- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Đời Sau Của Ta
- Chương 33: Thu lại khoản nợ
Nửa Đời Sau Của Ta
Chương 33: Thu lại khoản nợ
Trên đường trở về phòng ta vẫn cúi đầu sám hối, nam nhân bên cạnh đi không nhanh không chậm, bước đi ưu nhã, khí thế tôn quý. Cảm giác nắm tay của ta, không thể không nói, nếu như không phải là thời gian / địa điểm / không khí / thời tiết không đúng, ta sẽ rất sảng khoái, nhưng hiện tại ta tuyệt không thoải mái, mà còn rất buồn bực.
Thỉnh thoảng ở lúc muốn quẹo cua hoặc là đường lớn chia ra mấy đường nhỏ thì nam nhân này mới hơi ngừng một chốc, ta sẽ lập tức rất thức thời khϊếp khϊếp chỉ chỉ phương hướng chính xác. Không phải không muốn đi dạo thêm hai vòng, nhưng nam nhân này vốn dĩ khôn khéo, còn không bằng trực tiếp đưa cổ đến trước đao cho thoải mái, làʍ t̠ìиɦ nhân của nam nhân quá mức thông minh cũng có chỗ xấu.
Dọc theo đường đi không tính là tịch mịch, bởi vì nam nhân nắm tay ta thỉnh thoảng sẽ nói vài lời. —— nói nhảm.
Ví dụ, hiện tại chàng rất vui vẻ: "Hôm nay thời tiết tốt." Ta trợn trắng mắt, rốt cuộc cũng từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: ".... Cũng tốt."
Lướt qua hai hành lang, chàng lại lên tiếng, giọng nói rõ ràng vui sướиɠ: "Ở nơi này có vui vẻ không?" Ta hiểu một sự thật, nam nhân này là cố ý nói nhảm. Chàng đang trả thù lúc ta nói nhảm ở bến tày, quỷ hẹp hòi. Ta cố gắng cố nén kích động K (kick) người, mắt trợn trắng, đáp: "Cũng vui!"
Có lẽ biết ta cũng sắp hỏng mất, nam nhân thức thời ngậm miệng. Dĩ nhiên, ta cũng dừng bước, bởi vì, đã đến Ỷ Tuyết viện của ta.
Chàng ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa viện, không chậm trễ nắm tay ta tiếp tục đi vào trong. Mới vừa vào trong sân, chàng liền đứng lại nghiêm nghị cất giọng nói: "Mọi người, tất cả đều đi ra xa cho trẫm, không có lệnh của
trẫm không cho phép đến gần." Rất nhanh, Trần Nhất léo ra khỏi sân, hắn lặng lẽ cúi người, thức thời đóng cửa viện lại.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Giữa mùa đông, lại chỉ có hai người trong sân, thật trống trải, xem chừng quang cảnh nơi này và nội viện vương phủ ở kinh thành có mấy phần tương tự, Hoàng Đế Gia Tĩnh đánh giá chung quanh một phen rồi cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái, lại dắt tay của ta đi vào phòng khách.
Chàng đi tới trước giường êm, ngồi vào chỗ của mình, lộ vẻ tức giận. Ta biết rõ, đã đến lúc thành thực giao phó sai lầm, lập tức lộ biểu tình vô cùng hối tiếc nhanh chóng nói: "Ta sai lầm rồi!" Cũng phối hợp ngôn ngữ tay chân cúi đầu hối cãi.
Thanh âm của chàng hơi giãn ra, nâng lên: "Hả? Sai ở đâu?"
Ta cố gắng vắt óc tìm ra chỗ sai của mình: "Không nên có nhà không về." Chàng không lên tiếng, ta biết rõ chàng đang chờ ta nói tiếp, ta chỉ có thể cứng da đầu nói: "Không nên thu được hai phong thư lại chỉ trả lời một phong." Chàng rốt cuộc hừ một tiếng, giọng nói vẫn không tốt: "Thì ra nàng cũng biết những chuyện này à, còn gì nữa không?"
Còn có? Còn có cái gì? Ta thật không biết. Ấp úng nửa ngày cũng không nói thêm được điều thứ hai ba, nhìn sắc mặt vốn đã hòa hoãn của nam nhân lại trầm xuống, ta vội vàng đàng hoàng nhận tội: "Ta không biết còn sai chỗ nào...."
Chàng nhất thời giận không kềm được, túm ta tới trước gối chàng, giữ chặt. Quát: "Nữ nhân đáng chết này, cư nhiên không trở về nhà, điều này cũng thôi, giữa những hàng chữ trong thơ hồi âm cũng không có nhớ nhung, ta vắt óc tìm mưu kế đối đãi nàng, nàng đồng ý từ Trường Sa về sẽ hồi kinh, cư nhiên lại gạt người? Nàng vứt bỏ trẫm không để ý, vứt bỏ sự thật lòng của trẫm không để ý, nàng.... Nàng thật nhẫn tâm!" Nghe chàng nghĩa chính nghiêm từ chỉ trích, ta nhất thời ngây người, thì ra là... Thì ra là ta thật sự có nhiều chỗ sai vậy!
Vậy mà dứt lời rồi vẫn chưa hết giận, lại mạnh mẽ xoay người ta lại, ta lảo đảo ngã vào một cái trong ngực chàng. Chàng nâng đầu của ta dời ra khỏi ngực, cố định trên đùi chàng, ah? Đây là tạo hình mới gì? Nhưng rất nhanh ta liền không thể tò mò tiếp, chàng, chàng cư nhiên.... Cư nhiên đánh mạnh.... mông ta.
