- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Đời Sau Của Ta
- Chương 23: Hương tiêu ngọc vẫn
Nửa Đời Sau Của Ta
Chương 23: Hương tiêu ngọc vẫn
Một đêm không có ngủ, ta bị hắn ôm ngồi ở trên giường phía trước cửa sổ, ấm áp, vui vẻ, lòng tràn đầy hài lòng vui mừng. Đến khi trời sắp sáng, biết hắn sắp vào triều rồi, âm thầm sửa sang lại xiêm áo thay hắn, hắn cười cười, lại gần hôn lên thái dương một cái: "Bất kể tương lai có chuyện gì, nàng đều phải tin tưởng, ta thật sự đối tới với nàng."
Trong lòng ta xẹt qua một bóng mờ, nhìn hắn toàn tâm toàn ý dịu dàng như vậy, tạm thời quyết định không đáng so đo, cứ chờ thôi, ta đi tới phòng Tín thái phi, gần đây nàng ít ngủ, quả nhiên đã tỉnh lâu rồi, giờ phút này đang dựa vào gối nhỏ lười biếng ngồi ở trên giường. Ta đi tới, ở dưới sự giúp đỡ của Dương ma ma, chỉ một chốc đã cởi ra áo ngoài, chui vào trong chăn của bà bà.
Nàng cười cười, sờ sờ tóc của ta, hỏi: "Thế nào? Muốn nói cái gì với ta?" Ta thoải mái vặn vẹo uốn éo, đưa tay lót sau ót rồi đáp: "Ta muốn cởϊ áσ khoác Tín thân vương phi, nhưng không muốn mất đi vinh hoa phú quý hiện có." Nàng giật mình cười: "Người người đều muốn như vậy. Muốn quyền lợi nhưng không tận nghĩa vụ."
"Người người đều muốn như vậy, chỉ là ‘ muốn ’, không có được, liền chưa nói tới mất đi. Nếu bọn họ chưa từng sống cuộc sống áo đến vươn tay, cơm tới há mồm như ta, nếu như bọn họ cũng sống xa hoa giống ta đây mấy năm, phút cuối cùng muốn lựa chọn, dù là không có tự ái cũng muốn sống tiếp thế này."
"Ah? Tiểu tình nhân của ngươi chưa cho ngươi tôn nghiêm sao?" Nàng chuyển dụ nói.
Ta cũng cười: "Ta hiện tại đang được cưng chiều, muốn ăn được thịt rồng cũng có thể. Chỉ là suy nghĩ tương lai thôi!"
Nàng nghiêm mặt nói: "Nếu như sau này ngươi thất vọng với hắn, ngươi thật sẽ không bỏ tự ái tiếp tục hèn mọn ở lại bên cạnh hắn sao?"
Ta duỗi lưng mỏi, suy nghĩ một chút, cười khổ nói: "Ta cũng không biết.... Chuyện còn chưa tới tình trạng kia, ta làm bất kỳ giả thiết nào đều phí công."
Nàng cũng sáng tỏ cười một tiếng, cầm tay lộ ở ngoài mền của ta, "Linh Tuyết, nếu như.... Nếu như có một ngày, ta không có ở đây, ngươi nhất định phải sống thật tốt, thật tự tại."
"Sẽ không, chúng ta không phải là hồ ly tinh ngàn năm xuyên qua sao? Gieo họa ngàn năm, chúng ta cũng sẽ sống lâu trăm tuổi." Ta níu lại cánh tay của nàng thật chặt, giống như tkhông như vậy, nàng sẽ biến mất trước mắt của ta.
......
Bắt đầu từ hôm nay, giấc ngủ của bà bà xuyên qua tiên phong của ta cư nhiên lập tức cải thiện, không hề ngủ ít nữa, lên giường liền ngủ thϊếp đi, trời sáng choang mới ngủ, vừa mới bắt đầu chúng ta cũng hết sức mừng rỡ về tình huống như thế, vậy mà, tình huống tựa hồ càng ngày càng không thể khống chế.
