Chương 13

Edit: Yunchan

Văn Đan Khê ra khỏi phòng, Lý Băng Nhạn và Hồ lý chính đang thấp thỏm chờ cô bên ngoài.

“Sao rồi?”

“Xong rồi.”

“Tốt quá!” Mấy người ráng tiết chế tiếng reo hò. Hồ lý chính vào phòng lại tuôn ra một tràng lời khách sáo cảm tạ rồi ngưỡng mộ đủ thể loại, Trần Tín thì chẳng có lòng nghe.

Tần Nguyên nghiêng đầu nhìn trời, hợp thời nhắc nhở: “Tướng quân, lần này chúng ta phải đi thật rồi.”

Trần Tín không thể làm gì hơn là hạ lệnh cho đội ngũ về lại núi, bởi đồ đạc lỉnh kỉnh mà trời thì đã tối không có phương tiện chuyên chở, cho nên để một đội binh ở lại trông coi. Mọi người thấy tốp binh sĩ này thì càng yên lòng hơn. Ai biết được bọn mã phỉ có lọt lưới hay không, lỡ đâu bọn chúng mò tới để trả đũa thôn dân thì phải làm sao đây.

Các hương thân tiễn đội ngũ của Trần Tín ra cổng thôn, rồi đổ xô về nhà mang chăn mền tới cho những binh lính này, nào ngờ đối phương lại từ chối, nói là trong số đồ thu được có những món ấy. Các thôn dân càng xúc động với quân kỷ nghiêm ngặt của quân Phá Lỗ hơn nữa.

Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn giờ đây mới lê tấm thân mệt lả kéo theo hai đứa bé lục tục về nhà.

Văn Đan Khê thắp một ngọn đèn con rồi ngồi xuống đối diện với Lý Băng Nhạn.

“Muội muội, hôm nay thật khó khăn cho muội.” Lý Băng Nhạn cảm thán.

“Tỷ tỷ nói vậy đâu phải, rõ ràng là lúc ấy tỷ nhường cho muội cơ hội chạy trốn, trong lòng muội cảm kích vô cùng…”

“Muội đừng nhắc nữa, thật ra ta… ta đã không còn gì đáng kể nữa rồi…” Khi Lý Băng Nhạn nói tới câu này, trong ánh mắt đặc sệt vẻ đau buồn và đôi chút vẻ hờ hững cam chịu.

Văn Đan Khê nắm tay cô nói: “Được rồi, chúng ta đừng khách sáo qua lại nữa.”

Lý Băng Nhạn yên lặng gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Trần tướng quân đối với muội…”

Văn Đan Khê cười nhạt: “Kệ ngài ấy đi, chỉ cần muội làm bộ không biết là được.”

Lý Băng Nhạn còn muốn nhắc nhở cô phải chú ý hơn, nhưng thấy cô có vẻ như đã có tính toán sẵn thì đành phải nuốt vào lại. Hai người nói chuyện một lát rồi tắt đèn đi ngủ.

Sớm hôm sau, ở trước cửa chính Văn gia tụ tập rất nhiều người bị mã phỉ đả thương hôm qua. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn lùa vội hai miếng cơm sau đó bắt đầu bận túi bụi. Còn Hồ lý chính dẫn theo mấy bậc trưởng lão tới thôn lân cận để thương thuyết.

“Văn đại phu lợi hại quá đi mất, ở trước mặt Trần tướng quân mà chẳng sợ hãi gì cả.”

Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là đáp thật: “Ai nói ta không sợ, nhưng nghĩ tới chuyện có thể giúp thôn chúng ta thoát khỏi nạn mã phỉ, thì ta đành bất chấp xông lên.”

“Vậy cũng phải có gan mới làm nổi, đổi là ta thì chắc là nhũn hết hai chân liệt luôn cả đầu rồi.”

“Ha ha…”

Tuy vừa gặp cướp và còn bị thương, nhưng họ vẫn chẳng thể hiện ra vẻ chán nản uể oải.

Văn Đan Khê nhìn mọi người chốc lát rồi bổ sung: “Sau này còn phải thường xuyên qua lại với họ, chỉ sợ tới lúc đó sẽ có tin đồn không hay.”