Nhất thời ta không kịp phản ứng, đợi cảm thấy đau thì đã bị một chưởng mạnh mẽ, sức lực rất mạnh, chỗ bị đánh nhất định đã đỏ lên. Ta sửng sốt, chàng đối đãi ta luôn là dịu dàng cưng chìu, cưng chiều đến mức ta thường xuyên to gan lớn mật nhéo tai rồng, cắn tay rồng thậm chí lăn giường rồng. Cưng chiều đến khiến ta quên, chàng trừ là tình nhân của ta, còn là một nghiêm quân khiến người trong ngoài triều nghe mà biến sắc.
Cho đến lúc nãy, ta còn tưởng rằng chàng chỉ làm bộ dọa ta một chút, xem chừng ‘ trừng phạt ’ lớn nhất là khiến ta hai ngày không xuống giường được, tố chất thân thể của chàng tốt, lại từng luyện võ, vốn tưởng rằng nhiều lắm là dùng "dục" để phạt. Chàng chắc chắn không nỡ để ta chịu uất ức, vậy mà.... Khó có thể tin là, chàng cư nhiên đánh ta, chàng thật đánh ta.
Ta càng uất ức, nghĩ đến mình rời kinh là vì phương thức xử sự của chàng, chàng không thể buông tha Dực Phong, ta lại không thể xác định chàng thật lòng, nhưng vừa rời đi liền bắt đầu nhớ chàng, lấy cớ thị vệ đông đảo viết thơ cho chàng, sau đó thấy Đa Tình công tử Diệp Song Khê và Tiểu Lâu ân ái rồi phản bội, chia ly, lòng vẫn còn sợ hãi, vừa kinh vừa sợ vừa vội, nhớ nhung lại tràn lan, vài lần muốn chạy về nói cho chàng biết, ta không thể không có chàng, nhưng lại sợ vô cùng, nhịn lại nhịn, nhịn nhịn nữa. Giờ phút này chàng tới, lòng ta tràn đầy vui mừng, không đi tính toán chi li được hay mất, đúng và sai, một lòng chỉ nghe chàng nói cái gì thì là cái đó, nói muốn ta về nhà, ta liền về nhà, nói không xa không rời, liền đầu bạc răng long.
Nhưng, chàng không còn dịu dàng, không còn thương tiếc, vừa thấy mặt đã hung dữ, giờ phút này đáng ghét hơn, cư nhiên động thủ rồi. Trên người bị đánh đau đớn, tâm càng đau hơn. Khẽ cắn răng, muốn đánh cứ đánh, ta nhận. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên đất, cũng không kêu oan, chỉ uất ức cắn răng không nói.
Rất nhanh, chưởng thứ hai lại rơi xuống, chàng thật lên cơn, cũng may cuối cùng không phải người máu lạnh vô tình, chưởng thứ hai rõ ràng nhẹ hơn chưởng thứ nhất nhiều, nhưng vẫn rất đau.
Ta nhẫn nhịn! Thấy ta âm thầm nằm ở trên đùi chàng, không có nổi cơn trong dự liệu, không có giận trách giả khóc, không phản kháng, hết sức an tĩnh, chàng nhất thời dừng lại, nâng chưởng thứ ba đợi nửa ngày, rốt cuộc lắc đầu thở dài, kéo ta dậy ngồi trên đùi chàng, bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc dần biến mất tức giận, giờ phút này đang không chớp mắt nhìn ta, nghĩ đến cử động vừa rồi của chàng, ta bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn chàng, chàng lại thở dài, êm ái kiên định xoay đầu ta lại, nhẹ nhàng vuốt ve tóc, bất đắc dĩ nói: "Thế nào, còn tức à? Phải tức giận cũng là ta tức giận mới đúng." Nếu như chàng hạ quyết tâm muốn đánh cho ta khuất phục, ta nhất định sẽ chiến tranh lạnh với nàng đến cùng, sẽ không yếu thế, nhưng hiện tại chàng lại dịu dàng hỏi, chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, hốc mắt bắt đầu ướŧ áŧ, uất ức chỉ trích: "Chàng đánh ta!" Chàng sửng sốt, nhìn đôi mắt dần dần ứa nước mắt của ta, nhất thời cũng không biết làm sao.
Cũng đúng, nữ nhân trong hậu cung chàng, cung quy quy định là không cho khóc ở trước mặt chàng, vui mừng phải cười, uất ức phải cười, đau lòng cũng phải cười, phi tử được cưng chiều nhất cũng không thể dùng nước mắt trát trường, có kiêng kỵ. —— vừa nghĩ tới nữ nhân hậu cung chàng, lại liên tưởng đến Chu Tam đã nói một tháng chàng truyền đòi hậu cung mấy lần, trong lòng không thoải mái, nước mắt lại nhanh chóng tràn ra, rốt cuộc nước mắt không còn chỗ dừng trong hốc mắt, chỉ có thể chảy hết ra ngoài.
Chàng càng thêm kinh hoàng luống cuống, vội vàng dùng lòng ngón tay đè lại nước mắt mới vừa nhỏ xuống, mang theo chút áy náy dịu dàng nói: "Đừng khóc.... Hôm nay ta đánh nàng là không đúng, là ta lỗ mãng... Nhưng đó đều do nàng chọc tức."
Vì sao ta muốn chọc ngươi? Rõ ràng là ngươi không đúng với ta trước, trợn mắt nghiến răng, khóe mắt rưng rưng, uất ức càng sâu, vẫn quật cường không nói lời nào.
