Chương 4: Chờ hoa, hoa nở
Quả thật hắn nhớ rất rõ, buổi tối liền truyền Quế tần tới thị tẩm.
Quế tần dáng dấp dịu dàng động lòng người, ở trên giường đúng là một người quyến rũ.
Từ khi nàng vào cung làm cung nữ, Huyền Diệp chưa bao giờ rung động hay có hứng thú với nàng. Công phu trên giường tốt thì bao giờ nữ nhân cũng có lợi, chẳng qua là lúc người ta chán ghét ai đó thì tất cả mọi chuyện uổng công vô ích.
Nàng là người Mông Cổ, là gia quyến phương xa trong tộc của thái hoàng thái hậu. Năm trước tuyển tú nữ bị thái hoàng thái hậu chỉ định trúng cử, trực tiếp phong làm quý nhân.
Hoàng đế biết rõ, nhưng không hề để lộ, lúc này hạ thánh chỉ sắc phong.
Bởi vì chuyện này nên lúc sắc phong Thanh Hoàn năm ngoái đã xin phép lão tổ tông lấy Quế tần làm bia đỡ đạn. Khi đó thái hậu đồng ý cho Huyền Diệp nạp Thanh Hoàn làm phi nhưng không đồng ý lập tức phong quý nhân, muốn từ đồng ý bắt đầu lên.
Huyền Diệp lần đầu tiên cò kè mặc cả, trước phân tích lôi kéo cha nàng rất lợi hại như thế nào, lại nói trong lòng hắn thật sự rất thích, cuối cùng thuận tiện nói một chút chuyện phong Quế tần làm phi.
Thái hoàng thái hậu là hạng người như thế nào, lập tức hiểu ý, hai người lại thân thiết, có thể ngăn bọn họ không ngừng bất đồng quan điểm được sao. die,n da,n l,e qu,y do,n Hoàng đế không giống lúc trẻ, bà cũng biết là không ngăn được cái gì.
Quế tần không thường thị tẩm, hôm nay cứ dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn như vậy. Hoàng đế không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tứ gì khác, nàng dù thế quyến rũ như nào cũng không làm được gì.
Trong tay hắn còn cầm một quyển sách, một lúc lâu mới mở miệng, rất nhẹ nhàng nói: "Quế tần, ngươi biết trẫm vì sao cưng chiều Nguyên quý nhân không? Bởi vì mỗi lần nàng thị tẩm đều rất yên lặng nghe lời trẫm."
Quế tần gần nửa năm không được thị tẩm, nhớ nhung thành tật lại nhận được giọng điệu như vậy, trong lòng không nói lên lời.
"Nô tì không biết sở thích của hoàng thượng, xin hoàng thượng tha tội." Bộ dáng đáng thương tội nghiệp kia thật điềm đạm đáng yêu.
Hiện tại hắn không có bất kỳ cảm giác thương hương tiếc ngọc gì, ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương nhàn nhạt hỏi: "Quế tần, có chuyện trẫm vẫn muốn biết, trước đó vài ngày vào tết Trung Nguyên dọa Hách Chân quý nhân như thế nào? Mặt nạ và tóc giả này lấy ở đâu? Trong cung nghiêm cấm sử dụng các vật quỷ quái, chẳng lẽ là trên trời rơi xuống?"
Quế tần hoàn toàn không ngờ hoàng đế sẽ nhắc tới chuyện này, hơn nữa nói nhẹ nhàng, tùy ý như vậy.
Trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, phốc một tiếng, quỳ trên mặt đất, lộ ra vẻ buồn bã nói: "Nô tì không biết hoàng thượng đang nói cái gì, mặt nạ gì tóc giả gì, nô tì không biết."
Huyền Diệp thả lỏng người, nói: "Quế tần, Hách Chân nhát gan bị ngươi dọa nạt suýt nữa thì bất tỉnh. Nếu như bị điên thì ngươi có mấy cái đầu gánh vác được? Nàng cũng chỉ nói ngươi mấy câu trước mặt trẫm, cần phải độc ác như thế sao?”
Hai chân Quý tần nhũn ra, bị dọa sợ choáng váng. Chuyện cấm kị nhất trong cung là làm loạn hại người.
Nàng tự nhận là làm giọt nước không lọt, trừ họa lớn, sau đó dụ dỗ hoàng thượng vui vẻ, lại dụ dỗ thái hậu vui vẻ, cơ hồ đã dốc hết vốn liếng, cũng không biết vì sao luôn không chiếm được sủng ái cùng lâm hạnh.
