Chương 10: Lén Lút Làm Gì?

Khi ăn cơm, Lục Sênh bị ấn mạnh xuống ngồi cùng Hoắc Trầm.

Đặng Ngọc Quân không ngừng đánh giá cả hai, đột nhiên hỏi nhỏ Lục Sênh: “Sênh Sênh, con xem khi nào mẹ có thế bế cháu?”

"Phốc. . . . . . Khụ khụ . . . ."

Lục Sênh mới vừa uống canh, bị lời này làm cho suýt chút là sặc, không thể làm bẩn bàn ăn đành quay đầu đi…

Nhưng lại phun hết lên người Hoắc Trầm

"Lục Sênh!"

Hoắc Trầm đột nhiên đứng bật dậy, sác mặt âm trầm nguy hiểm.

“Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý…” Lục Sênh lúng túng lấy giấy muốn lau cho anh.

Nhưng Hoắc Trầm chán ghét gạt tay cô, xoay người lên lầu.

Tay Lục Sênh dừng lại ở không trung, vô cùng xấu hổ.

Tuy Hoắc Trầm luôn không coi cô ra gì, nhưng đây là lần đầu tiên ở trước mặt mẹ Hoắc lại không cho cô chút mặt mũi nào.

“Sênh Sênh ăn cơm đi, mặc kệ tên nhãi ranh kia, lát mẹ dạy dỗ nó sau.” Đặng Ngọc Quân vội hòa giải, nhìn cách hai người ở chung, trong lòng bà hơi thất vọng.



Lục Sênh mất tự nhiên thu tay lại, gượng cười: “Mẹ, con không sao cả, là do con chọc giận anh ấy trước, không trách anh ấy được.”

Đăng Ngọc Quân thở dài, yên lặng nói chuyện khác: “Nếm thử thịt kho tàu, đây là mẹ cố ý tập nấu. Nếu con thấy ngon, lần sau sẽ làm cho con nữa.”

Trong lòng Lục Sênh cảm giác có chút ấm áp, nhưng trên mặt lại lộ vẻ không đồng ý: “Mẹ, mẹ quên bác sĩ dặn gì rồi sao, mẹ không nên ăn đồ có dầu mỡ, sau này đồ ăn trong nhà nên thanh đạm là chính, chúng con đều ăn thanh đạm theo mẹ, cũng tốt cho thân thể.”

“Khi đó có con hết lòng chăm sóc, mẹ sẽ nhanh hồi phục, hơn nữa lâu lâu ăn một lần, mỗi ngày đều thanh đạm, mẹ không chịu nổi.”

Lục Sênh nhớ tới lúc trước khi vừa gặp mẹ Hoắc, trong mắt lại có chút ý cười.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trong lúc đó, Lục Sênh cũng không tránh được mẹ Hoắc kể chuyện thuở nhỏ của Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm khi còn nhỏ tính cách hoàn toàn khác bây giờ, chỉ là trải qua chuyện bắt cóc kia, tính tình anh mới thành bộ dáng hiện tại, lạnh nhạt vô tình luôn đa nghi đề phòng.

Lục Sênh không thể tưởng được lúc Hoắc Trầm bị bắt cóc khi nhỏ đã sợ hãi thế nào, cũng ít nhiều giải thích cho Hoắc Trầm hiện tại.

Lần đầu tiên cô cảm thấy đau lòng thay Hoắc Trầm, thậm chí có chút xúc động, muốn cảm hóa Hoắc Trầm.

Dựa vào sự nhiệt huyết nhất thời, Lục Sênh đem sữa mà mẹ Hoắc chuẩn bị cho Hoắc Trầm, đứng ở cửa.

Cô quay lại nhìn thấy mẹ Hoắc dưới lầy, nhìn thấy ánh mắt chờ mong khó hiểu của mẹ Hoắc.

Lục Sênh chỉ có thể căng thẳng đẩy cửa đi vào, nhưng phòng ngủ rộng rãi lại không có ai.



Phòng tắm lại có tiếng nước, Lục Sênh vội vàng để ly sữa bò lại rồi rời đi, đột nhiên tiếng nước ngừng lại.

Cô nhanh chóng bước nhanh hơn, muốn rời khỏi phòng trước khi Hoắc Trầm ra khỏi cửa.

Nhưng tay vừa mới nắm then cửa, phía sau đã vang lên giọng nói lạnh băng: “Lén lén lút út, làm cái gì?”

Lục Sênh cứng đờ người, không quay đầu lại nói: “Mẹ nói tôi mang sữa lên cho anh, tôi đặt trên bàn, cũng không đυ.ng chạm gì đồ trong phòng.”

Hoắc Trầm liếc nhìn ly sữa trên bàn, cười lạnh: “Lại trò cũ?”

Lại bị oan uổng, Lục Sênh còn một chút đồng cảm với Hoắc Trầm cũng bị tan biến, trong lòng lửa giận dâng lên, cô quay người: “Hoắc Trầm! Anh đừng dùng lòng dạ hẹp hòi của mình mà nghĩ rằng tôi cũng…”

Nói xong lời cuối, giọng nói dần nhỏ lại.

Đối mặt với toàn thân trần trụi của Hoắc Trầm, Lục Sênh đỏ mặt.

Trừ đêm hôm đó, đây là lần đầu cô nhìn thấy bộ dáng Hoắc Trầm như thế này.

Bọt nước dưới anh đèn lại sáng hơn, phát tia sáng nhỏ bé, chạy theo cơ bụng đi xuống, cuối cùng hoàn toàn đi vào chiếc khăn tắm màu trắng kia.

Lục Sênh nhìn chỗ khác, nhưng trong tâm lại vô cùng loạn không thể bình tĩnh nổi.

Không thể phủ nhận, Hoắc Trầm rất mê người.