Chàng tựa như không đành lòng, than nhẹ một tiếng: "Tốt lắm, ta sai lầm rồi, đừng khóc nữa được không?" Tâm của ta ê ẩm, nước mắt trượt xuống khuôn mặt: "Chính là ngươi sai lầm, ngươi rõ ràng có hậu cung 3000, còn muốn trêu chọc ta. Mình làm sai còn đổ thừa ta." Chàng vỗ vỗ vai của ta, hôn nước mắt rơi trên mặt ta để trấn an, nỉ non ở bên tai: "Uh uh uh, là ta đổ thừa nàng, là ta gây thêm phiền cho nàng, nhưng không cho phép nàng trốn." Thủ thỉ thù thì an ủi, trịnh trọng hứa hẹn, khiến ta mất hồn mê hoặc, rốt cuộc nâng hai tay mềm mại đang rũ xuống lên, ôm chặt cổ của chàng, đầu tựa vào cổ của chàng, nức nở nghẹn ngào không ngừng: ".... Chàng đánh nữ nhân."
Chàng cứng đờ, lật lại kiên định ôm ta, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ta sai lầm rồi, không có lần sau nữa. Còn đau không?" Ta gật đầu một cái. Hài lòng cảm thấy sự áy náy dịu dàng của nam nhân này, chàng đang vỗ nhẹ phía sau lưng của ta bày tỏ an ủi.
Giờ phút này, chỉ muốn phát tiết tất cả uất ức ra ngoài, nghĩ đến mất mác khi về quê nhà, nghĩ đến lão bà lớn nhỏ của chàng, nghĩ đến lời hứa bên nhau đến già, nước mắt chảy ra: "Hiện tại ta thật sự chỉ có mình chàng, nếu như chàng không muốn ta, ta.... Ta liền đi tìm nam nhân khác." Cuối cùng nhún nhường không được nói ra lời càng không chí khí.
Chàng mạnh mẽ kéo ta, nói từng chữ từng câu: "Ta lấy danh nghĩa liệt vị tiên đế Đại Hán triều để thề, nếu như có lúc vứt bỏ Trương Linh Tuyết không để ý, trời giáng sấm sét, người đời phỉ nhổ." Dừng một lát, lại ác độc bổ sung: "Không cho phép đi tìm nam nhân khác." Ta vô cùng nhỏ giọng biện hộ: "Không phải chàng cũng tìm nữ nhân khác sao, còn một tháng mấy lần." Lời vừa ra khỏi miệng, mình cũng giật mình, ta đường đường chánh chánh lớn lên dưới lá cờ đỏ (cờ TQ), vậy mà lại nói giọng vừa oán vừa giận thế.
Thôi, thôi, kiểu cách thì kiểu cách, đối với nam nhân mình muốn phó thác cả đời, nhu nhược cũng không sao, cũng không thể không có tim không có phổi sống qua cả đời.
Chàng khẽ đẩy ta đang tựa vào cổ chàng ra, hai mắt tựa như kinh tựa như vui vội vàng nhìn ta: "Nàng để ý sao?" Ta bĩu môi, nói nhảm, ai muốn dùng chung trượng phu với mấy oanh oanh yến yến kia? Chàng nở nụ cười, thanh âm lại giảm vài phần, mang theo khàn khàn hấp dẫn, mị hoặc lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ có một mình nàng. Họ đều không phải nữ nhân của trẫm, chỉ là con cờ, trẫm muốn giữ vững giang sơn, đều là con cờ mà thôi." Thấy ta xem thường, chàng lại cười: "Trẫm muốn giữ vững giang sơn, có rất nhiều phương pháp, kết thân là một cách nhanh nhất trực tiếp nhất, trước kia trẫm đều cảm thấy không có gì, nhưng nếu Tiểu Tuyết Nhi không vui, chúng ta có thể dùng phương pháp khác. Chỉ là phải chầm chậm, Tiểu Tuyết Nhi phải thông cảm trẫm."
Cũng may chàng không nói gì bất đắc dĩ, hận nhất người ta nói bất đắc dĩ, phàm đã làm sai chuyện, hoặc là được tiện nghi đều làm ra vẻ thông minh, tất cả đổ cho bất đắc dĩ, tất cả đều là lời khốn. Trần Kiệt khẳng định là một nghiêm quân, trước mắt chàng không lừa ta, biết ta không phải nữ tử ngu ngốc, càng không phải vài ba lời là có thể khuyên được, cho nên cũng biết nói ra sự thật là phương pháp tốt nhất.
Ta không thể cầu xin một Hoàng đế chỉ có một nữ nhân, đây là vô cùng không thực tế, không cần tự làm mất mặt. Nhưng người chính là như vậy, một nam nhân yêu ngươi có thể vì ngươi làm đến một trình độ không cách nào tưởng tượng, ngươi sẽ yêu cầu nhiều hơn, không có biện pháp, được voi đòi tiên là bản tính của nữ nhân.
Thấy ta có thể hiểu chàng, lại không so đo với chàng, chàng rất nhanh liền vui mừng trở lại, bản tính cuồng vọng không kềm chế được bình thường lại lộ rõ, giờ phút này tà nịnh cười một tiếng: "Hơn nữa, trẫm là một nam nhân bình thường, nàng đã hơn hai năm không trở lại, điều này có thể trách ta sao?"
