Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Vạn Hoa Phi Vũ Số trang: 445 trang Đời này, có hai chuyện nàng làm tốt nhất Thứ nhất, yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên Thứ hai, dốc hết sinh mạng, cố gắng yêu hắn Một bước vào cửa cung, bị Ki …
Xem Thêm

Chương 25: Mong ngóng trở về
Quan viên trở về cung báo hoàng thượng chưa có ý trở về. Cho nên ngày nào cũng xuất hiện khung cảnh rất kỳ quái: Nhữ Văn bưng nghiên mực, cầm mấy tờ giấy viết thư.

Không sai, Thanh Hoàn chuẩn bị muốn viết một phong thư, một phong coi như là thư tình đi. Đời này vì hắn đại khái chuyện gì cũng làm được.

Nàng đau lòng khó chịu, thế nhưng sau nhiều ngày trôi qua, phần khó chịu, đau lòng kia đã bị nhớ nhung xoá bỏ sạch sẽ. Nàng thích hắn, cho nên muốn hỏi hắn một ít chuyện, vì an lòng, cũng vì về sau có một chút suy nghĩ, có thể kiên trì chờ hắn, mặc kệ đợi bao lâu.

Lớn như vậy mà cơ hội viết chữ không nhiều lắm, hoàng đế cũng mới chỉ xem qua nàng viết một bài thư hối cải, còn có một lần chép sách. Chữ coi như cũng đặc sắc xinh đẹp.

Tuy Thanh Hoàn không biết làm thơ, nhưng cũng từng đọc Kinh Thi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết viết như thế nào, từng tờ từng tờ giấy ném đi rất nhiều.

Sáng tác thơ gì thôi bỏ đi, hẳn hắn cũng biết văn nàng không tốt. Viết nháp hai ngày, cuối cùng chỉ viết nửa trang giấy.

Đổi đi đổi lại, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ viết mấy dòng chữ, dán kín lại rồi đưa cho quan viên hồi cung.

Kế tiếp chính là đếm hết ngày này đến ngày khác. Lúc nào thì có thể nhận được, trên đường có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Có chút giống chờ đợi, cũng rất giống là chờ đợi tin bình an ở chiến trường, vừa ngóng nhìn vừa sợ. Một ngày lại một ngày.

Mà hình như hy vọng khiến những ngày sau trôi nhanh hơn một chút, mà chính là lo âu khẩn trương như vậy át hết cả đau lòng, khó chịu.

Lá thư này là đưa đến hành cung của hoàng thượng, chỉ là Huyền Diệp cùng mấy người đang cải trang vi hành thị sát tình hình công trình bằng gỗ, cũng không ở đây.

Đợi đến sau khi trở về đã hơn nửa tháng, hơn nữa còn cực kì tức giận. Tiền trích ra bị tham ô một nửa, đến khi vào hè mưa nhiều và lớn, công trình mềm như đậu phụ này chỉ sợ hỏng ngay lập tức. dien.dan. le quy don.] Trong vòng ba ngày chém bốn quan viên, lại khẩn cấp phái mấy quan viên thủy lợi từ kinh thành quan viên đến sửa chữa lần nữa, còn phải thương nghị quyết sách. Cho nên Tề Đức Thuận không dám đưa thư phái quan gửi đến cho hắn, như vậy lại chậm thêm bốn năm ngày.

Sau khi hoàng thượng ngủ cùng phi tử mới dậy mới nhìn thấy. Trời nóng, băng trong hành cung cũng không làm dịu khí nóng bên trong, hắn khát nước đứng dậy.

Lá thư này đặt ở chỗ sâu nhất trong góc, trên bàn đầy sổ con, được cài vào bên cạnh, trong lúc vô tình liếc thấy.

Nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, cũng không ký tên, mở ra nhìn chữ trên giấy. Rất ít, chỉ viết có mấy dòng, nét chữ rất đều, vừa nhìn đã biết là viết nhiều lần.

Gần đây tâm tình của hắn không tốt, đang bề bộn công việc thì tên nàng chợt hiện lên trong đầu.

Kính Quân công tử:

Vài ngày trước chọc giận, trong lòng hết sức áy náy khổ sở. Hiện mỗi ngày nhớ nhung không kềm chế được, chỉ mong chờ sớm ngày gặp nhau, vĩnh viễn về sau không chia cách.

Thậm đã chí quên viết kia tên, chỉ có thời gian. Đã rất lâu rồi, hơn một tháng trước.

