Chương 7

"Lương Thành Lễ, nếu ngươi có bệnh về não, ta có thể kê đơn thuốc cho ngươi. Vì sao cái óc lợn của ngươi chữa mãi không khỏi thế? Vẫn còn đang mộng xuân thu à?"

"Chó ngoan không cản đường."

Ta quay người bỏ đi trong sự chán ghét.

Xúi quẩy.

Cái tên này còn khó chịu hơn Bệ hạ nữa.

Lương Thành Lễ không vui, vẻ mặt nham hiểm nói: "Ngươi cũng coi thường trẫm sao? Ngươi cho rằng trẫm bị nước địch bắt được là vô dụng sao?"

Ta sửng sốt, cuối cùng thì 5 năm rồi, hắn bị bắt 5 năm cuối cùng cũng tự biết nhìn nhận lại chính mình rồi.

"Chiêu ~Giác ~ Đế ~ Thái thượng hoàng ~ sao người lại biết hạ thần xem thường người thế? Người thật sự vô dụng lắm đó, thế nên đừng chọc tức hạ thần nhé."

Ta thề sẽ chọc tức hắn chết mất, cái tên hoàng đế vô năng, tức giận không nhịn được nhéo hắn một cái.

Lương Thành Lễ tức giận đến trừng mắt nhìn ta, ta sợ một giây sau hắn ta liền tức ch/ết mất.

Kết quả là không ngờ hắn lại ôm ta một tràng, làm ta ghê tởm quá trời.

Lương Thành Lễ nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác nói: "Lâm Khanh, nàng thay đổi rồi, nàng từ khi nào mà lại biến thành hạng nữ nhân chua ngoa ngoài chợ, trẫm rất thất vọng về nàng."

Đồ điên!

Kiếp trước đúng là đen đủi lắm mới gặp phải ngươi!

"Thái thượng hoàng mới “lợi hại” làm sao. Dù sao thì hạng nữ nhân chua ngoa như ta đây còn chưa bị nước địch bắt bao giờ."

“Lâm Khanh, ngươi câm miệng.”

Lương Thành Lễ lập tức tức giận.

Ta mỉm cười vỗ tay chế nhạo, từ ngày đi theo Lương Cảnh Trạm, đúng là học được không ít điều hay.

Độc mồm độc miệng cũng không hẳn là xấu nhỉ?

Người khác làm ta bực dọc, ta cũng phải làm người đó bực dọc.

Cuộc đời chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm, sao lại phải để người khác trèo lên đầu lên cổ mình?

Ta vừa về phòng mình, “quỷ dữ” đã tới gõ cửa.

"Công chúa tố giác ngươi với Thái thượng hoàng bí mật gặp riêng, nhưng trẫm không tin. Lâm Khanh, ngươi sao còn có thể thích Thái thượng hoàng? Sao mà có thể?"

"Trẫm một chút cũng không để tâm."

Ta nhìn khung cửa nơi mình ở, bệ hạ, ta biết người không có để tâm, nhưng tay người đừng có kích động nữa, khung cửa sắp bị kéo xuống rồi kìa.

Tiền lương của thần không đủ sửa lại cửa đâu ạ.

"Bệ hạ, là Thái thượng hoàng đang quấy rầy ta, nhưng ta đã từ chối hắn ta một cách đường hoàng."

Ta gỡ tay hắn ra, khung cửa rung chuyển, khiến ví tiền của ta cũng rung theo.

"Bệ hạ, chính mắt ta chứng kiến, ả ta quả thực cùng Thái thượng hoàng bí mật nói chuyện nửa canh giờ, Bệ hạ không được bị ả ta mê hoặc!"

Lương Cảnh Trạm nắm tay ta, chỉ vào công chúa phía sau như một đứa trẻ phàn nàn: “Ngày mai trẫm sẽ đưa ngươi về nước.”

"Bệ hạ, ả ta là tai họa! Lâm nữ y hồng nhan họa thủy! Lòng thần đáng lẽ phải chiếu sáng trăng, nhưng lại bị trăng chiếu sáng......"

Công chúa khóc rất nhiều nhưng nàng có đôi mắt tinh tường.

Đây là lần đầu tiên có người nói ta hồng nhan họa thủy, nhưng ta và Bệ hạ trong sạch mà.

Sao nàng ta lại không tin nhỉ?

"Ta với Bệ hạ là trong sạch. Quan hệ quân thần không đến lượt một người ngoài như ngươi lên tiếng. Đừng nghĩ đến việc vấy bẩn thanh danh của chúng ta."

Bệ hạ nói thêm: “Trẫm và Khanh Khanh trong sạch, chớ có nói nhảm, gieo rắc bất hòa.”

Công chúa thật sự đã bị đưa về nước nàng ta.

Ngày rời đi, công chúa tức giận nói với ta: “Đều là lỗi của Lương Thành Lễ đã lừa dối ta, nói rằng ngươi ngưỡng mộ hắn. Thì ra ngươi và Lương Cảnh Trạm mới là một đôi.”

"Ngươi đợi đó cho bổn công chúa! Đợi một ngày kỵ binh của bổn công chúa sẽ giẫm nát Vũ Châu, bổn công chúa sẽ trở lại! "

Tôi không nói nên lời, văn võ bá quan trong triều đều cho rằng bệ hạ là người lăng nhăng, nếu không thì công chúa sao lại cố chấp như vậy, ta với Bệ hạ thật sự không có gì mà.