Thời gian ngủ của nàng càng ngày càng dài, vừa mới bắt đầu là đủ 8 giờ, dần dần, 10 giờ, 12 giờ, 14 giờ đến cuối cùng 20 giờ, lòng ta nóng như đốt, biết rất rõ ràng tiếp tục như vậy là không được, lại không biết làm sao để an ủi nàng, an ủi mình, biết rõ tình huống tệ hết biết rồi nhưng không làm gì được, loại cảm giác này vô cùng không tốt. Mỗi ngày ta đều chỉ có thể cưỡng bách chính cùng nghỉ ngơi vào lúc nàng ngủ, sau đó chạy tới chỗ nàng trước tiên vào lúc nàng tỉn lại, tán gẫu, trêu ghẹo nàng. Có lẽ nàng cũng biết tình huống không ổn, biết ta không thể an tâm, cũng không khách khí nữa, mỗi khi tỉnh đều kêu ta đến, đầy nhiệt tình kể lại tình hình thế kỷ 21 mà mình nhìn thấy ở trong mộng.
Nàng nói cho ta biết: hiện tại nàng giống như một linh hồn, cả ngày phiêu đãng ở bầu trời Bắc Kinh, trong lòng muốn đến đâu là có thể đến đó. Rốt cuộc cũng thành công thực hiện mơ ước lúc còn nhỏ: làm có thiên sứ có cánh....
Nàng nói nằm mơ thấy tình huống của mình ở 21 thế kỷ rồi, nàng còn sống, nhưng có thể bởi vì phải đẩy nhanh tốc độ, tinh thần khẩn trương lại ở trong phòng có trang bị chưa khô dầu thật lâu, có hiện tượng trúng độc, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện Hiệp Hòa làm người sống đời sống thực vật, đã có nửa năm rồi....
Nàng nói, nàng thấy được ngà 10 tháng 5 năm 2006 trên TV trong bệnh viện, xe buýt Bắc Kinh thực hành chế độ cà thẻ. Lên cửa trước, xuống cửa sau, nghe nói đài truyền hình ở quốc gia chúng ta cũng đã long trọng báo cáo chuyện này.
Nàng nói, nàng nói nàng và và chú rễ đang nhờ sửa chữa tân phòng để chuẩn bị kết hôn đã thông qua thiết bị bên trong phòng trao đổi với nhau vài chục ngày, lúc đầu chỉ có cảm tình nhưng dần dần đã thành ngôn ngữ mập mờ, rồi đến bây giờ hắn bỏ đi hôn lễ, khiến cô dâu tức giận đi mất, mỗi ngày hai lần đúng giờ đến thăm nàng đang ở trên giường bệnh...
Nàng nói, ngày lễ thiếu nhi 1 tháng 6, nàng đến quảng trường Thiên An Môn, thật là nhiều người bạn nhỏ, buổi tối, còn ‘ bay ’ đến nhà văn hóa của công nhân, nơi đó có tiết mục thiếu nhi phong phú đặc sắc để xem....
Nàng nói, quán bar Tam Lý Truân vẫn luôn có rất nhiều người, nàng còn chứng kiến bạn trai cũ dẫn bạn gái hiện nay đến quán bar, thần thái thân mật, có vẻ còn hạnh phúc và ngọt ngào hơn lúc trước ở cùng nàng rất nhiều.....
Nàng nói, nàng ‘ rình coi ’ được người khác lên net tra thị trường chứng khoán, mấy loại cổ phiếu nàng đầu tư, đều tăng lên với những số khác nhau....
Nàng nói, siêu nữ vô địch năm nay lại là Thượng Văn Tiệp, nàng vốn luôn coi trọng Đàm Duy Duy....
Nàng nói, đến 11, sáng sớm nàng đã chạy tới quảng trường Thiên An Môn xem treo quốc kỳ, rất cảm động đấy......
Nàng cười nói: trước kia không xem tin tức, quốc gia xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, nàng đều bỏ mặc, hôm nay, thành người yêu nước số một. Trung Quốc, mới là nhà của nàng, ở Đại Hán triều sinh sống 13 năm, cư nhiên vẫn giống làm khách......
