Ngày thứ hai, Chân Đồng thu dọn hành lý, dọn ra khỏi nhà họ Thích.
Trước khi cô đi để lại một tờ giấy cho Mạc Sinh, nói chính mình lần này đi ra ngoài du lịch giải sầu, rất nhanh sẽ trở về; lại gọi điện thoại cho Văn Định, nói chính mình đi du ngoạn với bạn, cũng không nói rõ địa chỉ liên lạc.
Sau đó cô lặng lẽ đi vào vùng nông thôn sống hồi thơ ấu, nơi này ngày xuân đang nồng, hương thơm đầy đất.
Cô giống như hồi còn nhỏ, nằm ở sườn núi cỏ nghĩ linh tinh, phơi nắng.
Gió rất nhẹ, khuôn mặt ấm áp mơn trớn, vì thế cô ngủ mất, mơ một giấc mơ.
Thời gian lại chảy về đến ngày vừa đến nhà họ Thích, Mạc Sinh thành bộ dáng trẻ con, đứng ở dưới đồng hoa tử đằng lẳng lặng nhìn cô, tư thái ngây thơ đơn thuần. Cô đưa tay ra muốn ôm cậu, lại bỗng nhiên phát hiện cậu chỉ là bóng dáng hư ảo, bất luận làm sao cũng không chạm được đến.
“Mạc Sinh! Mạc Sinh!” Nàng cô lên, đầy mặt kinh hoảng thất thố.
“Chị, chị sợ ư?” Tiểu Mạc Sinh nhìn cô bất lực chăm chú, đột nhiên cười rộ lên.
“Sợ, sợ!” Cô khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Em đừng biến mất, chị không thể không có em!”
Mạc Sinh đắc ý vô cùng, đi đến bổ nhào vào trong l*иg ngực của cô: “Lừa chị thôi! Em làm sao có thể biến mất chứ?”
Sau đó cậu bỗng nhiên lớn lên, dùng cánh tay như vòng sắt ôm lấy cô, dán mặt thấp thấp nói: “Chị không phải đã từng đồng ý, muốn vĩnh viễn ở bên em hay sao?”
Bừng tỉnh mộng, cô lo sợ không yên mở hai mắt, phát hiện khoé mắt mình đã ướt hết.
Sau đó cô ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn mặt cỏ phát ngốc.
Không biết nghỉ ngơi như vậy bao lâu, bỗng nhiên có một chiếc khăn vuông nhẹ nhàng che mắt cô lại.
Trong lòng cô vừa động, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Mạc Sinh?”
Người đó không trả lời, chỉ lấy một bó đồ vật tìm được đặt trước mũi cô.
Cô ngửi một chút, cười khanh khách: “Cỏ phi yến.”
Người nọ đổi qua một loại khác.
“Kim oa oa.” Cô chơi vui vẻ, ngẩng mặt nhìn trời.
Người nọ yên lặng không lên tiếng, lại đổi một loại.
“Ừm… Cây mao địa hoàng!” Cô gối cằm gối đầu gối, nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu.
Liên tiếp đoán mười mấy loại, cô cuối cùng không nhịn được, tràn đầy đắc ý nói với không khí: “Mạc Sinh, em vĩnh viễn đều không thắng được chị!”
Đối phương nghe vậy, yên tĩnh như chết.
“Mạc Sinh?” Cô có chút kinh ngạc, duỗi tay muốn kéo khăn tay che mắt lại xuống.
Nhưng tay ở nửa đường bị người chặn đứng, có người dán lên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Đó là một cái hôn mềm mại ẩm ướt, giữa lúc trằn trọc triền miên, cô dường như nghe thấy được, âm thanh áp lực thống khổ nức nở.
Đây là một giấc mộng, coi như nó là một giấc mộng đi!
Cô không phản kháng, chỉ lẳng lặng ngốc tại chỗ, nhắm hai mắt lại.
Người nọ hôn thật lâu, rốt cuộc cũng buông cô ra, rời đi.
Sau khi tiếng bước chân biến mất thật lâu, Chân Đồng chậm rãi tháo khăn tay ra.
Ánh mặt trời rất chói mắt, cô có chút hoảng hốt, phảng phất thật sự là tỉnh một giấc mộng, sau đó cô liếʍ liếʍ khóe miệng, tựa hồ có chút nước mắt nhàn nhạt, chua xót.
Ba ngày sau Chân Đồng quay về thành, Văn Định đề nghị kết hôn với cô, cô vui vẻ đáp ứng.
Lúc quay lại nhà họ Thích thu thập hành lý, Mạc Sinh đứng ở cửa cầu thang lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.
Chân Đồng cười cười với cậu, có chút miễn cưỡng nói: “Trở về ở vài ngày, chỉ sợ về sau cũng không có cơ hội nữa.”
Khuôn mặt Mạc Sinh lạnh băng, xoay người tránh đi.
Văn Định bắt đầu chọn ngày kết hôn, Chân Đồng yêu cầu càng nhanh càng tốt, tuy rằng Văn Định cảm thấy kinh ngạc với sự khủng hoảng không ngọn nguồn của cô, nhưng vẫn đồng ý nhanh chóng cử hành nghi thức, hơn nữa là làm khiêm tốn.
