Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Vạn Hoa Phi Vũ Số trang: 445 trang Đời này, có hai chuyện nàng làm tốt nhất Thứ nhất, yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên Thứ hai, dốc hết sinh mạng, cố gắng yêu hắn Một bước vào cửa cung, bị Ki …
Xem Thêm

Chương 27: Ghen nghiện
“Hoàn nhi, nàng thành thục hơn trước kia rất nhiều.” Thanh âm khàn khàn cực kì mềm mại từ trên người nàng phát ra.

Phần mềm mại cao vυ"t trên người đầy đặn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thân thể được □□ quen thuộc càng trở nên nhạy cảm.

Nàng cũng không phải không rõ ràng ý tứ trong đó, nhẹ nhàng nói: “Ta sớm đã không phải đứa bé.”

Huyền Diệp hôn mấy cái lên làn da mềm mại của nàng, dời đi hướng lên thân trên, lên cằm, lên đôi môi của nàng.

“Nếu không phải đứa trẻ, vậy thì nên sinh cho trẫm một hoàng tử.”

Thanh Hoàn mở mắt nhìn hắn: “Công tử, ta không muốn có đứa bé, về sau cũng không nên hỏi cái vấn đề này.”

Hắn ôm nàng đến trước ngực: “Muốn ngươi không nói không sai coi là, là trẫm quyết định.”

“Là ta quyết định.”

“Nàng có thể quyết định?” Hắn tự tay kéo hai chân của nàng, đối lập tại vị trí nào đấy: “Muốn quyết định sao?”

Nàng còn chưa kịp nói đã bị đâm vào, vận động rất chậm rãi, tròng mắt nhìn nàng.

Ánh mắt nữ tử mê ly giống như bị hắn nói trúng.

“Công tử... Ừ... Vậy công chúa cũng được.”

Huyền Diệp cúi đầu chạm vào môi nàng, dũng mãnh đâm vào: “Chuyện đó trẫm cũng chưa có biện pháp, còn phải dựa vào cố gắng của nàng.”

Thanh Hoàn ngửa đầu, bàn tay bắt lấy màn trướng đang bay, cái bụng trơn nhẵn bị hắn ép xuống, di chuyển lên xuống. Kết hợp như vậy cảm thấy hưng phấn không tả được, loại này tình cảm có thể xoá bỏ hết những điều suy nghĩ trước đây, không còn tí nào.

Mới vừa rồi một hồi kịch liệt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Huyền Diệp ôm cổ nàng ngồi dậy, cây trụ chống trời thấm đẫm mật ngọt.

“Ta đói.”

Lần đầu tiên nàng mệt mỏi như vậy nằm ở trên người hắn, toàn thân không còn chút sức lực nào, không thể động đậy, nói thêm một câu: “Đói không chịu được.”

Hắn từ từ xoa nhẹ phần lưng của nàng: “Hôm nay nàng ăn đồ trẫm đưa, buổi tối đưa nhiều như vậy vô ích sao?”

“Ta ăn, nhưng lượng vận động có chút lớn, hiện tại rất là đói, đói không ngủ được.”

Âm thanh tương đối nũng nịu khiến toàn thân hắn cũng mềm lại. Nam nhân ôm nàng để sang một bên, đứng dậy mặc quần áo vào, lại cúi đầu hôn trán nàng một cái, đi ra ngoài.

Buổi tối vào thời gian này, hoàng đế sẽ ăn khuya, Tề Đức Thuận đã sớm hâm nóng mang tới.

Huyền Diệp lúc đi vào Hoàn nhi đã thức dậy, nàng cười đi tới.

“Thơm quá, nhất định ăn rất ngon.”

“ Hoàn nhi “ hắn kéo nàng: “Cái ghế rất lạnh, ngồi trên đùi trẫm”

Nàng không khách khí ngồi lên, lớn như thế cũng chỉ có nàng dám làm càn như vậy, nhưng mình lại cam tâm tình nguyện.

Mặc dù hắn quen biết từ nhỏ, từ nhỏ đã yêu thích. Thời gian hai, ba năm, từ một thiếu nữ đáng yêu, lớn mật biến thành nữ nhân thành thục như hôm nay, trở thành nữ nhân của hắn.

Lúc vui vẻ, hắn không cố kỵ gì mà cười tươi, lúc không vui, hắn cũng không kiêng dè gì mà không cười.

Ngày trước như vậy không biết trời cao đất rộng, hiện tại thì tốt hơn rồi, nhạy cảm với tất cả mọi chuyện, càng ngày càng biết chính nàng có thể mang đến cái gì, cái gì nên che giấu, chuyện gì có thể tự mình điều chỉnh.