Hiện tại hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt như thế, thậm chí không biết lúc này nói ra lời ấy là có ý tứ gì.
Quế tần điên lên dám hại người, lá gan quả thật rất lớn nhưng nay trước mặt hoàng đế bị hắn ra oai một chút đã hoàn toàn sợ hãi, nghẹn giọng.
Không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng, nô tì không dám hại người, hoàng thượng minh xét."
"Được rồi! Đứng lên đi." Hắn nhíu chân mày đứng dậy mặc quần áo vào, "Trẫm không truy cứu chuyện này, chỉ là, nếu như ngươi không chịu yên phận, trẫm sẽ tính sổ, tuyệt đối không tha cho ngươi."
Hắn không muốn truy cứu chuyện này. Thái hậu không muốn cho hắn trách tội. Người không gây được chút hứng thú cho người khác ở đây thật chán ghét.
Hoàng đế đi hồi lâu mà Quế tần bị dọa vẫn chưa hết sợ, giống như hồn phi phách. Nàng ta không dám truyền chuyện gì ra ngoài, nhất định không nói với thái hậu chuyện thị tẩm nhục nhã hôm nay.
Đèn trong Tịnh Thục cung vẫn sáng. Hắn đang ở ngoài cung, đột nhiên lại thần bí đứng sau lưng nàng.
Đèn dầu trên bàn đang cháy, nữ tử nằm úp dấp trên bàn cầm sách hơi sửng sốt. Nhìn dung nhan phía dưới, lông mi cong cong hất lên, đôi môi hơi mở, thỉnh thoảng mở to đôi mắt. Thật sự vô cùng dễ thương.
Đôi tay Huyền Diệp nhẹ nhàng chống lên bàn, bao quanh thân thể nàng. Quả là ngẩn người mất hồn thành thói quen rồi, kể cả khi thân hình trong mộng đã xuất hiện.
Hắn tỳ cằm vào trán nàng, đè xuống khiến nàng hơi đau đớn. Thanh Hoàn nghiêng đầu sang chỗ khác thì bị hắn ép xuống, kéo gần đến môi.
Sau đó cánh tay đang ôm eo nàng kéo áp sát vào người hắn, nữ tử còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị cạy mở.
Bắt giữ cái lươi không chút phòng bị, hôn đến thiên hôn địa chuyển.
Đêm khuya lạnh giá, nghe rất rõ tiếng thở đầy khát khao của nhau.
Giống như là đã rất lâu không thấy người yêu nhiệt liệt mà điên cuồng như vậy, giống như sư tử đói lâu ngày phát hiện con mồi, hết cắn rồi lại cắn như muốn ăn trôi nuốt sống, ăn không dừng, liếʍ vĩnh viễn.
Cắn đôi môi mềm mại ngọt ngào càng ngày càng sâu càng ngày càng nặng, thiếu nữ bị hắn đè hít thở khó khăn, eo càng ngày càng lui về phía sau, càng ngày càng tựa xuống dưới, cuối cùng thắt lưng trực tiếp bị đẩy xuống dưới.
Hôm nay Huyền Diệp rất kiềm chế, cũng không “Miệt mài theo đuổi đến cùng” nữa, sau khi thỏa mãn rốt cuộc cũng thả nàng. Ôm eo thon cong cong sắp ngã xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, vô cùng êm ái nói: “Tại sao muộn như này vẫn chưa đi ngủ?”
Từ đầu đến giờ Thanh Hoàn vẫn trong trạng thái chân không. Tán tỉnh đơn thuần như vậy, câu hỏi tựa như trả lời lại tựa như không phải ấy nàng cũng không nghe rõ. Nàng ngửa đầu nhìn, con ngươi đen láy long lanh nhìn hắn.
Huyền Diệp vỗ trán nàng, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó ôm nàng vào trong ngực.
Nàng cảm giác như mộng áo, có thể để nàng cảm thấy chân thực một chút được hay không?
“Tại sao ngươi lại chạy đến đây?”
Không ngờ câu thứ nhất lại là lời này, Huyền Diệp buông nàng ra nói: "Tại sao trẫm lại không thể chạy đến?"
Thanh Hoàn nhìn trước nhìn sau hắn một vòng, cười hả hê nói: "Ta biết rõ nha..., công tử tâm tình không tốt nên muốn tâm sự với ta nha."
