mấy công tử nhà giàu đi du học, làm gì có thời gian chơi game, còn không kịp đi hẹn hò, các cô gái nước ngoài thoáng như vậy mà, cậu nói xem có phải không?”
A: “Cũng phải, mau đi thôi, Trần Huy đang đợi tớ ở Quảng trường Quốc tế.”
Tiểu Mạt run bần bật nhìn theo hai người đó đi ra khỏi quán Pizza Hut. Cô cảm thấy điều hòa trong quán mở quá thấp, toàn thân lạnh như băng.
Từng dằn vặt đau khổ, không biết lời giải thích, vừa muốn hỏi Lưu Ly Mộng tại sao lại như vậy, cuối cùng cuộc đời lại để cô biết được sự thật ghê gớm tới vậy trong hoàn cảnh quá đỗi trùng hợp. Sự thật đó còn ghê gớm, thê thảm hơn những điều cô tưởng tượng nhiều.
Nghe thấy hai người bạn trước kia bình luận, chế nhạo, căm ghét, hận không thể đuổi cùng gϊếŧ tận mình như vậy, Tiểu Mạt tức tới nỗi không còn sức lực mà phẫn nộ.
Thì ra Lưu Ly Mộng và Thương Hải Nhất Niệm trong đời thực đã thành một đôi, nhưng… những điều này nói ra, dù cô không thể chấp nhận trong chốc lát nhưng có thể chấp nhận từ từ, và cuối cùng chúc phúc cho họ! Tại sao cô ta chỉ vì việc cô từng à vợ trong game của Thương Hải Nhất Niệm mà căm ghét cô đến vậy?
Tiểu Mạt cảm thấy toàn thân lạnh cóng, mồm miệng đắng ngắt, bèn cúi đầu, định ăn chút đồ ngọt mong người ấm lên.
Nhưng? Đồ ngọt và nước uống trước mặt đâu rồi?!
Tiểu Mạt cảm thấy vô lý, liền ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy một người ngồi trước mắt…
Một người…
Một người…
Hãy tha thứ cho cô khi cô tạm thời không thể diễn tả rốt cuộc cô đã gặp người đàn ông như thế nào, vì vẻ đẹp và khí chất của nah vượt quá tầm mà cô có thể mô tả.
Anh ngồi đó nghiễm nhiên ăn đồ của cô, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng.
Tiểu Mạt ngây người, trong đầu chỉ còn lại một câu thường xuất hiện trong các tiểu thuyết tình yêu: “Vô cùng phong tình, dung nhan tuyệt đỉnh.”
“Cô không ăn sao?”, anh mỉm cười, đẩy đồ ăn tới trước mặt Tiểu Mạt, ra ý cùng ăn đi.
Tiểu Mạt định thần lại, nagi ngùng gật đầu: “Không, không cần, anh ăn đi!”
Cô tự nhắc bản thân nhất định là bị Lưu Ly Mộng kích động tới mức xuất hiện ảo giác rồi!
Nhắm mắt tự nhủ, Tiểu Mạt thầm lẩm nhẩm trong lòng: “Ảo giác biến đi!”
Liên tục lắc đầu, Tiểu Mạt chỉ mong khi cô mở mắt ra, trước mặt không có ai, đồ ngọt về vị trí cũ, tất cả đều bình thường!
Nhưng mà!!!
Người con trai đó vẫn mỉm cười nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu lại như đang ung dung thưởng thức.
“Xong rồi, xong rồi, không phải mình vị đả kích tới thần kinh rồi sao?”, Tiểu Mạt lảo đảo đứng dậy, đang định đi, còn nhớ ra nên chào hỏi “ảo giác”, bèn nói: “Chào ảo giác.”
Anh ngây người, thiếu chút nữa thì phì cười.
Bước ra ngoài mấy bước, Tiểu Mạt liền quay đầu, chỉ hy cọng khi quay đầu lại, ảo giác sẽ biến mất! Rất tiếc, cô đã phải thất vọng, ảo giác của cô vẫn ở nguyên chỗ đó.