Cho nên đối với hắn mà nói, cảm giác mới mẻ có thể vẫn giữ vững đến bây giờ, không chỉ là phần yêu mến hiếm thấy mà còn có phần thông minh, hiểu biết, rất kiên cường, không tranh giành với người khác.

“Ta muốn nói một câu, ngươi cũng đừng tức giận.”

“Hả? Nói cái gì? Trẫm bảo đảm không tức giận.”

Nàng bẽn lẽn, âm thanh vô cùng nhỏ nói: “Ân – ta – ta muốn cùng Nhữ Văn xuất cung, ta chính là vì lễ tạ thần nha.”

Huyền Diệp không có biểu hiện tức giận, vẫn đút nàng ăn như cũ.

Cái gì mà hiểu biết, tất cả đều là mây bay.

Qua một khắc hắn nói: “Kỵ phi nương nương, ngươi là nữ nhân của hoàng đế, một hoàng phi, ngươi thấy yêu cầu này rất hay sao?”

Thanh Hoàn nhất thời không biết được ý hắn là gì, đầu dựa vào đầu hắn: “Là vì lễ tạ thần, lễ tạ thần, tuyệt đối không phải chơi, không phải đi chơi.”

Huyền Diệp ôm eo nàng, ăn một miếng, mùi vị có chút thanh đạm, để đũa xuống: “Muốn cầu điều gì?”

“Ngươi không phải là muốn ta sanh con sao? Ta liền cầu xin một đứa, ngày đó cầu xong sẽ trở lại.”

Hắn cười cười nhíu mày hỏi nàng: “Nàng cảm thấy chuyện đẻ con cần chùa chiền quyết định sao?”

Nói xong ôm lấy nàng trở lại trên giường.

Nàng vừa muốn nói chuyện thì bị ngón trỏ chặn lại, “Đừng nói chuyện, ta hiện tại liền cho nàng lễ tạ thần.”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thanh Hoàn đã thức dậy. Mặc dù cả đêm bị hắn giày vò, mệt không nói lên lời, toàn thân đau nhức, còn dư lại không tới hai canh giờ dù sao cũng ngủ không yên, tốn thời gian nên thức dậy.

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lúc trời hửng sáng, hắn răng khẽ gọi tên “Hoàn nhi”, không có tiếng trả lời, mở mắt, người bên cạnh đã không còn bóng dáng.

Bên ngoài vẫn hơi tối, cộng thêm tối ngày hôm qua lần đầu tiên năn nỉ muốn đi ra ngoài, trong lòng chợt lạnh, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Tề Đức Thuận nhìn hoàng đế ra ngoài trước nửa canh giờ, vội vàng quỳ xuống.

“Vạn tuế gia cát tường, người đây là...”

“Kỵ phi đâu?”

“Bẩm vạn tuế gia, Kỵ phi nương nương nói có việc đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại.”

Huyền Diệp sờ kim bài trên người, đoán rằng với võ công của nàng, chắc chắn không năng lực ra khỏi cung.

Thanh Hoàn mấy ngày nay xuất quỷ nhập thần, không đi gặp hoàng thượng cũng không muốn thị tẩm.

Thỉnh thoảng bị Hoàng đế bắt đi còn có bộ dáng nghiêm trang, nói thân thể yếu ớt cần phải rèn luyện.

Trời vừa tối thị tẩm liền đau bụng.

Hắn hỏi nàng: “Chuyện này là rất muốn nhưng vẫn giả vờ cự tuyệt sao?”

“Có ý gì à?”

“......”

Dùng lời nhắc nhở như vậy mà còn không hiểu thì hắn hoàn toàn không còn cách nào nữa rồi.

Nàng tiếp tục mỗi ngày chơi bời lêu lổng giống như làm gián điệp, cầm một thanh kiếm chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng còn cố ý gặp Ngọc tần. Thuận tiện đùa giỡn nàng một phen

Vốn là đuôi lông mày hướng lên, mắt xếch, hẳn phải là một nữ tử yêu mị phong tình, nhưng Ngọc tần lại có mùi tục khí. di.en/da'nl'equ;ydo;n Trên nguyên tắc, khẩu vị của hoàng thượng hoặc là hiểu biết nhiều, hoặc là tài hoa hơn người, hoặc là tuyệt thế xinh đẹp, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như giống như nàng, theo đuổi không nhả. Trừ là bối cảnh nhà vương công đại thần thì trên người Ngọc tần không có điểm nào phù hợp.

Nhữ Văn cùng Thanh Hoàn vào cung hai ba năm, chưa từng có giống ngày nào thoải mái giống như hai ngày nay.