Mặt ta đỏ lên: "Không phải ta không cần nam nhân à?" Lệ mỹ nhân hoa lê đẫm mưa chuyển khóc mỉm cười, vẻ xấu hổ quyến rũ khơi dậy du͙© vọиɠ ẩn nhẫn lâu ngày của nam nhân. Ánh mắt dần dần chuyển nồng, dần dần đến gần, rốt cuộc môi dán môi, mắt nhìn vào mắt, hai người đều trơ mắt nhìn đối phương, môi ấm áp quen thuộc lẳng lặng dừng lại vài giây ở trên môi của ta, mới lưu luyến không rời đẩy mạnh vào chút, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, đỏ mặt càng sâu, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào như vậy, khiến chàng nhìn thấy mà động tình, tim chàng rung động, như có lửa vọt lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn ta, dụ dỗ: "Ngoan, nhắm mắt lại!" Hô hấp cực nóng phun vào mặt ta từng chút, ta nháy mắt mấy cái, nhất thời không cách nào phản ứng, môi của chàng lại trườn lên lần nữa sau thời gian cực ngắn, hô hấp của ta từ từ trở nên suy yếu, nhắm mắt lại cảm thụ, không khí lạnh nhạt bị chàng chiếm đi từng chút, lại bố thí hô hấp thuộc về chàng cho ta, ta từ từ bị lạc trong sự dịu dàng bá đạo lại thân thiết của chàng, cảm thụ tiếng thở dốc kiều diễm thuộc về hai người, rốt cuộc, khi hai người sắp hít thở không thông, chàng nhẹ nhàng thả ta ra, môi lưỡi liếʍ láp môi đỏ của ta, như gần như xa vờn giữa môi ta, ta nửa mê muội nửa hưởng thụ, cảm thụ da thịt, tóc mai ma sát ngọt ngào hành hạ. Bởi vì ngồi ở trên đùi của chàng, giờ phút này có thể cảm thụ rõ ràng dị vật bị áp bực đang nhúc nhích dưới người ta.
Chàng hết sức tự chế kiềm lại lửa dục, ôm ta càng ngày càng chặt, đầu tựa vào trong cần cổ ta, tựa như đang cố gắng cảm thụ hơi thở của ta. Nửa chung trà đi qua, mới buông ta ra thở phào một hơi, giọng nói đè nén khàn khàn: "Buổi trưa nàng ăn quá no, bây giờ không nên!" Ghét nhất nam nhân làm việc bỏ vở nửa chừng, ừ, ăn cơm xong phải đi một đoạn đường không ngắn, lại ôm ôm ấp ấp thật lâu, đã hơn một tiếng rồi, he he, mặc kệ, cứ chủ động dựa vào ngời của chàng, khi hai môi chỉ cách một tí, lại nhẹ nghiêng đầu sượt qua bờ môi, tỏ vẻ quyến rũ, cười nhẹ nhàng gọi: "Kiệt lang! ~~~"
Tìиɧ ɖu͙© ầm ầm tới trong mắt chàng, lại gần môi ta hung hăng hôn, ôm lấy ta, ra khỏi phòng khách, lướt qua hành lang, bởi vì cách cục giống vương phủ ở kinh thành như đúc, chàng quen cửa quen nẻo quẹo qua hai cua, đi tới trước phòng ngủ của ta, dùng chân đá văng cửa, vào cửa rồi lại dùng chân đóng cửa lại, từ khi nghe được tiếng Kiệt lang kia, động tác của chàng làm liền một mạch, mắt không chớp nhìn chằm chằm ta, tìиɧ ɖu͙© lan bốn phía. Nhét ta lên trên giường mềm mại, hàm hồ lầm bầm: "Tiểu yêu tinh, đây là nàng tự tìm." Ngay sau đó cả người che lên, từ cái trán bắt đầu điên cuồng hôn xuống. Tay cũng không nhàn rỗi, một cái tay đã sớm ăn ở xấu duỗi vào từ vạt áo, một cái tay khác thì theo nụ hôn lướt xuống cởi xiêm áo ra.
Theo nút cài mở ra, cổ liền bị phơi bày mát mẻ, ta tức khắc tỉnh táo lại, thấy động tác chàng thô lỗ cuồng dã, trên người ta vẫn mặc triều phục chưa thay, chàng cũng thế, trên người còn mặc long bào, sợ chàng bị lửa dục đốt người kéo hư xiêm áo, chỉ đành phải thở hổn hển nhắc nhở chàng: "Chậm một chút, chớ kéo hư y phục." Chàng hơi dừng một chốc, những nụ hôn dầy đặc đầy trời lại xông tới, vừa hôn vừa đứt quãng hàm hồ: "Không sao.... xiêm áo hư, trẫm.... cho nàng.... bộ tốt hơn." Trước khi chưa hoàn toàn luân hãm, ta nỗ lực lắng đọng suy nghĩ: đổi tốt hơn? Từ trang phục Thân Vương phi đổi thành trang phục Quý Phi hay là trang phục hoàng hậu?
......
Thành công cởi xuống phần y phục cuối của ta, chàng ngẩng đầu lên, than thở nhìn cảnh xuân xinh đẹp trước mắt, ánh mắt càng trở nên thâm thiết, cả đầu óc cũng nóng bỏng đến không thể suy tư, trong phòng tuy có đốt hương, lại có hai lò than đang cháy, trong cơ thể cũng rất nóng, nhưng cơ thể không mặc gì vẫn thấy lành lạnh, ta không khỏi lẩm bẩm: "Lạnh....", chàng rất nhanh cởi xuống long bào cản trở trên người mình, lập tức phủ lên, dịu dàng dụ dỗ: "Ngoan, rất nhanh sẽ hết lạnh."
Bàn tay dây dưa chặt với tay nhỏ bé, lấy môi làm bút, vẽ qua vẽ lại trên người ta, trong không khí chỉ nghe tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ đứt quãng hấp dẫn, rốt cuộc, chàng không nhịn được, ý loạn tình mê tiến lên trước nói nhỏ: "Tiểu Tuyết Nhi....?" Ta mị hoặc cười một tiếng, tránh tay của chàng, ôm cổ của chàng nhẹ nhàng hôn lên, chàng không tự kìm hãm được rêи ɾỉ ra tiếng, dùng lực, rốt cuộc chân chân thiết thiết hợp hai làm một, trong lúc nhất thời, trong trời đất giống như chỉ còn lại tứ chi cọ sát lẫn nhau, liều chết triền miên cuồng dã phóng túng.
......