Thôi bỏ đi, may là ảo giác không đi theo cô, chắc có lẽ về nhà sẽ không sao.
Rõ ràng, trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí!
“Cô ơi, đây là hóa đơn!” Nhân viên phục vụ kịp thời chặn Tiểu Mạt đang hồn bay phách tán.
“A?”, Tiểu Mạt lấy lại tinh thần, nhanh chóng rút tiền ra.
“Không cần trả lại tiền.” tiếng người con trai vang lên.
Theo đó, vẻ nam tính mà dịu dàng của anh vây lấy Tiểu Mạt. Cô đắm chìm trong sự dịu dàng đó mà bước ra khỏi quán Pizza Hut.
Tiểu Mạt ngẩng đầu, thật muốn khóc, ảo giác đó cứ đi theo cô.
Mình thật sự bị kích động tới ngốc nghếch rồi sao?
Nghe nói người tâm thần phân liệt sẽ nhìn thấy người mà người khác không nhìn thấy…
Tiểu mạt sững lại, mau chóng thoát khỏi vòng tay của ảo giác, chặn một người đang đi đường: “Cô ơi, cô có nhìn thấy người bên cạnh cháu không?”
Cô ra sức chỉ vào ảo giác.
Người con trai đó cười rất ấm áp, đôi mắt sáng nheo lại, dường như muốn cắt bỏ tia nắng.
Thấy Tiểu Mạt hỏi, bác gai kia không hiểu chuyện gì, liền vẫy tay lắc đầu, nhanh chóng gỡ tay Tiểu Mạt ra, rồi bỏ đi.
Trước phản ứng của người đi đường, cô hoảng hốt, lẽ nào cô thật sự nhìn thấy người mà người khác không nhìn thấy?
Vẫy tay, lắc đầu, biểu cảm kỳ lạ, bác ấy coi cô là quái vật sao? Điều đó có nghĩa là bác ấy thật sự không nhìn thấy sao?!
Xong rồi, xong rồi, đúng là cô bị tâm thần phân liệt rồi…
Tiểu Mạt mếu máo khóc không ra nước mắt, bèn rút điện thoại ra. Tình trạng hiện tại của cô chắc chắn không thể gọi xe hay làm gì được, nhỡ nói sai đường về thì quả là xảy ra chuyện lớn.
Cô vỗn dĩ muốn gọi cho Thượng Thừa Tuyên, nhưng chuông điện thoại cứ đổ mà chẳng có ai nhấc máy.
Cô lo âu quay lại nhìn ảo giác, chỉ càm thấy anh vô cùng đẹp trai. Sau đó anh cúi đầu gọi điện thoại. Lần này cô quyết định gọi cho Tụ Thủ, anh có thể kêu người tới đón cô!
Đáng tiếc… Chuông điện thoại reo hết rồi, chỉ thấy giọng nữ lạnh lùng của tổng đài đáp lại cô bằng tiếng Anh, Tiểu Mạt không hiểu, đoán là thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…
“Ngày nào cũng gọi được cho anh ấy, sao hôm nay lại không được, cho dù Lưu Tiểu Khang có không gọi được, thì vẫn gọi được cho anh ấy cơ mà”, Tiểu Mạt không gọi được cho Tụ Thủ, rất sốt ruột.
Người con trai đó nhìn cô, cười đẹp tới mê người.
Ngay cả Tụ Thủ cũng không liên lạc được, Tiểu Mạt sợ hãi. Cô không phát hiện ra, Tụ Thủ trong lòng mình đã quan trọng tới mức này.
Người đi đường có thể kỳ lạ, Thượng Thừa Tuyên có thể không liên lạc được, nhưng nếu có Tụ Thủ, cô nhất định sẽ không sợ hãi như bây giờ.
Cô lại gọi cho Tụ Thủ một lần nữa, “NHấc máy đi, ông xã, nhấc máy đi, Tụ Thủ…”
Điện thoại trong tay đột nhiên bị lấy đi, Tiểu mạt nhìn theo chiếc điện thoại, đột nhiên phát hiện ảo giác đang đứng trước mặt cô.
Người con trai đó mỉm cười, đưa điện thoại lên tai: “A lô!”