Kỵ phi thường ngày mặc dù không để ý những thứ này, nhưng nếu làm thì không ai có thể so được, cực kì hứng trí. Mặc cung phục rực rỡ hoa lệ, Ngọc tần vừa nhìn thấy nàng liền muốn xoay người tránh đi. Nhữ Văn không biết vì sao Kỵ phi cố ý bới móc nhưng làm nha hoàn rất chuyên nghiệp.

Xa xa chỉ thấy Ngọc tần có ý muốn đi, liền vội vàng đi tới mở miệng.

“Cho Ngọc tần nương nương thỉnh an. Thật là đúng lúc, chủ tử nhà ta đang chờ nương nương đấy, xin mời.”

Ngọc tần có vẻ mặt không nói lên lời, nàng uốn éo người, bất đắc dĩ đi tới.

Kỵ phi ăn mặc rất đẹp, dáng vẻ cực kỳ cao quý ưu nhã. Tuy nàng xuất thân là con nhà gia giáo đã buông thả nhưng có một số việc vẫn giáo dục cực kỳ nghiêm khắc.

Huynh trưởng là một nam tử cực kì nghiêm khắc, đi học nghiêm túc, khát vọng đầy mình, đối đãi bất cứ chuyện gì cũng phân tích, lí luận rất bài bản. Nhưng từ nhỏ cực kì sủng ái, chịu trách nhiệm với muội muội, tất cả mọi chuyện đều một mình gánh vác, không để cho nàng chịu một chút đau khổ hay uất ức nào.

Vì thế nên đã tạo nên tính tình tùy hứng, quật cường, thích quậy, làm bất cứ chuyện gì cũng không suy tính hậu quả, ghét ác như cừu của nàng. Và cũng vì thế nên quy củ cung đình đối với nàng mà nói đơn giản vô cùng. Hôm nay nàng có lòng muốn chỉnh Ngọc tần, nữ tử này nhất định không chạy được.

Ngọc tần vẻ mặt tươi cười đi tới.

“Thỉnh an Kỵ phi nương nương.”

Kỵ phi vẻ mặt hết sức khoa trương: “Ai nha, là Ngọc tần, thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi.”

Ngọc nương vẫn rất lễ phép: “Là phúc phận của nô tì.”

Thanh Hoàn đứng dậy xoay chung quanh nàng một vòng, ở sau lưng nàng cúi đầu ngửi một cái, trừng mắt làm mặt quỷ, lúc đi về tới còn ho một tiếng.

Vẫn không có tính để cho nàng đứng dậy.

Tay nhè nhẹ chạm xuống chuôi kiếm để trên bàn, nhẹ nhàng kéo ra. Mấy ngày trước mài xong kiếm, thỏa mãn nên không thèm để ý lấy ngón tay thử kiếm xem có sắc bén hay không.

Ngọc tần mồ hôi đầy trán, bị sợ đến toàn thân run run.

Nàng lấy ra, từ từ chuyển đầu mũi kiếm sắc bén đến bả vai Ngọc tần.

Ngọc tần cũng có chút biết nữ tử này, tất cả mọi người đều biết hoàng đế kim ốc tàng kiều, coi nàng như thịt trong tim, gặp mặt ít nhất nhưng cũng là người sủng ái nhất.

Nhưng hoàng thượng có sủng ái đi nữa cũng phải giảng đạo lý, cho nên trước khi ở trước mặt hoàng thượng giảng đạo lý, không thể nhận một chút vũ nhục của nàng ta. die;nda'nl/eq'uyd'on Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, trực tiếp quỳ xuống.

“Kỵ phi nương nương, thϊếp thân chưa từng cùng nương nương kết thù kết oán, không biết Kỵ phi nương nương vì sao làm khó nô tì như thế?”

Kỵ phi mặt vô tội nhìn nàng hỏi ngược lại: “Có không? Bổn cung làm khó ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cố ý tìm ngươi hành hạ sao?”

Ngọc tần vội vàng dập đầu: “Nô tì không dám, Kỵ phi nương nương có gì dạy dỗ trực tiếp bằng lời, nô tì nhất định sẽ sửa chữa.”

Kỵ phi cười, lấy kiếm trên người Ngọc tần, bỏ vào bao, thản nhiên uống một hớp nước.

“Ngươi đứng lên đi đi, nói thật là, bản nương nương chính là không ưa ngươi, đi về trước đi.”

Ngọc tần thở phì phò rời đi, Nhữ Văn nhìn nữ nhân đi xa nói nói: “Tiểu thư, Ngọc tần chọc người lúc nào vậy? Ta thế nào lại chưa thấy vở kịch ấy? Người gây khó dễ cho nàng để làm gì?”