Mọi người nghe vậy thì ngoảnh sang nhìn nhau. Đúng thế, tối qua họ quá hứng khởi nên chẳng ai nghĩ tới những chuyện khác. Về sau khó tránh khỏi có người khua môi múa mép.

Lúc này có một người phụ nữ lên tiếng: “Văn cô nương cứ yên bụng đi. Nếu không có cô thì chẳng biết thôn chúng ta đã biến thành cái dạng gì rồi. Sau này có ai dám nói nhảm về cô thì chúng là hạng súc sinh vong ân phụ nghĩa!”

“Phải phải, nếu ai dám mở mồm nói bậy thì ta là người đầu tiên xử tội!” Mọi người nhao nhao lên, dào dạt khí thế.

Văn Đan Khê nói với giọng cảm kích: “Nếu các vị đã nói vậy, thì ta hoàn toàn yên tâm.”

Sau đó mọi người lại thêm một tràng khuyên giải tán dương.

Văn Đan Khê chớp thời cơ mở lời: “Thảo dược ta dùng đều do ca ca để lại, hai hôm nay có quá nhiều người bị thương nên thảo dược sắp dùng hết rồi. Ta vốn định lên núi hái, nhưng khổ nỗi sức của hai chân có hạn nên không vào được rừng sâu. Thành ra nhân đây ta xin mọi người giúp dùm một chuyện. Sau này các vị có vào núi săn thú hay đốn củi, gặp được thảo dược thì tiện đường hái giúp. Ta sẽ lần lượt ghi vào sổ. Sau này tiền xem bệnh của các vị cứ dùng thảo dược để trả, về sau nếu ta có dư rồi sẽ dùng tiền mua lại. Các vị thấy vậy có được không?”

Mọi người nghe xong thì xôn xao thảo luận. Có người luôn mồm trầm trồ, có người thì nói muốn hái nhưng không biết hình dạng của thảo dược ra sao.

Văn Đan Khê vội vàng cười đáp: “Chuyện này thì không thành vấn đề, ta sẽ vẽ hình các loại thảo dược hay dùng, để các vị mang theo khi vào núi.”

Mọi người lập tức đồng ý tới tấp.

Khi trời sắp đứng bóng thì Mặt Thẹo và Hạ hắc tử lại tới.

Lúc này trong sân lớn của Văn gia cũng đã vắng bóng bệnh nhân. Văn Đan Khê thấy hai người thì khá bất ngờ, lật đật chào hỏi rồi mời họ ngồi xuống.

Hạ hắc tử chỉ ra sau lưng, ở đó có hai người phụ nữ trung niên tráng kiện mà hắn dẫn tới, vừa cười vừa nói: “Văn đại phu, mấy tháng trước hai vị này được bọn ta cứu ở Dịch châu, người nhà và trượng phu của họ đều bị Thát tử gϊếŧ hại, hiện tại không có nơi để sống nhờ. Ở trên núi có nhiều bất tiện, hay là ở lại làm bạn với các cô có được không?”

Văn Đan Khê nghe vậy thì nhìn hai người phụ nữ này giây lát, sắc mặt hai người trong đen có hồng, tay chân chắc khỏe, thoạt nhìn đích thị là thôn phụ lao động quanh năm. Trên mặt cả hai đều mang ý cười ngượng ngùng, cùng nhau để mắt dò xét Văn Đan Khê.

Mặt Thẹo cũng cười khì tiếp lời: “Văn đại phu hãy nhận người đi, họ cừ lắm đấy.”

Nhưng Văn Đan Khê có hơi do dự, nhà cô nghèo khó, để nuôi sống bốn người đã phải giật gấu vá vai, nhận thêm hai người nữa sợ là không nổi.

Hạ hắc tử sực vỡ lẽ, lật đật bổ sung: “Coi ta kìa, quên béng đi mất, khẩu phần lương thực của hai người họ tất nhiên là do bọn ta bỏ ra.”

Văn Đan Khê sửng sốt, luật rừng gì thế này, đưa người cho cô mà khẩu phần lương thực lại giành trả là lẽ làm sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng dưng ngoi lên một tia cảnh giác, nói ngay: “Để lại trong quân doanh không được sao? Chẳng phải núi Nhạn Minh rất lớn ư?”

