Chương 5

Ta nhìn vào kho chứa đầy dược liệu, nhưng cuối cùng ta lại không nỡ rời đi.

Dược liệu nhiều đến nỗi cả đời ta cũng không tìm hết được.

Sống thì vui biết mấy, chết thì đau đớn biết bao.

Nếu đơn thuốc được kê sẵn, bên dưới còn có chữ ký của ta được truyền qua nhiều thời đại, thì ta có chết cũng đáng.

Yết kiến xong, công chúa nhất quyết ở lại trong cung, ngoài mặt giả vờ chăm sóc Chiêu Giác đế nhưng thực ra là muốn đánh cắp bí mật của nước Vũ Châu.

“Công chúa điện hạ, sao người lại lén xem nhật kí của Bệ hạ thế?”

Ta gãi đầu, không hiểu vị công chúa đến từ Bắc Tốc này, nàng ta cầm trong tay một cuốn nhật ký dưới ánh đèn, bóng của nàng ta đều phản chiếu trên khung cửa sổ.

Cuốn nhật ký này là đồ riêng tư của Bệ hạ, nàng ta đúng là chán sống rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của công chúa cứng đờ, vội vàng ném về phía ta mắng: “Một tiểu cung nữ như ngươi dám xen vào chuyện của công chúa ta? Ngươi có tin ta tát cho ngươi một bạt tai không.”

"Công chúa, ta là nữ quan..."

"Không phải đều là người hầu sao? Cho dù ta có đánh ch/ết ngươi, cũng không ai dám nói một lời."

Công chúa thật sự ngang ngược, tưởng nàng ta là khách quý nên định ta định sau đó mới bí mật nói cho Lương Cảnh Trạm.

Không ngờ được nàng ta lại quay lại cắn ngược ta.

Lương Cảnh Trạm vừa đúng lúc trở về cung, nghe thấy tiếng động liền trực tiếp đi vào.

Cuốn nhật ký hiện đang ở trong tay ta.

Đây là bắt gian tại trận, dù ta có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.

Lương Cảnh Trạm không phải là sẽ gϊếŧ ta chứ?

"Bệ hạ, bổn công chúa muốn tố giác nữ y này..."

Không ngờ Lương Cảnh Trạm trực tiếp đi ngang qua công chúa và giật lấy cuốn nhật ký vô cùng trân quý từ tay ta.

Lương Cảnh Trạm lạnh lùng ra lệnh cho Lý tổng quản đưa công chúa đi: "Người đâu, đưa công chúa về Cung Trường Lạc chăm sóc Chiêu Giác đế. Ta muốn đích thân thẩm vấn Lâm nữ y."

Sau khi mọi người rời đi, ta nhìn hắn run rẩy.

Làm sao giải thích bây giờ?

Lương Cảnh Trạm cặp mắt đỏ hoe từng bước đến gần tôi, lộ ra vẻ bất bình: "Bây giờ nàng đã nhìn thấy hết rồi, trẫm cũng không giả vờ nữa. Lâm Khanh, trẫm thích nàng."

"Bệ hạ -- thần thật sự chưa từng xem qua, là công chúa điện hạ một mực dúi vào tay thần, thần có lỗi! Bệ hạ, người muốn nói gì cơ?"

"Ái khanh chưa từng xem qua sao?"

Ta khóc cạn nước mắt, ôi dược liệu của ta!

"Bệ hạ, ngài vừa nói gì cơ? Thần không nghe rõ."

Ta sụt sịt, cảm thấy nơi cung cấm này thật u ám, việc sống sót không hề dễ dàng.

Tôi nhìn thấy những đường gân đen nổi khắp trán Bệ hạ, dùng sức đóng cuốn nhật ký lại, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và kiêu ngạo.