“Làm ta bực mình, nhất định phải gây khó dễ với nàng ta.” Thanh Hoàn nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp nhất định trừng trị thích đáng nàng.”

Quả nhiên họ hoàn toàn trở thành kẻ địch.

Ngọc tần gia thế mặc dù không phải nhà giàu có nhất nhưng nói thế nào, tổ tiên cũng là vì Đại Thanh lập được công lao hiển hách.

Khóc sướt mướt tố cáo trước mặt hoàng thái hậu và hoàng thượng. Vốn Huyền Diệp không tin chuyện này, trong lòng hắn Hoàn nhi chưa bao giờ thấy người này làm chuyện như vậy, không them quan tâm.

Chỉ là nàng khóc công vô cùng nhiều, khóc suốt cả buổi chiều, thái hoàng thái hậu cũng thật sự không thể nhịn được để cho Huyền Diệp cho gọi Thanh Hoàn tới đây hỏi.

Kỵ phi vừa đi tới đây đã nhìn thấy Ngọc tần ngồi một bên khóc thút thít.

Huyền Diệp mặt nghiêm túc hỏi “Kỵ phi, nàng không có việc gì thì bắt nạt nàng ấy làm cái gì?”

Kỵ phi trợn to cặp mắt, dáng vẻ rất vô tội: “Không có a, nô tì tuyệt đối không dám bắt nạt nàng ấy.”

Ngọc tần thấy vậy, lập tức quỳ xuống phản bác: “Hoàng thượng, Kỵ phi được hoàng thượng sủng ái nô tì tuyệt đối không cố ý vu oan nàng. Mấy ngày nay, mỗi lần nô tì gặp Kỵ phi nương nương đều hành lễ vâng lời dạy bảo, tuyệt đối không dám chống đối, bất kính. Nhưng hôm nay Kỵ phi nương nương cầm kiếm chỉ nô tì, nô tì thật sự chẳng biết tại sao, trong lòng sợ hãi, kính xin hoàng thượng minh xét.”

Huyền Diệp nhìn về phía Kỵ phi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng nụ cười cực kì dịu dàng.

“Hoàn nhi, nàng cầm kiếm chỉ nàng ấy làm cái gì?”

Kỵ phi vỡ lẽ như chợt hiểu ra: “A ~ hoá ra là như vậy, ta chỉ đùa nàng thôi, không có ý định bắt nạt nàng.”

Ngọc tần uất ức nước mắt như tơ: “Hoàng thượng, nô tì chỉ cầu một cái công lý.”

Thanh Hoàn cười một tiếng: “Ngươi phải công lý gì? Ngọc tần, ngươi còn muốn trước mặt hoàng thượng đòi công lý? Thật không biết xấu hổ!”

Chưa từng nhìn thấy Thanh Hoàn đắc ý, cuồng vọng như thế. Câu nói sau cùng vừa nói xong Huyền Diệp giận tím mặt, một nữ hài tử lại có thể nói ra lời như vậy, quả thực là khϊếp sợ.

Hắn thiên vị nhưng cũng không phóng túng!

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Kéo tay nàng lại, hơi thở lạnh lẽo: “Không lớn không nhỏ, không có quy củ! Trở về Tịnh Diệp đường suy nghĩ một tháng, không cho phép ra cửa!”

“Ta không đi! Ta chính là không đi, nàng chính là không biết xấu hổ!”

Hắn chưa bao giờ nghĩ nàng không hiểu chuyện như vậy, lúc này vẫn không biết thẹn mà nói xằng nói bậy, tay hung hăng ném nàng xuống đất, sức lực này cũng có chừng mực, nàng trượt chân té trên mặt đất.

Huyền Diệp lúc này hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc: “Trẫm thấy ngươi có vẻ rất ngán chức vị phi tử này, ngươi không phải là ỷ vào địa vị cao hơn nàng sao? Được, hôm nay trẫm liền cách chức ngươi! Người đâu!”

Tề Đức Thuận quỳ một bên, thấy lửa giận của hoàng đế.

“Kỵ phi nương nương trước điện thất đức, làm trái với thánh ý, cách chức!”

Tề Đức Thuận bối rối, vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt giận, cách chức phi tử cần nghĩ kỹ!”

Huyền Diệp mắt bốc lửa, trong đầu toàn là lời nói xấu của nàng, điên cuồng hét lên một tiếng: “Nô tài lớn mật! Còn dám nói nhiều một câu mã sơn chém đầu ngươi!”

Lần này trong cung lật trời!

Thêm Bình Luận