Lúc này người phụ nữ béo hơn bỗng bước lên khom lưng nói: “Cô nương có chỗ không biết, trên núi toàn là đàn ông, để chúng ta lại đó rất bất tiện. Tuy cô nương là đại phu có ít điều kiêng kỵ hơn những cô nương khác, nhưng có hai mụ đây ở lại giúp đỡ thì cũng tiện hơn rất nhiều phải không? Việc cô nương không tiện làm có thể để hai ta làm, người không tiện đuổi cô nương có thể nhờ hai ta đuổi.”

Văn Đan Khê nhìn người phụ nữ này giây lát, khó lòng phủ nhận lời bà ấy nói khá hợp lý. Về phần hoài nghi mới trồi lên trong lòng… Cô cười thầm, coi như là thật thì sao nào? Cô sợ gì chứ!

Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê vờ trầm ngâm một lát rồi nói: “Thẩm đây nói rất có lý, nếu vậy thì các vị hãy ở lại đây đi. Về chuyện khẩu phần lương thực thì không cần đâu, nhà của ta tuy nghèo nhưng vẫn có thể sống tạm qua ngày. Có điều hơi bần hàn, mong các vị đừng chê.”

Người phụ nữ gầy hơn vội vàng tiếp lời: “Bọn ta đều là người cùng khổ, sao lại chê bai nhà cô nương chứ.”

Mặt Thẹo và Hạ hắc tử thấy Văn Đan Khê bằng lòng nhận người, tất nhiên trong lòng mừng rỡ khôn xiết.

Văn Đan Khê nghiêng đầu cười với Mặt Thẹo và Hạ hắc tử rồi nói: “Vất vả cho hai vị phải đích thân đi chuyến này.”

Hạ hắc tử vội đáp: “Cũng không hẳn, còn chuyện khác nữa.”

“Ơ, Hồ lý chính ra ngoài rồi. Chẳng hay các vị còn chuyện gì?”

Mặt Thẹo đáp ngay: “Ông ta đi vắng cũng chẳng sao. Bọn ta vội tới đây là để mang lương thực tới cho các hương thân.”

Vân Đan Khê nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt.

Hạ hắc tử nhanh chóng giải thích: “Đây là do quân sư chúng ta đề nghị với tướng quân, ngài ấy nói thôn Thanh Khê đã thuộc quyền quản lý của bọn ta thì bọn ta phải có trách nhiệm, bây giờ lúa đang vào độ giáp hạt, hương thân chưa thu hoạch được gì, nên quân Phá Lỗ sẽ phát lương thực cho thôn dân sống qua vài ngày, chờ tới mùa thu hoạch thì hoàn lại.”

Mắt Văn Đan Khê sáng vụt lên, đúng là ý hay. Tần Nguyên này xem ra cũng khá có đầu óc.

“Vậy bọn ta đi phát lương thực đây.”

Văn Đan Khê vui vẻ trong lòng bèn nói mấy câu khách sáo: “Các vị đi đi, buổi trưa cứ ở lại nhà ta ăn cơm.”

Hai mắt Mặt Thẹo phóng ra tia sáng, đồng ý cái rụp: “Được được.”

Hai người cáo từ đi khỏi, vừa ra khỏi cổng sân thì đã nghe giọng Mặt Thẹo vọng vào oang oang: “Hề hề, thấy chưa, quả nhiên Văn cô nương mời hai chúng ta ở lại ăn cơm. Lần sau làm việc, ta phải chạy tới đúng giờ cơm mới được.”

Giọng hắn to hơn người bình thường nên lọt hết vào tai Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn chẳng sót chữ nào.

Hai người không nhịn nổi đành nhìn nhau cười, cái tên Mặt Thẹo này đúng là hết nước nói.

Văn Đan Khê tiếp tục sắp xếp dược liệu, sau đó vào nhà dọn đống sách thuốc cất trong phòng của Văn Đan Nghĩa ra ngoài, rồi lấy ra ít giấy bắt đầu vẽ theo sách. Lý Băng Nhạn cũng vẽ phụ bên cạnh. Tầm một canh giờ sau đã thấy Mặt Thẹo, Hạ hắc tử và hai người phụ nữ kia khiêng đồ về tới.