Mấy dòng chữ đơn giản lại cực kỳ thâm thiết, dường như có thể tưởng tượng ra đang vẻ nàng đang cười nhìn hắn.

Hắn cảm thấy nàng đang cười. die.n da.n le.qu.y do.n Nói mấy câu đơn giản lại khiến Thanh Hoàn rơi nước mắt. Thật ra thì nàng muốn hỏi, trước ngươi nói những lời này còn tính hay không, lời nói lúc bái đường có phải thật hay không. Ngàn lời muốn nói viết ra lại thành lời như vậy.

Huyền Diệp cũng không định viết thư trả lời, chỉ là mấy chữ đơn giản này lại giống như đột nhiên đâm trúng nơi cõi lòng mềm mại của hắn. Nhưng hắn không phải một người dễ dàng bị khống chế, nữ nhân này dùng mấy dòng chữ nhanh chóng hòa tan trái tim của hắn, lớn đến từng này mà chưa một lần nhận được thư tình.

Huyền Diệp nhẹ nhàng gập bức thư lại, mặc quần áo vào đi ra. Bận rộn mấy ngày rốt cuộc cũng thư thả lại.

Lâm viên so với hành cung thoải mái, xinh đẹp hơn, mát mẻ hơn. Hoàng đế có cơ hội cùng tần phi, thái hậu nhẹ nhõm du ngoạn. Quan viên địa phương thấy đây là cơ hội để biểu hiện, đặc biệt ra roi thúc ngựa từ Lưỡng Quảng mang tới chút vải mới chín. Đặc biệt vào hôm nay trong lâm viên trình lên. Phía dưới trải băng, cực kì mát lạnh. Cuối cùng tâm tình hoàng đế cũng tốt hơn một chút.

“Hoàng thượng, quả vải này mát lạnh, cùi trong suốt, đúng là thứ giải khát tuyệt vời, thật là ngon.”

Nguyên quý nhân cũng nhẹ nhàng nói: “Ăn những thứ này là phúc của chúng ta, nhóm nô tì đều phải cảm tạ long ân của hoàng thượng.”

Định phi vẫn ôm công chúa, dọc theo con đường này nàng yên lặng vô cùng, chưa bao giờ dám nói nhiều. Thậm chí nàng còn không biết tại sao hoàng đế lại quyết định mang nàng tới đây. Đoạn đường này thậm chí hắn chưa nói câu nào với nàng, chỉ có tiểu công chúa mới có khả năng hấp dẫn một chút chú ý của hắn.

Nguyên quý nhân từ từ trở nên dịu dàng hơn để lấy lòng hoàng thượng, những người khác vẫn ôn hoà như cũ, lại xuất hiện thêm một vài ngôi sao mới lượn quanh mắt, dường như không có quyền nói chuyện.

Tất cả mọi người không cách nào biết được tâm hoàng đế. Thậm chí đến nay còn không biết đến tột cùng hắn thích kiểu người như thế nào.

Thanh Hoàn cũng không biết hắn muốn cái gì, đợi rất lâu rồi còn chưa thấy thư hồi âm. Vốn nghĩ tới ngày sinh nhật của mình có thể nhận được thư hồi âm, xem ra cũng chỉ có tự mình một mình.

Trời nóng không thở nổi, Ôn quý phi kêu nàng cũng nên ăn trái cây. Lúc đến mới phát hiện là quả vải.

“Hoàng thượng từ nam phái khoái mã chở tới đây, rất ngon, ngươi nếm thử một chút.”

Hoàn nhi cực ít ăn thứ này, quả vào trong miệng quả thật rất ngọt, nhưng mà hạt gì gì đấy ăn không ngon, nàng cũng không phải rất thích, chỉ ăn hai quả rồi thôi.

Ôn quý phi nhìn nàng càng ngày càng gầy, không khỏi có chút đau lòng: “Kỵ phi, ngươi thành ra như vậy hoàng thượng trở lại thể nào cũng hỏi chuyện ta. Thừa dịp một hai tháng này nhanh chóng tẩm bổ một chút, thân thể tốt hoàng thượng mới an tâm.”

Nàng tò mò hỏi: “Hoàng thượng định một hai tháng nữa mới trở về sao?”