......
Nàng xuyên qua vào ngày 1 tháng 4 năm 2006, ta chưa bao giờ kể với nàng những chuyện xảy ra sau này, nàng khẳng định chưa từng xem qua vòng nào về siêu nữ năm nay, bởi vì khi đó còn chưa bắt đầu, đoán chừng có những ai tham gia siêu nư cũng không biết, nhưng bây giờ nàng cư nhiên thật biết mấy tên đứng hàng đầu. Nói thật, ta xuyên qua vào 20 tháng 9, tự ta cũng chưa xem được vòng chung kết, chỉ mới đến top 5 tranh tài, nàng lập tức nói ra tên, ta tin tưởng lúc nàng ngủ linh hồn thật đi về.
Ta ngoan ngoãn nghe từng chữ từng câu,
nàng lúc khóc lúc cười hoặc giận hoặc mắng thuật lại điều thấy trong mộng, cố gắng chịu đựng không để bi thương của mình lây cho nàng, cười mắng nhưng điều trong mộng với nàng.
Khi ngày cực kỳ tàn khốc đó tới thì ta cư nhiên cũng không hết sức khổ sở. Ngày này, ta thấy nàng thanh tỉnh chừng nửa canh giờ, cầm thật chặt tay của nàng, nàng cười cười: "Khi ngủ thì thấy bản thân nằm ở trên giường, ngón tay bỗng nhúc nhích, chú rễ kia là người thứ nhất phát hiện, hắn kích động la to, y tá cũng bị làm sợ. Chọc hắn ‘ bạn gái anh sắp tỉnh! ’ thì hắn đỏ mặt!" Hiển nhiên vui mừng vì phát hiện này của mình, chính mình không có phát giác, ta lại nhìn thấy mặt của nàng cũng đỏ.
Nhìn ta cố nhịn nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng lại không lên tiếng. Nàng dịu dàng cười lần nữa: "Thời điểm đến, thời cơ đã đến, ta phải về nhà! Đến, cười cười. Nhớ, ngươi nhất định phải hạnh phúc."
Ta gượng ép nở nụ cười.
"Còn nữa, nếu có thể, không thương Dực Phong không sao, nhưng tận lực để cho hắn sống thật khỏe, dù sao, hắn cũng là do thân thể của ta mang thai mười tháng sanh ra được, đứa nhỏ này, ý định cao, chúng ta không giữ hắn được, nhưng cũng là máu mủ của tiên hoàng, ta niệm tình hắn...."
Ta gật đầu một cái, đang định lên tiếng, trong phòng lập tức tràn vào rất nhiều người, Tín thân vương mang theo cơ thϊếp lớn nhỏ của hắn, các vị lão trắc phi di nương của lão Tín vương gia, nha hoàn Bích Vân Bích Ngọc Dương, Liễu ma ma bên cạnh bà bà ta, phòng lập tức náo nhiệt lên, nhìn đám người hò hét loạn lên, ta chỉ là vô lực phí công níu lại tay của nàng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tràn mi ra, khóc không thành tiếng.
Trong lúc bất chợt, ở trong tiếng người ầm ỹ vô cùng, hai giọng nam lạnh như băng xa lạ rõ ràng truyền tới: "Ngươi đi......"
"Ngươi đi......" Hẳn là đang từ chối nhau.
"Kỳ quái, sao lại bị tiên khí ngăn cản?"
"Bất kể, vậy thì ngươi đi đi."
Nhìn hai người tranh chấp rất nhiều cũng không có kết quả, ta không nhịn được hét rầm lên: "Lăn tăn cái gì? Cút......"
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến mức kim rớt cũng nghe, Tín thân vương hơi có vẻ xấu hổ nói: "Các ngươi đều ra bên ngoài chờ đợi đi, nơi này có Bổn vương và vương phi là được rồi."
Ta nhìn một phòng, trừ Dực Phong, không còn nam nhân khác. Thanh âm này từ đâu tới?