Không biết qua bao lâu, đến khi ta mệt mỏi vô cùng ngủ thϊếp đi, rồi bị chàng đánh thức dậy thì ta đã mặc quần áo trong đàng hoàng, đang bị ôm vào một l*иg ngực quen thuộc mà ấm áp, trên mặt nóng bỏng, đều là người đàn ông này dùng môi làm ra.
Ta cười, không để ý cả người đau nhức, trở tay ôm lấy chàng, cọ xát trong lòng chàng, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt thâm tình làm người tan chảy kia, dịu dàng hỏi: "Là chàng giúp ta mặc y phục?" Chàng hả hê cười một tiếng với ta: "Đúng vậy, có con mèo hoang, ăn uống no đủ liền ngủ mất rồi, phải có
người xử lý khắc phục hậu quả chứ?"
Liền dùng sức hôn lên đôi môi vểnh lên kia, cũng không keo kiệt khen ngợi: "Thật là một nam nhân tốt!" Chàng cười hài lòng hơn: "Về sau ta ngày ngày đều mặc quần áo cho nàng."
......
Ta biết rõ ta chính là kiểu cách, chỉ muốn cả đời sóng vai nằm với chàng như thế, nói mấy chuyện xấu, tóc mai giao nhau, mặc kệ giang sơn mỹ nhân của chàng, mặc kệ thân phận tình cảnh của ta, tất cả hạn chế vặt đều không cần để tâm, không có lo được lo mất hay sợ hãi, ai bỏ ra cho tình yêu nhiều hay ít, chỉ lẳng lặng cảm thụ hạnh phúc ân ái mà thôi.
Hai người đã tỉnh lại, nhưng đều không muốn rời giường, chỉ bị chàng êm ái lại kiên định ôm vào trong ngực, câu được câu không nói mấy chuyện vụn vặt sau khi ly biệt, lò than vẫn cháy vui mừng, có lẽ là mới thêm than không lâu, trong bếp lò mơ hồ phát ra thanh âm "xèo xèo", trong buổi chiều mùa đông yên tĩnh này, thật có cảm giác hết sức thoải mái và an nhàn.
Mắt thấy mặt trời ngoài cửa sổ dần dần hạ xuống, sợ là sắp cuối giờ Thân rồi, chàng thấy ta lại sắp thϊếp đi, nghỉ trưa qua cả buổi chiều, kinh sợ bỏ qua bữa ăn tối, sợ không tốt cho sức khỏe, cho nên nói ngon nói ngon, rốt cuộc cũng dụ dỗ ta rời giường được.
Chàng thường ngày ở vào vị trí có thể bốc đồng, bản thân lại cực kỳ tự phụ, nói một không hai, giờ phút này chịu hạ thấp dụ dỗ ta rời giường, chỉ vì ngủ nhiều không tốt, trong lòng liền có so đo khác: một người tự tin như ta, sao có thể tham an bình nhất thời? Hoặc là rời đi chàng xa xa, hoặc là.... khiến chàng một đời một thế chỉ nhớ rõ một mình ta thì tốt hơn.
Nam nhân này, tốt cũng được, xấu cũng được, tóm lại, nếu chàng chết sống đều không bỏ qua cho ta, giờ phút này lại nồng tình mật ý như thế, mặc kệ có phải tùy hứng nhất thời, vậy ta nhất định phải tùy hứng cả đời, dây dưa chàng cả đời, nhất định.
......
Nhìn Hoàng đế nào đó đưa lưng về phía ta tự mình mặc quần áo, không khỏi ngạc nhiên nói: "Chàng học được tự mặc quần áo từ khi nào?" Chàng quay người lại cười cười: "Biết nàng không chào đón cung nữ giúp trẫm mặc quần áo, trẫm lại không muốn cho Chu Tam vào phục vụ, cho nên trẫm không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ." Ừ, Mao chủ tịch nói thật hay: tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Lao động phải từ Hoàng đế huấn luyện lên, chỉ là.... Thái giám đi vào hầu hạ chàng cũng không cho thấy? Nam nhân hẹp hòi, nhìn chàng cúi đầu mặc quần áo, ta cười rực rỡ hơn, từ trong chăn chui ra, bước qua kéo chàng, ôm cổ chàng, nhìn vào tròng mắt nuông chiều kia, hôn mạnh lên môi mỏng hấp dẫn kia, ngọt ngào nói: "Chàng giúp ta mặc quần áo." Bình thường thấy chàng mặc long bào, uy nghiêm tự có, giờ phút này chàng cũng mặc long bào, lại đưa ra một tay ôm ta, phối hợp khóe miệng nhếch lên, quả nhiên làm động lòng người!
Chàng lắc đầu một cái, mỉm cười nhìn ta, khi tầm mắt quét tới ngón chân lõα ɭồ thì cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, ẵm ta lên đặt nhè nhẹ trên giường, dịu dàng hôn lên trán: "Tuyết Nhi ngoan, nằm yên trước, đợi trẫm mặc xong rồi trở lại mặc cho nàng." Ta thỏa mãn cười, không cầu gì khác, chỉ nguyện đời này như thế.
Hai người mặc xong xiêm áo đi ra ngoài viện thì Chu Tam đang lo lắng đi qua đi lại. Hai chúng ta nhìn cười một tiếng, quả nhiên, Chu Tam vừa thấy hai ta nắm tay ra ngoài, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi chào: "Bệ hạ, nương nương, quan viên địa phương mở tiệc ở phủ nha, tẩy trần cho bệ hạ...."