Mạc Sinh về muộn như cũ, thái độ ác liệt với Chân Đồng.
Nhưng mà Chân Đồng đã không còn mắng cậu, bởi vì cô cảm thấy, thật ra Mạc Sinh mới là người đáng thương nhất trên đời này.
Hôn kỳ cuối cùng cũng định ra, Văn Định đã chuẩn bị xong tất cả thủ tục, chỉ chờ Chân Đồng công bố ra ngoài, bởi vì cô nói, cô không muốn lấy thân phận tiểu thư nhà họ Thích gả ra ngoài, cũng không cần mở tiệc chiêu đãi quá nhiều khách trên thương trường.
Đêm đó Mạc Sinh trở về, Chân Đồng chính miệng nói cho cậu tin tức kết hôn.
“Choang!”
Ly nước của Mặc Sinh lập tức rơi trên mặt đất, vỡ thành lưỡi đao sắc bén, chói lọi lòng người.
Nhìn bóng dáng cô đơn dần dần đi xa, Chân Đồng cuối cùng không nhịn được, rưng rưng nhẹ giọng nói: “Tha thứ cho chị. Mạc Sinh!”
Ngày cử hành hôn lễ, hoa đồng trong nhà họ Thích đồng thời nở rộ trước nay chưa từng có, liên miên thành một mảnh áng mây trắng ấm áp.
Chân Đồng ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, nhìn cánh hoa tung bay đầy trời trong nắng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã… Mạc Sinh hai ngày trước đi nơi khác làm việc, dường như cố ý tránh buổi hôn lễ này.
Vận mệnh trêu ngươi, cô chỉ hy vọng, Mạc Sinh có thể tỉnh lại sớm một chút.
Ngoài cửa có người đang ồn ào: “Chú rể đến…” Phù dâu vội vàng hoang mang rối loạn mà đi chặn cửa: “Làm sao để các anh dễ dàng nhận được như vậy…”
Cô quay đầu, ngọt ngào mà cười rộ lên.
Có cánh hoa đồng bay vào, không tiếng động chạm vào chiếc áo cưới trắng tinh, giống như nước mắt, lặng lẽ hoà tan.
Cùng thời gian, có một chiếc xe thể thao màu xám bạc điên cuồng chạy uốn lượn trên đường núi, tài xế nắm lấy tay lái gân xanh nổi lên, khớp xương trở nên trắng bệch.
Chị, chờ em!
Chị, không được gả cho anh ta!!
Chị, đừng quên lời hứa của chị!!!
Tiếng rít tê tâm liệt phế nghẹn lại trong l*иg ngực, nước mắt dâng lên tràn ra, giống như máu tươi mất sắc.
Cả người Thích Mạc Sinh rơi vào trạng thái điên cuồng, cậu cái gì cũng không màng, cái gì cũng mặc kệ, cậu chỉ biết, mình nhất định phải ngăn cản hôn lễ này! Nhất định không thể để Chân Đồng rời khỏi mình!
Kim đồng hồ đong đưa ở 120km/h, cậu hạ quyết tâm, lại dẫm chân ga.
Cảnh vật ngoài cửa cực nhanh, hai mắt đỏ như máu của cậu đã dần dần mơ hồ, tầm mắt không rõ, trong nháy mắt thay đổi kia, hay tay cậu bỗng nhiên thoát khỏi tay lái…
“Keng keng!”
Trên bầu trời xẹt qua một tia chớp màu tuyết trắng, thẳng tắp đâm vào thâm cốc, tiếng nổ điếc tai.
Không biết qua bao lâu, máu đỏ tươi róc rách chảy xuống từ trên mặt, vẫn luôn thấm vào bên ngoài cửa xe; toàn bộ cơ thể của Thích Mạc Sinh cuộn thành một đoàn, đã hoàn toàn biến hình vặn vẹo. Nhưng cậu cũng không cảm thấy khủng bố, cũng không sợ hãi chút nào, bởi vì trong một mảnh huyết nhục mơ hồ, cậu thấy Chân Đồng mặc váy cưới, điềm mỹ mỉm cười, ấm áp đi đến.
“Chị, là chị đến đón em sao?” Cậu lẩm bẩm, đồng thời dùng hết sức lực đưa tay ra muốn chạm đến bóng dáng màu trắng kia, cái bóng mà cậu đã từng…
“Oanh!”
Tiếng nổ mạnh lúc này đây, còn kinh tâm động phách hơn cả tiếng sấm sét vừa rồi, ánh lửa hừng hực cùng khói đặc quay cuồng làm ánh hồng toàn bộ sơn cốc, chim bay cá nhảy rêи ɾỉ vang tận mây xanh.
Tất cả mọi thứ, thật sự đều tan theo gió.
Lúc này, ở một hoa viên nơi xa xôi nào đó, cô dâu đang cười ngọt ngào, hoa tươi chúc phúc tung bay đầy trời rơi xuống người cô, mọi người ôm sự vui sướиɠ và nhiệt tình cao giọng nói:
“Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm…”