"Xem đi, làm ta hoảng sợ, ta còn tưởng rằng là gọi hai anh em chúng ta!" Một trong thanh âm kia lại truyền tới.
Ta giận dữ: "Ai, nói chính là các ngươi, lăn ra đây cho bản phi."
Hai thanh âm này đột nhiên biến mất, không còn lên tiếng.
Ta đứng lên, liếc nhìn trong phòng một vòng, không có lấy nửa bóng người, kỳ quái, vì sao lúc nãy lại có thanh âm của nam nhân khác? Cẩn thận ngẫm lại nội dung nói chuyện của hai người bọn họ, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ là Hắc Bạch vô thường trong truyền thuyết tới lấy mạng? Gặp quỷ, tại sao ta có thể nghe được? Vội vàng nhào tới trước mặt Tín thái phi, thấy nàng vẫn nhìn ta, ta yên lòng, cảm giác đau lòng lại nặng nề đánh tới một lần nữa, ta miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có gì, vừa rồi là ta luống cuống."
Nàng như hiểu được, bắt lấy tay ta: "Ta hiểu rõ rồi, ngươi gặp được ánh sáng thiên đường."
Ánh sáng thiên đường là một cảnh ta và nàng đều thích khi nói tới phim 《 Ghost 》, ta cười nói: "Chúng ta đều là người Trung Quốc, từ trước đến giờ chỉ có Bồ Tát Diêm Vương, lấy ở đâu ra Thiên đường Thượng Đế mà nói?"
Nàng cười cười nhìn ta không nói.
"Thì ra là Phượng Hoàng tiên tử, dọa huynh đệ ta giật mình, còn tưởng rằng bị người phàm khám phá thân hình rồi!" Một trong thanh âm lạnh như băng đó vang lên lần nữa, lần này lại có mấy phần cung kính khách khí ở bên trong.
Ta mở to hai mắt nhìn chung quanh.
"Tiên tử không cần nhìn, chúng ta và tiên tử tiên quỷ khác đường, ngài không thấy được."
Hoá ra là như vậy, ta gật đầu một cái, nghĩ thầm: ta làm sao là tiên tử? Rõ ràng là một linh hồn không cam lòng ở thế kỷ 21 thôi.
"Tiên tử, hôm nay hai huynh đệ ta muốn lấy hồn phách của Trương thị Trúc Tâm, kính xin ngài nhường một chút."
Thật là kỳ quái, ta làm sao nhường? Chẳng lẽ ta cản trở đường của bọn hắn?
"Tiên tử nhớ thương nàng, huynh đệ ta không thể lấy người được."
Vậy thì tốt quá, cả đời ta sẽ không thả.
"Tiên tử vạn vạn không thể, nếu như ngài làm trễ nãi thời gian, nàng sẽ không về được nữa."
Ta vừa nghe hoảng hốt, nghĩ thầm: nàng trở về đâu? Các ngươi muốn mang nàng đi đâu?
"Tiên tử yên tâm, ban đầu Trương Trúc Tâm đắc tội Diêm Vương, đáng đời có một kiếp này, lúc này kiếp đã qua, tất nhiên nên trở về chỗ cần về."
Ta vì sự ích kỷ của mình mà xấu hổ, thì ra là nàng thật có thể trở về, lúc này trong lòng ta mới tốt hơn chút.
"Hôm nay hai huynh đệ ta đã nói nhiều, kính xin trong lòng tiên tử thả nàng, huynh đệ ta mới có thể mang nàng trở về cơ thể cũ."
Ta gật đầu một cái, nước mắt chảy xuống lần nữa, cúi tới trước người của nàng khóc không ra tiếng: "Diệc Thư từng nói, cuộc sống chính là một vũ điệu, âm nhạc vang lên, mọi người rối rít lên sàn, thay phiên trao đổi bạn nhảy, nhưng bất kể như thế nào, nhảy đến âm nhạc ngưng hẳn, tóm lại là biết trở lại dắt tay người bên cạnh xuống sàn. Lúc ấy ngươi chạy khỏi chú rễ kia, không chừng sẽ trở về bên cạnh hắn lại. Cái vòng tròn này, chỉ là lớn hơn so với trước kia thôi."