Tiểu Mạt sững người, cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn người con trai đó.
Anh cười càng rõ, mắt nheo lại, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng, cầm điện thoại lên hát: “Cát khói bay đầy thành, theo gió mà bay đi, sợi tơ lòng còn vương, chỉ mong được quay về, còn có thể uôngs trà người pha…”
“Tụ… Tụ Thủ…”, Tiểu Mạt sững người.
Người con trai cười đặt lại điện thoại vào tay cô, giả bộ than: “Không nhận ra anh sao…”
“Sao anh lại biết bài hát Tụ Thủ hát cho tôi?!” Tiểu mạt quả thật vô phương cứu chữa.
Cho dù nghe hát không nhận ra, nhưng câu nói vừa rồi đã quá rõ ràng!
Nhan Phong ngẩn người, nghe thấy câu nói vừa rồi của Tiểu mạt liền phì cười thành tiếng, đôi mắt ngập tràn dịu dàng.
Tiểu Mạt càng sợ hãi.
Thứ này còn biết nói chuyện với cô, biết quá khứ của cô. Tình hình hiện giờ không còn đơn giản là tâm thần phân liệt nữa rồi! E rằng cô đã chạm tới tà vật nào đó không nên chạm phải!
Tiểu Mạt mặc kệ Nhan Phong, cầm điện thoại trước ngực, chạy thẳng một mạch tới trạm xe buýt.
Nhan Phong đuổi theo cô, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn nở nụ cười.
Đáng tiếc, vì vụ ngã tối qua, khớp gối của Tiểu Mạt không được nhanh nhẹn lắm. Bình thường cô đi đường đã chẳng ra làm sao, đi nhanh một chút, chân bắt đầu tập tà tập tễnh.
“Em đi chậm lại, anh không định ăn thịt em đâu.” Thích thú trước phản ứng của Tiểu Mạt, Nhan Phong bắt đầu vào vai vật tà quái mà cô tưởng tượng ra.
Tiểu Mạt nghe thấy, càng đi vội hơn, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, không hề để ý đến tấm biển quảng cáo trước mặt.
Nhan Phong nhìn thấy Tiểu Mạt sắp đâm vào đó, liền chạy lên trước quay người ôm cô vào lòng, rồi cất tiếng dịu dàng dường như không thuộc về trốn nhân gian này: “Sao em bất cẩn như vậy?”
Chưa kịp định thần, lại ở ngay sát nhan sắc anh tuấn tuyệt trần của Nhan Phong, Tiểu Mạt giật mình tới hồn bay phách tán, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo tới từng chi tiết của anh.
Thật ra, chuyện này không thể trách Tiểu Mạt, nếu như Nhan Phong xấu đi một chút, bình thường một chút, thì chuyện này sẽ không thể xảy ra. Nhưng sao anh cứ phải đẹp, phải hoàn hảo tới vậy, hơn nữa từ nhỏ anh sống trong môi trường nghệ thuật, nếu nói anh luyện tới cảnh giới “tiên phong đạo cốt” thì cũng không ngoa.
Tóm lại, nên dùng cụm từ “tuyệt sắc khuynh thành” và “phiêu diêu như tiên” mới thích hợp để miêu tả anh.
“Anh, anh… Sao anh lại ôm tôi.” Tiểu Mạt cầu cứu, nhớ tới cuộc đối thoại khi trước của Lưu Ly Mộng và cô bạn kia, cô bèn ra sức thử cầu cứu, “Dù có thể coi tôi có chút may mắn trong game, có Tụ Thủ và Công Tử Huyên thích, nhưng giờ tôi thảm lắm rồi. Ngày hôm qua người yêu cũ của bạn trai tìm tới nhà giáo huấn tôi một trận, khi tôi bước xuống lầu còn bị ngã. Phải rồi, phải rồi, trước đây thiếu chút nữa tôi còn bị người tôi thích hại phải ngồi tù, còn nữa…”
“Còn nữa?”, Nhan Phong không muốn nghe tiếp. Dù sớm đã điều tra Tiểu Mạt, nhưng nghe chính cô kể, anh còn đau lòng hơn những gì anh tưởng tượng.