Thấy Hoàng Đế Gia Tĩnh tự tin ta nhìn ta cười, ta sửng sốt, nhất thời lại giật mình cười: quan viên địa phương muốn nịnh bợ Thánh thượng, dạ tiệc đã sớm chuẩn bị xong, ca múa mừng cảnh thái bình cũng nhất định là đầy đủ hết, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẵn sàng.... Chỉ đợi bệ hạ ăn trưa ở biệt viện Đoan Kính vương phủ xong, nghỉ ngơi chốc lát, thay xiêm áoxong
sẽ đến phủ nha tiếp tục làm việc, nào ngờ bệ hạ lại lưu luyến khuê phòng vương phi, quả nhiên khiến một đám nô tài phía dưới gấp gáp.
Coi thường ánh mắt mang chút trêu chọc mập mờ này, nhún nhún vai, sử dụng ánh mắt nói: "Hừ, rõ ràng mình mới là một con quỷ háo sắc, vậy mà còn nhìn ta." Nụ cười trong mắt chàng càng đậm hơn, phân phó: "Giờ Dậu mở tiệc." Dứt lời dắt ta đi tới phòng khách. Đi ngang qua hậu hoa viên, nhìn Lục Ngạc không biết từ đâu ra nhắm mắt theo đuôi chúng ta, ta giương mặt cười nói: "Lục Ngạc, ngươi đi nói với trưởng công chúa, lúc dự tiệc nhất định phải dẫn Nam Sở quận chúa theo." Lục Ngạc cúi đầu cười khúc khích nói: "Chủ tử, công chúa điện hạ và Quận chúa Điện hạ đã chờ trong phòng nảy giờ rồi." Nghe câu nói có hàm ý khác, ta nhổ một ngụm, nha đầu chết tiệt kia, lại dám trêu chọc chủ tử, phản rồi.
Hoàng Đế Gia Tĩnh bởi vì Lục Ngạc, Phi Hồng là người đắc lực vô cùng thân cận của ta, lại biết ta rất bao che, cho nên luôn luôn hòa ái với họ, giờ phút này cũng không khỏi buồn cười: "Lục Ngạc, chủ tử của ngươi khó được xấu hổ đấy."
Nam nhân này thật phách lối, chàng nói ta thẹn thùng? Ta sẽ không sợ cho chàng xem, vì vậy giật nhẹ tay chàng, chàng cho rằng ta muốn nói gì, dịu dàng cúi đầu nghe ta nói, ta lập tức không chút nghĩ ngợi nhón chân lên, dùng sức hôn một cái lên gương mặt nở nụ cười đáng ghét kia, Gia Tĩnh dừng chân, trong nháy mắt sửng sốt, rồi sau đó nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng, nhưng cũng không che giấu được vệt đỏ ửng trên khuôn mắt, thấy ta ra vẻ vô tội nhìn chàng, chàng nhếch môi, cười khúc khích hai tiếng, nắm thật chặt lấy tay ta, không nói gì, chỉ mỉm cười dắt tay của ta, bước chân nhẹ nhàng đi tới đại sảnh. Ta nhàm chán quét nhìn bốn phía, trời ạ, vừa rồi lúc ta hôn chàng, thị vệ, thái giám, nha hoàn trong vườn hoa có khoảng 20 người, mặc dù giờ phút này đều cúi đầu, nhưng vừa rồi.... vừa rồi có cúi đầu hay không thì quỷ mới biết, không khỏi yên lặng kêu rên, mặt mũi của ta....
Chàng vẫn ngồi kiệu rồng đi ở đằng trước, trưởng công chúa, ta, Tiểu Lâu ngồi vào xe ngựa đi theo phía sau, khoe khoang đi vào phủ nha.
Bình thường ta và trưởng công chúa đều vô cùng không thích giao tiếp, bây giờ cùng nhau đến, các nữ quyến tất nhiên say mê cuồng nhiệt tới hoan nghênh, hết sức hăng hái.
Giờ phút này, ta giống như đứa bé ở thời kỳ mọc răng, mới vừa ăn trộm kẹo, muốn chia sẻ sự vui sướиɠ này với người khác nhưng lại không nói ra miệng, cho nên tinh thần ta vẫn luôn kích động cực độ, cả đêm đều chỉ cười, không chỉ ta, các nữ quyến cũng đều cười, phần lớn là giả dối theo nghề nghiệp, hoặc là nụ cười thảm đạm hâm mộ ghen tỵ. Nhưng ở trong mắt ta, giờ phút này đều vô cùng đáng yêu, mặc cho họ an bài ta, trưởng công chúa, Tiểu Lâu và mấy phu nhân có phẩm cấp ngồi ở ghế đầu, khách khí cung kính. Mọi người từ trước đến giờ đều kính sợ trưởng công chúa, bây giờ danh tiếng của ta lại không ai bằng, có lẽ đã đả kích tinh thần của các nàng không ít, cho nên Tiểu Lâu thành nhân vật minh tinh tối nay, bản thân là người vô cùng xuất sắc, lại bởi vì được vương phi nghĩa tỷ sủng ái, lúc này lại tấn phong quận chúa, nên đoàn người đều tuôn ánh mắt hoan nghênh khen ngợi và thèm thuồng về phía nàng.
Ta mặc kệ mấy việc này, chỉ ăn ý vùi đầu ăn cơm uống rượu với trưởng công chúa, đột nhiên tiếng người yên tĩnh lại, ta ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Chu Tam đi vào, một người ăn mặc nổi bật, lại quyền cao chức trọng, nữ quyến dĩ nhiên chú ý. Thần thái hắn kiêu căng lướt qua đám nữ quyến, đi tới giữa ta và trưởng công chúa đang nâng ly rượu uống, cười làm lành nói: "Quấy rầy mấy vị chủ tử dùng bữa rồi, bệ hạ phân phó nô tài chuyển cáo vương phi nương nương, buổi tối đừng ăn nhiều, cẩn thận đầy bụng." Ta cơ hồ phun ra rượu chưa kịp nuốt xuống trong miệng. Nam nhân này, quá ghê tởm, bọn họ truyền lời không biết rõ thế nào, nhưng ta lại biết, bây giờ chắc chàng đang cười trộm, trong đầu toàn tư tưởng xấu xa. Lúc này các nữ quyến đều lộ vẻ mặt mập mờ hâm mộ, cũng được, họ thấy, đều là sự quan tâm và sủng ái Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ dành cho ta.