Nàng cười cười, khẽ kéo tay của ta, ý bảo ta dựa qua, thần bí nói: "Cuối cùng nói cho ngươi biết một bí mật, chú rễ đó có bộ dáng giống như tiên đế Đức Thọ! Có lẽ.... Là kiếp trước kiếp này"
Thì ra là..... Thì ra tất cả đều là định mệnh. Ta thu hồi nước mắt, nhìn nụ cười an tường của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng thả lại bên người nàng.
"Ta nhất định sẽ hạnh phúc." Ta thì thầm nói.
Nụ cười của nàng sâu hơn.
"Tiên tử, bây giờ hai huynh đệ ta trở về phục mệnh." Hai thanh âm lạnh như băng đồng loạt nói.
Ta chậm rãi đứng dậy, phất tay với nàng một cái, lại không trông nom Dực Phong lớn tiếng kêu "Mẹ.... Mẹ." Nhất thời, các nữ nhân ngoài phòng lại rối rít tràn vào, thoáng chốc cả phòng đầy tiếng khóc, ta không quản được rồi, mất hồn suy sụp lảo đảo đi ra ngoài. Dực Phong thấy thế, kéo tay của ta: "Linh Tuyết ngươi đi đâu? Không ở chung với mẹ nữa sao?"
Ta hất tay của hắn ra, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nàng muốn ta hạnh phúc, ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi."
Chỉ cảm thấy tứ chi mình phát run, sinh mạng càng yếu ớt hơn, hôm nay giữa trời sáng lại biến mất, không chừa dấu vết.
Cũng không trông nom gương mặt ân cần của Phi Hồng Lục Ngạc Nhã Cầm Nhã Kỳ, trở lại trong phòng, dùng sức đóng cửa, cắm đầu ngã vào trong chăn, lên tiếng khóc lớn: "Bây giờ, thực sự chỉ còn lại chính mình."
Đợi khóc đến mệt rồi, ngủ thật say.
Đợi Dực Phong thấy tình thế không ổn, phá cửa mà vào, đã là xế chiều ngày thứ ba. Ta bị hắn lay động tỉnh lại, chết lặng mặc cho Lục Ngạc mặc quần áo cho ta, chết lặng túc trực bên linh cữu, chết lặng nhìn người đến người đi, các loại khóc nức nở muôn vàn làm bộ chân tình giả vờ của cơ thϊếp, chỉ có một người khóc thật sự là thương tâm, đó chính là Triệu Hàm, nó đã tròn bốn tuổi, đã mơ hồ biết bà nội Thái phi luôn luôn thương yêu nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, khóc rống không ngừng.
Ta chết lặng, chỉ nhìn thôi.
Đợi linh cữu của nàng đặt ở trong chùa, đã là chuyện ba tháng sau, ta khéo léo từ chối lời mời dọn về chủ viện của Tín thân vương Dực Phong, hắn cũng không ép, chỉ không lên tiếng đón Triệu Hàm về chủ viện.
Nhìn Triệu Hàm khóc lớn đại náo muốn mẹ, không chịu rời đi, ta thở dài, đi tới bên cạnh nó ngồi xổm xuống, dịu dàng cười cười: "Hàm nhi ngoan, bây giờ mẹ còn không quá thoải mái, chờ mẹ khỏe rồi, mới đến đón Hàm nhi lên đảo được không?"
Nó nỗ lực tiêu hóa lời ta nói, cuối cùng ôm cổ của ta: "Mẹ phải đồng ý với Hàm nhi, đợi thân thể mẹ thoải mái, nhất định phải tới đón Hàm nhi."
Lấy được trả lời chắc chắn của ta, nó rốt cuộc cười rộ lên, đi theo cha nó lưu luyến không rời, rời đi rồi.