Mỗi lần, cứ cách một khoảng thời gian lại mang khuôn mặt nghĩ quẩn đến đây khóc lóc kể lể cái gì đó.
Hắn kéo nàng lại, du ngoạn trên thân thể: "Trẫm không đến khóc lóc kể lể, tới đây kiểm tra ngươi có chăm chỉ hay không."
Con ngươi nàng ánh lên vẻ ranh mãnh, định nói láo nhưng lại thôi: "Mỗi ngày ta đều ở đây đọc sách, chắc chắn là chăm chỉ rồi. Chỉ là những thứ đó rất chán, không bằng đọc Thủy Hử còn hay hơn."
"Một nữ hài tử cả ngàychỉ biết xem mấy thứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ chẳng lẽ là muốn học bạo lực à?"
Thanh Hoàn nghe xong, tỉnh bơ nói: "Thế vì sao trước đó vài ngày hoàng tổ mẫu muốn ta đọc cho nàng Thủy Hử truyện hả?"
Huyền Diệp nhất thời im lặng.
Đến đây là theo trái tim mà đi, vốn không có bất kì ý định gì. Bởi vì mỗi khi hai người gặp mặt đều không thể nói mấy câu nên có chút lửa gần rơm, tất cả lời nói chỉ được cất lên khi làm xong mọi chuyện.
Nàng nghiêng mặt nhìn hắn khẽ cười, mái tóc đen tán loạn, nữ nhân lười biếng mà ngọt ngào.
Hắn nhẹ nhàng nói, thỉnh thoảng đùa giỡn nàng một phen.
Hơn một năm đều như thế, hôm nay Huyền Diệp không có ý định làm cái gì, cho nên vừa dỗ vừa lừa, hạ bút thành văn xuyên tạc vài cuốn sách một trận.
Thanh Hoàn biết hắn đọc sách nhiều, rất nhiều đồ chơi phương Tây cũng biết, chỉ là những thứ hắn nói cũng là cái hiểu, cái không hiểu.
Hôm nay Huyền Diệp bịa truyện rất lộn xộn, lại còn cổ lô sĩ.
Ví dụ như là chuyện có một nam tử si tình tên là Vĩ Sinh sống trước thời Tần, vì đứng ở đầu cầu theo giao ước với người mình yêu mà bị nước cuốn trôi.
Thế nhưng hắn lại nói là ngày trước có một cô gái tên là Vĩ Sinh, bởi vì đứng ở đầu cầu theo hẹn ước tình yêu, năm tháng như thoi đưa, sự vật biến đổi, nàng một mực chờ đợi. Đợi mười năm cuối cùng cũng gặp được nam tử. Hai người sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Còn có chuyện ở một ngôi chùa thời Nam Bắc, có một nữ tử tình cờ gặp gỡ với một tướng quân, hai người đính ước với nhau. Nhưng đợi đến lúc tóc bạc trắng, chết ở chùa chiền.
Hắn đổi thành một cô gái trong chùa cùng tướng quân vừa thấy đã yêu, rồi sau đó quyết định chung thân. Tướng quân ra sức vì nước cách xa thành Lạc Dương. Chờ đợi hai mươi năm mới gặp được nữ tử, rồi sống chung một chỗ. Còn có ngoại truyện là một câu kể là sinh ra hai nam một nữ, rất chân thành tha thiết.
Đau đớn liên tiếp, Thanh Hoàn chùi nước mắt vì xúc động nói: "Xem ra ta so với các nàng may mắn hơn nhiều rồi."
Huyền Diệp hôn nàng một cái rồi cười nói: "Cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì đều muốn chờ trẫm."
Nàng gật đầu rất mạnh.
Tiếp theo đó hắn không ngừng tẩy não, tỷ như Bao Tự vì sao lại là hồng diễm họa thủy, thật ra thì nàng không phải họa thủy mà do hoàng đế thu phục tâm cảnh dùng cách thức đặc biệt chiều chuộng nàng.
Dương quý phi làm Đại Đường suy bại suy bại như thế nào, thật ra thì cũng không phải Dương quý phi gieo họa cho Đại Đường, mà bởi vì hoàng đế Đại Đường đắm chìm vào sắc đẹp, nếu như có chừng mực, thỏa đáng thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Còn có Trần Viên Viên gia nhập có ảnh hưởng như thế nào với Đại Thanh chúng ta, vân vân và mây mây.
Sau đó nói cho nàng biết như thế nào kà đúng, phải làm như thế nào.