Văn Đan Khê vội vàng bước lên nói: “Số lương thực này các vị cho các hương thân mượn là được rồi. Nhà ta vẫn còn, tạm thời không cần mượn.”

Mặt Thẹo nói: “Đây không phải cho cô mượn mà là khẩu phần lương thực của bọn ta, để dành cho cô nấu dần.”

Hạ hắc tử cũng tiếp lời: “Đúng thế, hôm đó cô vừa bàn xong chuyện hợp đại liên minh thôn xóm gì đó, thành thử sau này bọn ta phải tới đây làm việc thường xuyên, cứ tới nhà cô ăn chực suốt thì cũng ăn tới nghèo luôn.”

Văn Đan Khê nghe tới đây thì không từ chối nữa, hướng dẫn họ đặt lương thực vào trong kho.

Sau đó thì rửa tay đi nấu cơm, hai người phụ nữ kia cũng theo phụ một tay. Hai người này, thím béo họ Lý, thím gầy họ Vương, Văn Đan Khê bèn gọi cả hai là thẩm. Hai người họ quen làm việc nặng nên rất khỏe. Động tác cũng nhanh nhẹn.

Mặt Thẹo và Hạ hắc tử rỗi rãi chẳng có chuyện làm nên tự giác ra sân sau phụ tưới rau.

Hai người vừa làm việc vừa nhỏ giọng thì thầm.

Mặt Thẹo chọt Hạ hắc tử hỏi: “Nè nè, ngươi nói coi Văn cô nương làm đại tẩu chúng ta được không?” Được thì sau này chẳng những được ăn ngon mỗi ngày, mà nói không chừng còn lấy được vợ.

Hạ hắc tử đáp mà không chút nghĩ ngợi: “Được.” Vậy thì về sau tướng quân sẽ có khắc tinh, hắn cũng chẳng cần sợ ngài ấy nổi giận nữa.

Mặt Thẹo chép chép miệng, than thở với cái mặt ưu sầu: “Đáng tiếc, đại ca đánh trận thì số một, còn đối với nữ nhân thì hoàn toàn mù tịt.”

Hạ hắc tử nghe hắn bôi đen tướng quân thì mở miệng trả đũa: “Ngài ấy mù tịt, vậy ngươi giỏi à?”

Mặt Thẹo trừng to mắt: “Ai nói ta không giỏi, hồi đó mới mười mấy tuổi đầu ta đã là mỹ nam có tiếng ở tái ngoại, há miệng hát một bài, cô nương nào nghe thấy cũng mặt đỏ tim đập.”

“Thật vậy à?” Hạ hắc tử nhìn nửa bên mặt không có sẹo của hắn, dù có đỡ hơn bên kia nhưng chả có vẻ gì là mỹ nam.

“Hừ, không tin.”

Mặt Thẹo liếc xéo, hắn cũng lười khoe nên quay lại nói tiếp đề tài lúc nãy: “Chẳng phải ngươi nói ngoài quân sư ra mình là người có học vấn nhất sao? Ngươi coi thử việc này phải làm sao?”

Hạ hắc tử cười hì hì, vênh vênh mặt sờ cằm nói: “Đương nhiên rồi, nhưng việc này đúng là chẳng dễ dàng đâu.”

“Hát tình ca bảo đảm không xong, viết thư thì sao?”

“Viết thư cũng không được, nam nữ ở đây không được lén lút qua lại.”

“Mời bà mối thì sao?”

“Không thể, thanh danh của đại ca khá là tệ, tính tình cũng kỳ quặc. Văn cô nương chưa chắc đã nhận lời. Ta nghĩ trước hết phải để cho Văn cô nương thích đại ca đã, sau đó mới mời bà mối, như vậy không xuôi chèo mát mái à?”



Hai người xì xầm thảo luận một lúc lâu cũng chẳng tìm được ý hay.

Hạ hắc tử cau mày tiếp tục tưới đất, lúc hắn tưới tới mấy ngọn thảo dược thì đột nhiên trong óc lóe lên tia chớp, lấy ngay cái gáo bầu gõ vào trán một phát, nói: “Ta có cách rồi!”