Trên đảo vẫn theo như quy củ của Tín thái phi trước kia, trước khi nàng không khỏe, đã phân phó rồi, đảo này về sau để lại cho ta, cả nha hoàn ma ma của nàng cũng để lại cho một mình ta, ta thấy tuổi tác của Dương Liễu ma ma đã cao, Bích Vân Bích Nguyệt cũng đến tuổi nên gả, liền phân phó Quản gia, dẫn Dương, Liễu ma ma tới trong một viện ở bên phải hậu viện, cùng ở với các ma ma lâu năm trong viện khác, gia dụng cứ sắp xếp như chánh viện. Lại hứa gả Bích Vân Bích Nguyệt cho người tốt làm việc trong điền trang vương phủ mà Tín thái phi nhìn trúng lúc trước. Lại cho chút đồ cưới, bảo mẹ các nàng dẫn về nhà, sang năm đợi giả. Trước kia hai nàng đã nghe tín thái phi nói, lúc này tạ ân, liền không quay đầu lại đi về nhà.
Ta thầm than: quả thật là người vừa đi, trà liền lạnh, ban đầu ai mà không cẩn trọng chăm sóc nàng, hôm nay người đã qua đời rồi, họ cũng liền đi, không nhớ chút nào.
Có lẽ, người nên như vậy mới phải, quên cũng là một loại hạnh phúc.
Ta thấy ba tiểu nha đầu Tứ Nhi Ngũ Nhi Lục Nhi thật sự còn nhỏ, liền bảo Thanh Thanh dẫn theo mấy người họ, lên làm nhị đẳng nha hoàn, rồi quyết định gả hết những nhà hoàn vừa độ tuổi mang tới từ phủ trưởng công chúa, bất luận nhất đẳng nhị đẳng, đều bảo lĩnh về đợi gả, rồi tổng hợp lại tất cả nha hoàn không có nhà hoặc không cha không mẹ ở trong viện, giao cho Oanh nhi Yến nhi quản, đều hứa gả người trong sạch, an bài đợi giả, trong lúc nhất thời nhân sự ở hậu viện vương phủ thay đổi lớn, người người sắc mặt vui mừng, thấy họ vui vẻ, ta cũng thoải mái rất nhiều. Ta nhất định sẽ hạnh phúc, ta nhẹ nhàng hứa hẹn về phía phòng ngủ mà nàng từng ở.
......
Trong nháy mắt lại đến mùa đông, ta chán ghét mùa này nhất, vô luận hiện đại cổ đại đều thế, lạnh đến chết người, lại khô ráo vô cùng, da cũng giống vậy, không chịu nổi mùa này.
Các loại hoa hồng trong Mân Côi viên (vườn hoa hồng), ở sau khi thái phi qua đời, rốt cuộc không còn nở vào 4 mùa 1 năm nữa, ngày sương rơi, giống như trong một đêm, tất cả cây đều chết héo, ta hiểu rõ, hoa cũng có tình. Sau khi Tín thái phi qua đời, Gia Tĩnh đế đã tới mấy lần, thấy tâm tình ta không tốt, cũng chỉ ngồi chung một lát, uống chút trà, cũng không mấy ra tiếng.
Thấy cành khô lá héo khắp vườn, hắn làm chủ bảo hoa tượng đổi trồng mẫu đơn hết. Ta vốn không thích mẫu đơn, cho là nó quá mức đẹp đẽ, lại bởi vì tâm tình không tốt, cũng không thèm cải cọ, mặc hắn thi triển.
Đến ngày giao thừa năm thứ tư Gia Tĩnh, hôm nay hạ triều, trời còn chưa sáng hắn đã đi tới rồi, luôn nắm tay của ta, cho đến khi ta tỉnh lại.