Tiểu Mạt e thẹn nhìn Nhan Phong, chớp đôi mắt to đáng thương mọng nước: “Anh tha cho tôi đi… Tôi rất đáng thương, khó khăn lắm người yêu tôi mới nghĩ lại, anh tha cho tôi đi, đừng bắt tôi, đừng ăn thịt tôi…”
“Em không muốn ở bên anh sao?”, Nhan Phong nheo mắt, lông mi dài che đi cảm xúc thật của anh.
“Chúng ta không cùng loài, chắc chắn không thể ở bên nhau!” Tiểu Mạt kinh sợ, chẳng lẽ quái vật trước mắt có tình ý với cô? Không thể nào! Dù có đào hoa cỡ nào cô cũng không thể có sức hút tới vậy chứ!
Nhìn ngoại hình hắn, chẳng phải là hồ ly tinh thì cũng là tuyết hồ gì gì đó…
Đương nhiên, suy đoán này là dựa vào cả cây trắng mà Nhan Phong đang mặc cùng nước da trắng quá mức quy định của anh.
“Nếu cùng loài, chúng ta sẽ ở bên nhau có phải không?” Nhan Phong cười, cố ý nháy mắt với Tiểu Mạt, để cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh một cách trực tiếp nhất.
“Không, không thể…” Tiểu Mạt sống chết nhắm nghiền mắt, “Hôm nay, bạn trai tôi cầu hôn tôi rồi, dù có là đồng loại với anh, tôi cũng sẽ không ở bên anh đâu.”
Ánh mắt Nhan Phong dịu dàng như nước, không tiếp lời.
Tiểu Mạt nhắm nghiền mắt, chau mày, nói: “Hơn nữa… cho dù bạn trai tôi không lấy tôi, tôi cũng sẽ không ở bên anh. Vì tối qua tôi vốn định sang Úc tìm chồng trong game của tôi…”
Nhan Phong ngớ người, cô ấy định đi tìm mình sao?
Tiểu Mạt bộc bạch: “Dù tôi nghĩ người cao quý như anh ấy chắc chắn sẽ không lấy một người như mình. Nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không đuổi tôi đi, tôi có thể ở Úc, thoát khỏi nơi khiến tôi sợ hãi này.” Nói rồi, cô mở mắt ra, nhìn Nhan Phong, “Anh thấy tôi đáng thương như vậy, hãy thả tôi ra đi.”
Nhan Phong cười: “Thôi được rồi, anh sẽ thả em ra. Đã không cùng loại, không cần phải miễn cưỡng. Nhưng anh có một ước mơ, không biết em có thể giúp không?”
Tiểu Mạt chỉ nhớ vừa nghe thấy phải giúp anh hoàn thành tâm nguyện gì đó, dường như bản thân mơ hồ gật đầu, sau đó liền ngồi trên chiếc xe hoa lệ, và bị đưa tới đây.
“Muốn ăn gì tùy thích. Cứ coi như nhà của mình.” Nhan Phong quay đầu nhìn Tiểu Mạt đang ngồi trong phòng khách cười, đưa túi của Tiểu Mạt cho người giúp việc.
Tiểu Mạt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, sợ hãi. Cô liền nép vào người Nhan Phong, rụt rè: “Những thứ này đều do anh biến ra sao? Bà ấy không phải người xấu đó chứ?”
Nhan Phong không nhịn được cười, không dễ gì mới kìm nén được, nhíu mày, ghé sát tai Tiểu Mạt: “Cô ấy là yêu tinh chuột chăm chỉ, em nhất định phải nghe lời anh, nếu không sẽ bị cắn.”
Tiểu Mạt không dám tin, nhưng nhìn mặt Nhan Phong, thì cô tin, liền thể hiện lòng trung thành: “Tôi nhất định sẽ nghe lời anh, phối hợp ăn ý.”
Nhan Phong gật đầu, quay lưng… cười.
Tiểu Mạt ngó: “Anh sao vậy?”