Nam nhân này! Hừ!
Hàm nhi cư nhiên không tới làm nũng với ta, chỉ nhắm mắt đi theo sau Ngụy Tiến, nghe nói Hàm nhi học bản lãnh với Ngụy Tiến, Gia Tĩnh thoả mãn gật gật đầu, Ngụy Tiến lại được không ít ban thưởng, Hàm nhi đọc mấy câu thi từ trước mặt mọi người, càng thêm vui mừng, được thưởng không ít dụng cụ, lại cho nó tròn 15 thì lập tức tấn tước vị. Theo như quy củ Đại Hán triều, chỉ có trưởng tử đích phòng tuổi tròn 15 mới có quyền thừa kế tước vị. Triệu Hàm là thϊếp sanh, lại là con của nghịch thần, tất cả mọi người vốn nghĩ tiểu thế tử giữ được mệnh đã là cực hạn, nào ngờ còn có thể lật người? Vì vậy các cặp mắt kính nể lại rối rít quét tới ta, đều cho rằng lời bên gối của ta rất tuyệt.
Đêm nay ta không xem rõ tiết mục nào cả, đoán chừng nam nhân kia cũng thế, bởi vì cả đêm chỉ cần ta ngẩng đầu nhìn lên, chàng nhất định đang nhìn ta. Ta vừa vui vừa thẹn thùng, nam nhân này, trước mặt mọi người mà không kiêng kỵ gì, còn ra hình dáng gì?
Quan viên ở dưới đều là quỷ trong quỷ, có ai không biết tính toán? Khoảng chín giờ rưỡi tối, dạ tiệc tuyên bố chấm dứt, nghỉ ngơi một lát sẽ tiếp tục.
Ta vội vàng kéo kéo trưởng công chúa cũng không yên lòng bên cạnh, lại kéo ống tay áo Tiểu Lâu, ba người liền vội vàng đứng lên cáo từ. Hoàng Đế Gia Tĩnh bên kia cũng nói đi đường khổ cực, liền bỏ đi tới đây, nắm tay của ta, vượt lên đầu đồng loạt đi ra. Thôi thôi thôi, thấy mọi người quỳ trên mặt đất cúi đầu mỉm cười mập mờ, mặt ta cư nhiên đỏ lên, khó trách mọi người đều nói, nữ nhân trong tình yêu mẫn cảm nhất.
Lần đầu tiên trong đời hưởng thụ đối xử cấp Đế Vương, ngồi chung kiệu rồng với hoàng đế trở về phủ, ta vốn không muốn, nhưng nam nhân mỉm cười đầy mặt bên cạnh dám không buông tay, chỉ đành phải ngồi lên kiệu rồng, trong lòng lại nhớ tới một câu nổi tiếng ở thế kỷ 21: vợ chồng đồng lòng việc nhà xong ~~~
Lúc này không cần chỉ đường, chàng nắm tay của ta đi thẳng tới Ỷ Tuyết viện. Cũng không cần phân phó, trừ Lục Ngạc Chu Tam, tất cả nha hoàn người làm thị vệ đều tự động tự phát bốc hơi. Được Chu Tam Lục Ngạc hầu hạ hạ hai người đều cởi trang phục chính xuống, thay đồ ngủ, rửa mặt xong, đều không có buồn ngủ chút nào, không thể làm gì khác hơn là xõa mái tóc dài của mình, ngồi trên giường uống trà tán gẫu. Mặt ta sùng bái sờ sờ tóc của chàng, chất tóc thật tốt, có thể quay quảng cáo đó, vừa đen vừa sáng, còn rất mềm mại, nhìn tóc cũng không giống người động chút là muốn đánh người.
Nghĩ đến buổi trưa chàng đánh mông ta, liền thấy ghét vô cùng, hiện tại hai người hòa hảo rồi, tự nhiên phải nhắc lại chuyện xưa.
Liền bĩu môi, hỏi: "Chàng bình thường đều có thói quen đánh người à?" Chàng sửng sốt, sau đó hiểu ra cười nói: "Trẫm bình thường đều không đánh người."
"Hừ, ban ngày chàng nổi nóng dữ thế, còn động thượng thủ nữa, sao chưa từng đánh người? Bạo Quân!" Nghe giọng điệu giận dỗi của ta, chàng vuốt ve tóc của ta, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, bạo quân thì càng sẽ không đánh người." Trong sấm sét, ta có điều ngộ ra, thực ngốc, bạo quân dĩ nhiên sẽ không đánh người rồi, hắn chỉ
gϊếŧ người thôi. Càng uất ức hơn, hừ một tiếng: "Vậy sao chàng đánh ta?" Chàng thở dài nói: "Chỉ đánh nhẹ hai cái, nàng muốn nhớ cả đời à?" Cả đời? Cả đời từ trong miệng chàng nói ra, ta lại cảm thấy vui mừng và mong đợi. Đang muốn phun chàng mấy câu, chàng đột nhiên ngạc nhiên nói: "Đúng rồi, trẫm cơ hồ đã quên, là trẫm tìm đến nàng, sao lại đổi thành ta không phải rồi."
Ta xem thường: "Chàng đã nhận lỗi rồi, đương nhiên chính là chàng không đúng rồi, còn muốn quịt nợ à?" Chàng nỗ lực sưng mặt tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng thấy ta mỉm cười nhìn soi mói, rốt cuộc phá công, lắc lắc đầu nói: "Đến chỗ nàng, sao đầu óc trẫm lại lú lẫn thành hôn quân rồi?"