Bình thường nhìn hoàng thượng lạnh lùng lẳng lặng không nói lời nào, không ngờ lại nói nhiều đến trình độ như vậy, nàng nghe mệt mỏi rốt cuộc không nhịn được úp mặt trên bàn ngủ thϊếp đi.
Huyền Diệp nhìn nàng nhắm chặt hai, cảm thấy tiếng hít thở, nhẹ nhàng để quyển sách xuống ôm lấy nàng đến bên giường.
Lúc ra cửa đã canh tư, Tề Đức Thuận đang đứng cũng ngáy to sắp ngủ.
Trợn mắt nhìn vạn tuế gia đi ra.
"Trở về Càn Thanh cung."
"Đã trễ thế này vì sao hoàng thượng không ngủ lại Tịnh Thục cung?"
Huyền Diệp phủ thêm áo choàng sâu xa nói một câu: "Tề Đức Thuận, người giỏi như nào mà có khả năng mua chuộc ngươi, dám hỏi thăm chuyện của trẫm vậy hả?"
Chân Tề Đức Thuận khẽ run rẩy, lập tức quỳ xuống vả miệng: "Nô tài đáng chết, nô tài lắm mồm, nô tài trung thành, tận tâm với hoàng thượng, tuyệt đối không hai lòng. Nô tài có một trăm cái lá gan cũng không dám phản bội hoàng thượng, hoàng thượng minh xét!"
Hoàng đế không để ý hắn, tiếp tục tiến lên, đến liễn rồng mới cất tiếng: "Đứng lên đi, đùa giỡn kẻ điên ở chỗ này sẽ khiến trẫm lo Kỵ phi sẽ hoảng sợ."
Sau khi Nguyên quý nhân hoàn toàn bị cấm túc, cơ hồ đã bị lật đổ trong một đêm, tới cũng vội vã đi cũng vội vã, giống như bầu trời pháo hoa rực rỡ nhưng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất. Đại khái tất cả mọi người cho là cô gái này chỉ là một ngôi sao băng lập tức biến mất.
Chuyện thái giám không liên quan đến Nguyên quý nhân, cộng thêm khi còn bé hoàng thượng mắc bệnh này nhưng thật ra về cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là chẳng biết tại sao hoàng thái hậu không thích nữ tử này, hoàng đế có lên tiếng giúp nàng nói chuyện hay không, chuyện này cũng không ai dám nhắc lại.
Trời chuyển lạnh, chân lão tổ tông chân lạnh lẽo đau nhức, cho nên mấy ngày gần đây phần lớn thời gian đều ở trên giường.
Hoàng đế khó khăn dỗ dành thái hoàng thái hậu khiến bà cảm thấy tốt hơn. Bà đã già, thích tần phi an tĩnh hiếu thuận. die.n da.n l.e qu.y do.n Sau khi Nguyên quý nhân ngã xuống, nếu có thể chen vào được khe hở này thì cũng đỡ mất thời gian.
Cho nên mấy ngày gần đây tần phi đến không dứt.
Vân tần và Bình phi sau khi thỉnh an hoàng đế liền cùng nhau đi Từ Ninh cung.
Vốn là mỗi ngày sớm muộn gì Huyền Diệp nguyên cũng là đến xem một chút. Thứ nhất, thói quen như thế biểu đạt hiếu đạo, thứ hai thái y sớm đã nói cho hắn biết bệnh này khó chữa khỏi, trong lòng luôn có chút cảm giác khác lạ.
Lúc hoàng đế qua, lão tổ tông mới vừa uống thuốc xong.
Mấy phi tử cũng tỉ mỉ làm vài thứ giữ ấm cho bà.
"Thân thể này của ai gia không được rồi, nhìn các ngươi tuổi còn trẻ cũng nhớ lúc trước cùng Thái tông hoàng đế xuất ngoại săn thú. Vậy mà đã qua mấy chục năm."
Vân tần lập tức nói: "Lão tổ tông người sống lâu trăm tuổi, sau này còn nhiều thời gian nữa, nô tì cùng người đi ra ngoài."
Huyền Diệp ngồi ở bên giường tay cầm tay bà: "Hoàng tổ mẫu, từ nhỏ đến lớn tôn nhi đi theo người nhiều năm như vậy, hiện tại thân thể tổ mẫu chăm sóc tốt, năm sau đầu mùa xuân, tôn nhi mang người đi bãi săn thú."
Thái hoàng thái hậu cười trấn an: "Tốt tốt tốt, ta thấy được các ngươi như vậy trong lòng rất vui vẻ."