Ta tới cổ đại làm quý phụ, cái khác cũng may, thói quen ưa thích ngủ nướng không hề sửa đổi, hai mùa hạ, thu thường ngồi ở trên ban công hơn nửa đêm, uống rượu ngắm trăng, hoặc chỉ ngốc ngốc ngồi đó; mà hai mùa xuân, đông thì vùi ở trong phòng, quấn Lục Ngạc nghe hết tin tức xì căng đan khắp kinh thành, nghe Phi Hồng kể về chuyện lý thú khi học võ hoặc là kinh nghiệm giang hồ. Sau đó đêm khuya chủ tớ cùng ăn bánh ngọt hoặc chút thức ăn khuya.
Luôn không chịu ngủ sớm, còn điều chỉnh luôn cả đồng hồ sinh vật của bọn nha hoàn, không còn là ngủ sớm dậy sớm.
Ta cảm thấy khác thường mở mắt ra, nhìn thấy hắn không nói lời nào dịu dàng nhìn ta ngủ, cảm thấy kỳ quái. Hỏi: "Sao mới sáng sớm chàng đã chạy tới? Cũng không đánh thức ta."
Hắn cúi người tớ hôn nhẹ mắt ta một cái: "Ta muốn nhìn nàng một lát, cho nên lại tới."
Thấy hắn tựa hồ có chuyện trong lòng, ta cũng không có hỏi, đơn vị và tính chất làm việc quá mức nhạy cảm, rất nhiều chuyện ta lại không hiểu, hỏi cũng như không hỏi. Chỉ nhích nhích người vào trong, hắn kéo ta không cho động đậy. Ta ngạc nhiên nói: "Còn sớm như vậy, lại không thượng triều, ngươi không muốn lên nằm à?"
Hắn làm như hạ quyết định, mập mờ cười một tiếng với ta: "Nằm thì không cần, nhưng ta muốn khiến danh tiếng gian phu danh chánh ngôn thuận."
Đổ mồ hôi, kể từ sau khi Tín thái phi qua đời, ta và hắn chưa từng.... Cái đó. Nhiều lắm là nắm nắm tay, tâm tình buồn bực thì dựa vào trong ngực hắn không muốn ra mặt. Giờ phút này hồi tưởng, cũng có hơn nửa năm không có.... Cái đó.
Thấy dung nhan tuấn tú chậm rãi đến gần của hắn, ta vui lên, Tín thân vương phi gặp gian phu vào rạng sáng giao thừa, tin tức trang đầu, ta làm sao cũng không thể khiến người xem thất vọng.
Hôm nay hắn không giống hắn thường ngày, hắn thường ngày...., cường thế mạnh mẽ nhưng không mất dịu dàng, mà hắn hôm nay, từng bước, mỗi một động tác, đều cực kỳ thô bạo cuồng dã, không một chút thương hương tiếc ngọc, dần dần càng ngày càng hung ác, ta không chịu nổi, la lên coi thường ta...... Coi thường ta.
Mấy phen lưu luyến qua đi, rốt cuộc, tất cả đều dừng lại. Ta tức giận nhích thân thể bị giày vò vào bên trong không nhìn hắn. Hắn ôm ta nhẹ nhàng dụ dỗ, lẩm bẩm nói nhỏ: "Linh Tuyết ngoan, đừng tức giận. Ta không phải cố ý, ta.... Ta hận không thể dùng sợi dây buộc nàng lại, cả ngày lẫn đêm mang ở bên cạnh." Nghe nói như thế, ta có chút vui vẻ, nhưng một chuyện liên quan một chuyện, hành động ác liệt vừa rồi của hắn không thể tha thứ.
Hắn dừng một chút, thấy ta không có động tĩnh, tiếp tục mềm giọng dụ dỗ nói: "Nàng là nữ nhân của trẫm, vĩnh viễn đều là, từ ngày mai trở đi, nàng chính là hoàng hậu của trẫm."
Ta nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn nói: "Chàng không quan tâm cách nhìn của Tín thân vương và những người khác rồi hả?"
"Hừ, trẫm muốn làm cái gì, không ai có thể ngăn cản. Ai làm khó trẫm, trẫm sẽ khiến hắn không bao giờ lật người."