Nhan Phong ho nhẹ, nhằm giấu việc cười lén khi nãy, đành giả bộ yếu đuối dựa vào người Tiểu Mạt: “Hình như hôm nay hiện thân hơi bị nhiều người nhìn thấy quá, nguyên khí không đủ.”
Tiểu Mạt quả nhiên bị lừa, liền cẩn thận dìu anh dậy: “Phòng anh ở đâu, tôi đưa anh vào nghỉ ngơi.”
Nhan Phong thuận thế ngã vào người Tiểu Mạt, khiến hai người rơi cả xuống đệm. Nhan Phong chớp mắt, hất nhẹ hàm, vẻ đẹp khó cưỡng lại, không hề nói câu nào, chỉ nhìn Tiểu Mạt với vẻ mê hoặc.
Lạnh lùng như anh có thể mang biểu cảm như vậy thì thật là!
“Đại… đại nhân, không không, đại thần, không, không phải, đại tiên…” Tiểu Mạt rất muốn thoát ra khỏi người đàn ông này, nhưng chân tay không có chút sức lực nào, “Đại tiên, có chuyện gì từ từ nói.”
Nhan Phong nhịn cười sắp không chịu nổi rồi. Nếu sớm biết gặp cô thú vị tới vậy, ngay từ đầu anh đã không nên để tâm đến chuyện đó…
“Anh đau đầu quá.” Nhan Phong kéo tay Tiểu Mạt, để lên thái dương mình, rồi nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Tiểu Mạt hiểu ý, liền thay đổi tư thế, dìu Nhan Phong nằm trên đệm, rồi quỳ xuống, để anh gối lên đùi mình.
Cô dùng hai ngón tay day nhẹ hai bên thái dương Nhan Phong, ngón tay cái thuận theo sự di chuyển của hai ngón đó, nhẹ nhàng đưa lêи đỉиɦ đầu anh.
Nhan Phong mỉm cười, cảm thấy nếu cả đời này được như vậy, cho dù bị cô coi là yêu quái thì có hề gì?
Nhưng lần này anh không lừa Tiểu Mạt hoàn toàn. Bay gấp từ Úc về như vậy, không hề nghỉ ngơi đã đến tìm Tiểu Mạt, thật sự đầu anh rất đau.
Xoa bóp một hồi, thấy hơi thở của Nhan Phong ổn định lại, Tiểu Mạt mới cúi người xuống, hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn không?”
“Ừ, anh buồn ngủ rồi.” Nhan Phong thật sự buồn ngủ, bèn cầm tay Tiểu Mạt, nghiêng người, đầu vẫn gối trên đùi cô, “Để anh ngủ một lát”
Tiểu Mạt cứng đơ người, nhưng không dám cử động, sợ là Nhan Phong thức giấc, chỉ dám buông lỏng eo, để kệ anh ngủ.
Cứ quỳ như vậy cũng chán, lại còn bất động, Tiểu Mạt đành trở mình đánh thức Nhan Phong dậy.
Anh đẹp tới mức khiến người ta phải câm nín. Có lẽ đây là yêu quái đã tu luyện đắc đạo, từ “diễm lệ” không đủ để mô tả nét đẹp của anh. So sánh một chút, Tiểu Mạt phải công nhận yêu quái này còn đẹp hơn cả Tiền Tiểu Bùi.
“Lý Tả Dương đã đẹp trai rồi, không ngờ còn có người đẹp hơn anh ta, đây mới thật sự là yêu nghiệt!”, Tiểu Mạt nhìn Nhan Phong, cuối cùng cũng không kìm nổi phải than lên một câu.
Nhưng Nhan phong trước nay ngủ không sâu giấc, lai không thức dậy bởi âm thanh “lớn như vậy”, cũng có thể coi là kỳ tích rồi. Trước kia, một tiếng lá rơi cũng đủ để đánh thức anh.
Khi Nhan Phong tỉnh dậy, trong phòng tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ. Anh khẽ động, đột nhiên cảm thấy tiếng nói thân thuộc dịu dàng, bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay anh: “Anh dậy rồi?”
Tiểu Mạt!
