Chương 4

4

Nửa tiếng sau, tôi được Phó Tấn đỡ từng bước ra khỏi quán bar.

Tôi vẫn còn lẩm bẩm trong miệng: "Anh đẹp trai hơn vị hôn phu của tôi biết không? Nếu chúng tôi chia tay, anh có muốn cân nhắc trở thành con rể nhà—"

“Anh——” Phúc Tấn, ném tôi cái người đang say khướt, vào ghế sau của chiếc Rolls-Royce. Cậu ta ném tôi như ném một củ khoai tây nóng hổi.

Tôi mềm nhũn ngã vào một người, hai tay người ấy rộng lớn vững vàng đỡ lấy eo của tôi, giọng nói trầm trầm vang lên: “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều lắm, chỉ nửa chai thôi. ” Tôi mơ mơ hồ hồ trả lời, chống tay ngồi trên đùi anh, híp mắt lại.

Một người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị, dù cơn mưa dịu dàng rơi xuống cũng không ngăn được sự cao quý và dữ tợn giữa hai hàng lông mày.

Đúng là hợp khẩu vị của tôi.

Tôi mềm nhũn tựa vào người anh, mơ hồ nói: “Được đó, anh trai này cũng được, hai người có thể đến với nhau—“

Anh ấy đưa tay bịt miệng tôi lại, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nửa chai rượu mà say như vậy?"

Phó Tấn sa sầm mặt lại, "là Vodka, uống vodka mà chị dâu uống như uống một lon Coca... Anh à, lần này em thực sự không có dụ dỗ chị dâu, là chị ấy chủ động."

Trong thực tế, điều này không thể đổ lỗi cho tôi.

Ai bảo gen của nhà họ Phó lại chất lượng đến vậy, ngoại hình của hai anh em họ đều hoàn hảo đạp trúng gu thẩm mỹ của tôi.

Tôi cùng tuổi với Phó Tấn, cậu ấy là bạn học cùng trường của tôi.

Khi tôi còn học đại học, tôi đã tán tỉnh cậu ấy.

Cậu ấy chỉ là quá nhút nhát không dám thổ lộ bất cứ điều gì.

Tôi có trí nhớ không tốt, tôi tán tỉnh cậu ấy vào năm thứ nhất, nhưng khi gặp cậu ấy vào năm cuối, tôi cảm thấy quen thuộc nên lại tán tỉnh.

Nó xảy ra trước mặt cha mẹ của Phó Tấn.

Nhưng ngày đó trước mặt cha mẹ lại là Phó Kính...

Mưa ngoài cửa sổ có xu hướng nặng hạt hơn.

Tôi nhắm hờ mắt, dựa vào vai Phó Kính và lẩm bẩm những lời mà người khác không thể hiểu được.

Phó Tấn bị người của Phó Kính đuổi về nhà vì cậu ấy đi bar đến khuya.

Tôi trìu mến cúi người kéo cà vạt của Phó Kính: “Anh trai, anh kết hôn rồi à?”

Mùi rượu thoang thoảng, tiếng thì thầm khe khẽ lọt vào tai Phó Kính.

Quả táo Adam của anh ấy lăn 1 vòng, đôi mắt của Phó Kính càng ngày càng tối, "Giang Thiển, em có biết em đang nói chuyện với ai không?"

Thấy tôi không trả lời, anh ta dùng ngón tay trỏ hơi nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy.

"Tôi là Phó Kính, không phải Phó Tấn."

Anh ấy mặc một bộ vest đen, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng cử chỉ của anh ấy làm tôi cảm thấy bất an.

Cử chỉ tiếp theo của anh ấy làm tôi bắt đầu bị kích động.

Phó Kính cầm ngón trỏ của tôi lên và bắt đầu mυ"ŧ, cửa sổ màu đen từ từ nâng lên, chặn đi những tiếng ồn bên ngoài.

Tôi chống tay lên đùi Phó Kính, nâng nửa người lên, đặt nhẹ ngón trỏ còn lại lên đôi môi lạnh giá của anh.

"Suỵt, ngoan ngoãn, đêm nay đừng nói chuyện không may mắn kia."

Phó Kính tức giận bật cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Chuyện không may?”