Ta xoay người sang chỗ khác vùi ở trong ngực hắn, hắn rốt cuộc cười ra tiếng, thấy ta liếc hắn, lập tức nắm tay của ta trịnh trọng thề: "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Trẫm không bao giờ phụ nàng."
Vào giờ phút này, tình cảnh này, ta nên cảm động. Vậy mà, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy câu Trương Ái Linh từng nói:
Sống chết xa cách —— cùng chết cùng vui vẻ, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già là một bài thơ bi ai nhất.... Sống chết xa cách, đều là chuyện lớn, không do chúng ta chi phối. So với lực lượng bên ngoài, con người chúng ta rất nhỏ, rất nhỏ! Nhưng chúng ta càng muốn nói: ‘ Ta vĩnh viễn ở đây với ngươi, chúng ta một đời một thế cũng không rời xa ’. —— dường như tự chúng ta có thể làm chủ.
Có lẽ...... Hắn là Thiên Tử, hắn làm chủ được.
Không muốn, ta cọ xát trong l*иg ngực rộng rãi của hắn, buồn bực nói: "Nếu như chàng có hai lòng với ta, ta sẽ không để ý chàng."
Hắn ôm thật chặt ta, thật lâu: "Trẫm sẽ không cho nàng rời đi, vĩnh viễn."
"Hôm nay đêm 30, trong cung có tiết mục gì mới?" Ta nhàm chán hỏi.
Hắn chấn động, "Năm nay cũng như thường, nàng phải vào cung cùng với Dực Phong, nếu như.... Nếu như nàng không muốn vào, cũng không sao."
Nhìn sắc trời bên ngoài lộ ra ánh sáng, hắn cư nhiên cũng bảo trì bình thản, chỉ nằm trên giường không dậy. Ta tượng trưng thúc giục mấy lần, thấy hắn không động, cũngn lười phải giả bộ, hào hứng ôm cái gối ôm người thật không thả, cuối cùng bởi vì quá mức mệt nhọc, ngủ thật say.
Ta bị Lục Ngạc mềm giọng đánh thức, mở mắt nhìn, ước chừng là 8 giờ, người bên cạnh đương nhiên đã không có ở đây.
Đang định quay đầu ngủ tiếp, nàng cười cười: "Chủ tử, hôm nay trắc phi di nương đều phải lên đảo thỉnh an, ngài nên dậy."
Bởi vì hiện tại chỉ một mình ta ngủ ở trên đảo, nàng thấy dấu vết trên người ta, liền biết đêm qua có vị gian phu hoàng đế ghé thăm. Vội vội vàng vàng múc nước cho ta tắm rửa thay quần áo.
Rốt cuộc thu thập mình xong trước khi đám người đó đến.
Cuộc thỉnh an này, cũng không có gì khác biệt với năm trước, chỉ là năm nay có di nương mới vào cửa, chỉ là.... Chỉ là Tín thái phi đã không có ở đây. Ta nhất định phải hạnh phúc, âm thầm tự nhủ như thế.
Bởi vì không có Thái phi, cho nên Dực Phong không còn qua đảo. Quy củ vẫn như cũ, cho nên cũng không có gì khác với năm trước. Đợi đoàn người trở về phòng khách tiền viện ăn sáng xong, ta lại thưởng người làm, đang muốn về đảo thay y phục. Dực Phong ngăn ta lại, gương mặt hưng phấn: "Linh Tuyết, nàng ăn mặc xinh đẹp chút, chúng ta cùng nhau vào cung đi."
Ta xem thường: "Hàng năm không phải đều giống nhau? Lại nói triều phục của Thân Vương phi có cái gì đặc biệt sao? Còn không phải là như cũ?"
"Này, nàng cảm thấy thế nào đẹp thì cứ trang điểm như thế." Hắn lùi một bước, tính tình dễ chịu nói.
Thấy thái độ hắn tốt như vậy, ta cũng không có nói tiếp cái gì, chỉ về đảo thay y phục, chuẩn bị cùng Dực Phong và Lưu thị vào cung.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nửa Đời Sau Của Ta
- Chương 23: Hương tiêu ngọc vẫn