Nhan Phong ngạc nhiên, nhớ lại tất cả, bèn nhắm mắt mỉm cười.
Anh ngồi dậy, Tiểu Mạt tê hết người, liền duỗi chân ra, không ngừng đấm. Nhìn cô như vậy, Nhan Phong biết mình đã gối trên đùi cô ngủ lâu lắm rồi, bèn đau lòng: “Không sao chứ? Anh ngủ quên mất…”
Tiểu Mạt quay lại nhìn Nhan Phong, bật cười, bất giác đưa tay lên lông mày anh: “Đại tiên, ngài đẹp rạng ngời như vậy, không nên chau mày.”
Nhan Phong cười: “Đẹp lắm sao?”
Tiểu Mạt vuốt lông mày anh, tới khi cảm thấy lông mày không chau lại nữa mới dừng tay, vừa đấm chân, vừa nói: “Tôi đoán, chắc anh tu luyện nhiều năm rồi, nên mới có thể biến thành hình người!”
Tiểu Mạt thời với trời, cô không phải là người mê tín, vì hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện khó tin, còn không cô chẳng bao giờ nói ra những lời hoang đường như vậy!
“Tu luyện… hai mươi mấy năm rồi.” Nhan Phong nhịn cười, thành thật đáp lời Tiểu Mạt.
“Mới hai mươi mấy năm thôi sao?” Tiểu Mạt ra vẻ không tin. Theo cách tính ở nhân gian… một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, vậy ba trăm sáu mươi lăm nhân với hai mươi bằng…
Tiểu Mạt tập trung tính: “Hai nhân năm là mười viết không nhớ một, hi nhân sáu là mười hai nhớ một là mười ba… Bảy nghìn ba trăm? Oa, nếu là hai mươi năm, không phải anh đã tám nghìn tuổi rồi sao?”
Thấy điệu bộ của Tiểu Mạt khi đó, Nhan Phong… Nhan Phong lăn ra giường cười.
Tiểu Mạt tò mò nghiêng người sang: “Anh sao vậy?”
Nhan Phong đưa mắt ngắm khuôn mặt cô, sắc trời mờ mờ đột nhiên mang bầu không khí ám muội, anh cố tình chớp mắt: “Đau tim”
Tiểu Mạt chau mày, trở mình, tay ấn vào ngực Nhan Phong: “Sao chỗ nào anh cũng đau vậy?”
Nhan Phong thấy Tiểu Mạt trúng kế, mỉm cười, giữ chặt bàn tay cô đang đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng lật người cô xuống: “Ở đây bên anh, có được không?”
Tiểu Mạt nghe thấy liền hoảng hốt, lập tức rút tay ra, đẩy Nhan Phong, ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không được, tôi phải quay về, trời sắp tối rồi, bạn trai tôi nhất định sẽ rất lo.”
Nhan Phong lặng người, không đáp lời.
Tiểu Mạt quay lại nhìn anh, có lẽ vì ánh nắng đã tắt, anh lại ngồi chỗ phản sáng, nên cô cảm thấy anh rất lẻ loi. Bản năng người mẹ trong lòng Tiểu Mạt bỗng trỗi dậy, đưa tay ra ôm Nhan Phong, rồi dỗ dành: “Cùng lắm ngày mai tôi lại tới thăm anh, chúng ta hẹn nơi gặp mặt, anh tới đón tôi?”
Nhan Phong đột nhiên từ chối: “Không, anh gọi người đưa em về nhà.”
Giọng anh lạnh lùng như ánh trăng.
Tiểu Mạt không thể thích ứng được với người đàn ông vừa ấp áp như nắng mùa xuân, trong phút chốc lại lạnh lùng như băng. Tiểu Mạt rón rén đi theo Yêu tinh chuột rời khỏi chỗ đó. Trước khi đi, dường như cô gặp phải ánh mắt ẩn chứa u buồn của Nhan Phong, cảm thấy như trong đó có rất nhiều nỗi niềm không thể nói rõ.
Yêu tinh chuột đưa cô về tới nhà, Tiểu Mạt hỏi: “Sao cô biết tôi sống ở đây?”