Ta cười to: "Chút chuyện nhỏ cũng muốn so đo, chàng rốt cuộc có phải nam nhân không?" Chàng nhất thời thu lại nụ cười, híp mắt giống như uy hϊếp: "Nàng nói trẫm không phải nam nhân?" He, ta mới không sợ! Cười càng hài lòng hơn, thấy cả người chàng đều tiến lên, động tác nhanh chóng, ôm ta vào trong ngực, đè chặt lên giường, môi càng thêm tiến quân thần tốc, hôn đến đầu ta choáng vàng, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần nhìn vào đôi tròng mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© kia, nhất thời hả hê quên mất, cư nhiên quên nam nhân kiêng kỵ nhất là người khác hoài nghi năng lực của hắn, công việc là vậy, trên giường cũng như thế. Vừa rồi hỏi câu đó, sao phản ứng của ta có thể tiểu nhân đắc chí như vậy? Báo ứng sắp tới.
Quýnh lên giải thích: "Ta sai lầm rồi, chàng là nam nhân, còn là một nam nhân rất lợi hại...." Vừa nhanh chóng thuật lại sự thật, vừa cười né tránh môi và tay của chàng, chàng hung hăng nói: "Tiểu nha đầu này, biết rõ trẫm lớn hơn nàng mười mấy tuổi, còn nói trẫm không phải nam nhân, nói, có phải chê trẫm già hay không? Tối nay phải cho nàng biết sự lợi hại của nam nhan...." Dứt lời quen việc dễ làm cởi xiêm y của ta ra, phủ lên thật nhanh.
Ta than vãn, trời ạ, bệ hạ vạn năng, trí tưởng tượng của ngài quá phong phú rồi? Ta chỉ nói đùa một câu, ngài đừng coi là thật nha. Chàng mới chừng ba mươi tuổi, ta làm sao chê chàng được? Đừng nghĩ vậy chứ!
Trong khoảnh khắc ta mất hồn, xiêm y của chàng đã sớm bay ra, sắp sửa nhào lên, nếu nam nhân này ác độc lên, ta sẽ tiêu mất, buổi chiều đã.... một lần. Ta vội vàng dùng sức đẩy chàng ra, nhanh chóng xuống giường, đang muốn tránh khỏi ngọn gió đầu, ai ngờ một giây kế tiếp đã bị chàng chiếm lấy, cùng nhau ngã lăn trên mặt thảm thật dầy, môi của chàng lập tức cuồng dã hôn lên, bàn tay càng thêm dùng sức vuốt ve bộ ngực, eo, bắp đùi cùng với.... Nơi bí ẩn của ta.
Ta còn muốn nói chuyện, môi lập tức bị chận lại, du͙© vọиɠ ở đáy lòng cũng dần dần bị trêu chọc lên, mới vừa có chút cảm giác, chàng đã nâng cao ta, hung hăng đâm vào, ta lại hít một hơi, cánh cửa tìиɧ ɖu͙© quen thuộc mà xa lạ bị mở ra lần nữa, bây giờ không phải tình thâm ý nồng ngày thường, theo động tác cuồng bạo của chàng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập tới, cuốn lấy toàn thân, ta nhanh chóng buông lỏng tất cả, từ lúc bắt đầu ỡm ờ chuyển hóa thành tùy ý trầm luân, đôi tay vòng qua nách chàng ôm lưng của chàng, ở thời điểm vui vẻ dùng sức vuốt ve chàng, cảm nhận được phối hợp của ta, chàng càng vui vẻ hơn, hưng phấn, tốc độ tăng nhanh, hai người liều mạng, hận không thể nuốt đối phương vào trong bụng, cả cặn bã đều không còn....
Không biết qua bao lâu, lâu đến cho rằng chúng ta đều sẽ bị đối phương hòa tan, kɧoáı ©ảʍ đang dần dần tích lũy, cực hạn vui vẻ trên sinh lý rốt cuộc đến, chàng tăng nhanh động tác, ta ôm chặt bờ vai của chàng, trong khoảnh khắc du͙© vọиɠ nổ tung đạt tới đỉnh núi vui vẻ cùng với chàng.
Địa điểm này, tình trạng này, đoán chừng cả đời Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ chưa từng trải qua.
Hai người đều mệt mỏi vô cùng, tìиɧ ɖu͙© phóng túng qua đi liền chìm đắm trong thâm tình của đối phương, dần dần bị hạnh phúc lấp đầy, hai người đều không nhúc nhích nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm nóc nhà điêu rồng khắc phượng, đều không nói chuyện. Trong không khí vẫn tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©. Rốt cuộc, chàng thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng xoa xoa tóc của ta, nhẹ giọng nói: "Thấy chưa, về sau không cho phép chê ta già." Ta chỉ buồn cười, thì ra... Chàng cũng sợ hãi, lo được lo mất giống như ta.
Thấy ta không đáp lời, chàng cũng im lặng, chậm rãi ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Hậu viện cũng có hồ nước nóng à?" Ta mỏi mệt, chỉ nhắm hai mắt gật đầu một cái, mơ hồ biết nam nhân túng dục quá độ bên cạnh cật lực ẵm ta ngã trên mặt đất, chậm rãi đi về phía hồ nước nóng đằng sau, trong khoảnh khắc chàng ôm lấy ta, ta nhớ mang máng ta có nói với chàng: "Không già, vừa vặn!".... Trong khoảnh khắc chạm đến nước ấm, rốt cuộc, ta ngủ thϊếp đi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Đời Sau Của Ta
- Chương 33: Thu lại khoản nợ