“Không thể chắc chắn, đại khái sẽ không vào mùa thu, trong cung còn có chút chuyện. Ngươi cần phải kiềm chế lời nói trong lòng, phải có chừng mực, ngàn vạn lần không được chọc hoàng thượng tức giận nữa”

Thanh Hoàn càng ngày càng cảm thấy hối hận, nếu là ban đầu nhịn thêm một chút, cùng hắn cùng đi, thì bây giờ không biết có bao nhiêu vui vẻ sung sướиɠ. die,n da.n l,e qu.y do.n Cũng không cần phải như hiện tại, vô cùng lo lắng bất an. Cũng không còn biện pháp, vẫn phải tiếp tục chờ.

Nóng bức dần dần qua đi, trời đã vào thu. Trời còn hơi nóng, một người ngồi ở lầu các ngẩn người.

“Tiểu thư... Tiểu thư...”

Nhữ Văn nóng nảy lớn tiếng kêu nàng.

Thanh Hoàn xoay người: “Sao, làm gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?”

“Hoàng thượng... Hoàng thượng đã về kinh, lập tức vào cung, tiểu thư mau thay quần áo đi nghênh đón.”

“Cái gì?” Nàng hơi sững sờ, “Trở lại?”

“Đúng vậy, nhanh lên một chút, Ôn quý phi cùng các nương nương khác mặc xong đã chuẩn bị đi rồi. Chuyện lớn như vậy ta cho là tiểu thư đã biết, ngày trước lúc nào cũng trông chờ mòn mỏi, chuyện quan trọng thì lại không quan tâm.”

“Ta không muốn đi, ngươi nói cho Ôn quý phi ta... Ta bị bệnh.” Nàng chìm một hơi.

Nhữ Văn trợn to hai mắt: “Tiểu thư đang nói cái gì? Là hoàng thượng, là Diệp công tử! Hắn trở lại!”

Đúng vậy a, hắn trở lại, trở lại!

Nhưng tại sao trong lòng cảm thấy kích động muốn khóc,

Hoàng đế hồi kinh, tất cả mọi người rất long trọng mặc trang phục đứng đắn đoan trang. Dĩ nhiên trang phục của Thanh Hoàn cũng coi là đứng đắn, đoan trang, nhưng thực ra trang phục bên trong cũng không đoan trang cho lắm.

Bởi vì từ sớm đã nhận được thông báo năm ba ngày nữa sẽ về đến, ai biết ba ngày, năm ngày cũng chưa tới, vì để tránh đột nhiên trở lại, sáng sớm nào cũng ăn mặc chỉnh tề để phòng ngừa. Cuối cùng cũng trở lại.

Toàn bộ đại thần đều ở đây hành lễ, nàng cũng hành lễ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn.

Công tử của nàng giống như lần đầu tiên thấy hắn làm hoàng đế, cao cao tại thượng, bộ dáng cao không thể chạm tới. Dường như trên mặt râu ria hơi dài.

Một vị thần không thể chạm đến, nữ nhân nhiều như vậy, nàng chỉ là một hạt bụi tầm thường, cơ hội nhìn kĩ cũng không có. Thời điểm trái tim đập thình thịch đã qua đi, loại cảm xúc này giống như trái tim thiếu nữ bị dồn nén đã lâu vùng dậy.

Sau khi tất cả mọi người trong triều hành lễ rồi trở về, một nhóm đi mấy tùy giá phi tử cũng dẫn theo ít thứ. Bởi vì chuyện lần trước của Nguyên quý nhân, không ai dám rêu rao nhiều chuyện, chỉ mang một ít đồ chơi cùng đồ ăn. die.n d.anl.eq.uyd.on Đưa đến Vân Phù hiên, tất cả hoàng phi cùng đi, nàng không có một chút hứng thú với mấy thứ đồ này. Nhữ Văn cũng là một tên tham ăn, Thanh Hoàn liền thưởng toàn bộ cho nàng.

Đợi hai ba ngày, hoàng thượng còn không triệu kiến, sốt ruột đứng ngồi không yên.

Ngày tiếp theo, Thanh Hoàn nhịn lại nhịn, tất cả ý tưởng lần trước đều quên hết, lại phát huy bản sắc của chính mình, trực tiếp chuẩn bị chặn đường ở Ngự Hoa Viên.

Đợi cho tới trưa, gần trưa mới nghe thấy âm thanh của hắn. Phúc Yên này, vậy mà nói với nàng là một lát, đợi hai canh giờ mới tới đây.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Gần đến, hắn chỉ liếc nàng một cái, cũng không nhìn thêm nữa. Nàng khẩn trương thậm chí không phát giác bên cạnh hắn có một nữ tử như hoa như ngọc. Hai đầu gối nàng quỳ xuống hành đại lễ.

“Thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Hoàng đế phất ống tay áo, tất cả mọi người phía sau đều lui xuống.

Huyền Diệp hình như có chút ngoài ý muốn nhận đại lễ này, điều chỉnh tâm tư nhàn nhạt nói: “Kỵ phi đứng lên đi.”

“Thỉnh an Kỵ phi đi.” Âm thanh hắn rất nhẹ, nói với nữ tử có đôi mắt to tròn lấp lánh bên cạnh.

Nàng kia rất nghe lời, tự mình hành lễ với nàng: “Ra mắt Kỵ phi.”

Bốn chữ rất đơn giản.

Nàng căn bản là không nghe được bốn chữ này, con ngươi lưu chuyển lóng lánh. Lập tức thất thần

Thanh Hoàn đứng dậy, vừa đứng lên mắt bắt đầu sáng lên nhìn hắn. Huyền Diệp đưa tay, Thanh Hoàn đi tới không nhìn đến cánh tay nghênh tiếp của hắn, tiến lên nhào vào trong ngực hắn.

Lâu như vậy, dường như hắn cực kỳ thích mùi bị nhàn nhạt trên người nàng, cứ như vậy bỗng chốc bị nàng quyến rũ gắt gao nửa điểm không kém, Huyền Diệp tay vỗ vỗ hông của nàng, nàng nằm ở hắn đầu vai, trong mắt còn ánh lệ.

Cách y phục cảm nhận được da của nàng, quen thuộc đến không nhịn được.

Huyền Diệp hôn cái trán của nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng càng ngày càng thành thục. Hơi thở phả vào cổ hắn, ẩm ướt ngứa, nụ hôn dần dần từ cánh mũi, chóp mũi rồi đến nhân trung càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cuối cùng phủ lên đôi môi. Đôi môi mềm mại này dường như hết sức căng thẳng trực tiếp cạy mở môi nàng.

Thật ra thì nàng rất muốn tránh né, tránh khỏi hắn, điều chỉnh nội tâm của mình xuống, nhưng đến giờ phút này hoàn toàn quên tất cả, phản kháng tối thiểu cũng không có, đưa tay ôm hắn, bắt đầu đáp lại.

Hai người có lẽ bị điên rồi, ngay trước một người mới lên hoàng phi lại lớn mật điên cuồng như thế, tình huống này khiến nàng sợ hãi, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nữ tử là thiên kim nhà tuần phủ, ở Giang Chiết cũng coi như là gia đình giàu có. Lúc Nam tuần được sủng hạnh mấy lần, tính tình vô cùng hướng ngoại, đại khái chưa từng thấy tình huống này. dien.da,nl{equ{ydo.n Nữ tử trong cung không có mấy người được sủng ái, cho nên lúc lộ diện còn phách lối hơn cả Quế tần. Mạnh miệng với Định phi mà Định phi lại không dám nói nhiều sợ làm cho hoàng thượng ghét. Nguyên quý nhân trong cung bị hoàng thượng công kích mấy lần hoàn toàn không có bất kỳ năng lực cùng nàng thảo luận cái gì.

Nếu nói nam tử sủng ái nàng chính là cho nàng những đồ tốt nhất, hôm nay lại rõ ràng thấy được nam nhân đang hôn môi ánh mắt lại si mê y như vậy.

Vị phi tử kia ngượng ngùng mặt đỏ bừng xoay người chạy ra.

Thanh Hoàn ôm hông của hắn, ngước đầu bị hắn hôn trằn trọc trở mình xâm nhập xích độ, mυ"ŧ thỏa thích đầu lưỡi sắp không chịu nổi, giọng điệu sắp bị rút sạch, chân mềm nhũn. Huyền Diệp theo bản năng ôm chặt eo của nàng.

Hai cánh tay ôm lấy nàng dán sát vào ngực.

“Thanh Hoàn, trẫm không phải là đã tha thứ ngươi, là thua ở bộ dáng của ngươi.”

Thanh Hoàn giờ khắc này hoa mắt chóng mặt, nhỏ giọng nhưng lại cực kỳ rõ ràng nói: “Ta vui vẻ có phải ngươi cũng rất vui mừng hay không?”

Thêm Bình Luận