Yêu tinh chuột mỉm cười hiền lành: “Đương nhiên là biết rồi, cô đi thong thả, hoan nghênh cô lần khác tới chơi.”
Nghe giọng dường như là người Hồng Kông.
Tiểu Mạt cảm thấy hết sức kỳ lạ, yêu quái đúng là yêu quái, tới nơi ở của mình cũng biết. May mà họ không phải kẻ xấu, nếu không mình và Vệ Gia Cường đều gặp nguy rồi!
Về tời nhà Thượng Thừa Tuyên lại không có nhà, Tiểu Mạt nhớ tới lời hôm nay Lưu Ly Mộng nói, liền lập tức mở máy online.
Mỗi lần cô online, đều nhận được bom thư.
Khanh Khanh Ngã Ngã: “Mạt Mạt, sao gần đây cậu không online, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Khanh Khanh Ngã Ngã: “Mạt Mạt, Tụ Thủ đang tự nổ trang bị tại Kính Hồ! Cậu mau tới.”
Tiểu Mạt sững sờ, tin này vừa mới tới.
Cô lập tức cưỡi Bạch Thố tới Kính Hồ, quả nhiên nhìn thấy tên Tụ Thủ đỏ rực, để mặc cho người ta gϊếŧ.
“Mạt Mạt, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Hình như Tụ Thủ đã nổ một trang bị bảy sao rồi, cậu xem cột thể lực của anh ấy rỗng rồi!”, Khanh Khanh Ngã Ngã sốt ruột, vừa thấy Tiểu Mạt, liền chạy vội tới.
Tiểu Mạt nhìn thứ màu tím kiêu ngạo ấy, đột nhiên cảm thấy vô lý. Từ sau khi kết hôn, Tụ Thủ luôn mặc bộ trang phục tình nhân cô tặng, không hề mặc trang phục khác.
Hôm nay anh sao vậy?
Nhớ tới giọng nói ấm nồng hôm qua, Tiểu Mạt tuyệt đối tin tưởng Tụ Thủ.
“Anh ấy nhật định bị hack nick!” Tiểu Mạt cố gắng bình tĩnh lại, vừa an ủi Khanh Khanh Ngã Ngã, vừa gọi điện thoại cho Tụ Thủ.
Nhưng đầu bên kia lại không có ai nghe máy.
Tụ Thủ lại nổ thêm một trang bị bảy sao nữa…
Mọi người đều nghi ngờ Tụ Thủ Ỷ Tà Dương có vấn đề, nhưng lợi ích trước mặt khiến người ta quên đi. Mọi người lao vào tàn sát.
Tụ Thủ tung hoành trong sever đã lâu, gần như ngày nào cung giao đấu, nhưng cộng lại cũng không bằng số lần chết ngày hôm nay.
Anh mạnh như vậy, khó đánh thắng như vậy, khó lật đổ như vậy.
Tiểu Mạt gọi điện thoại không được, đành bất lực đứng nhìn trang bị của Tụ Thủ lần lượt bị nổ, sốt ruột tới mức muốn khóc.
Đúng lúc này, Công Tử Huyên đột ngột xuất hiện, xông vào nhóm người gϊếŧ hết một loạt, rồi trực tiếp xông tới bên Tụ Thủ.
Ống tay áo dài màu vàng quét qua mặt đầy xác chết, anh đứng trước mặt người tài hoa bậc nhất đó, dõng dạc tuyên bố trước mọi người: “Kẻ nào còn lên, chớ có trách ta không khách khí!”
Tiểu Mạt thấy vậy cũng xông lên trước, đứng bên cạnh Tủ Thụ: “Mấy người làm như vậy thật quá đáng! Trong game có ân oán gì thì phải giải quyết trong game, tấn công nick bị hack như vậy thật vô liêm sỉ!”
Trong lúc Tiểu Mạt đang tức giận, Công Tử Huyên lại nói một câu rất kỳ lạ: “Offline cho tôi, cậu điên rồi.”
Trên đầu Tụ Thủ hiện lên hai chữ: “Lắm chuyện.”
Rồi biến mất.