Chương 4

Ở Vũ Châu có lệ, nếu Hoàng đế bị bắt, 5 năm sau có thể lập Hoàng đế mới, trong 5 năm, nước địch đã dùng Chiêu Giác đế uy hϊếp lấy được rất nhiều tiền từ nước ta.

Từ khi tân đế lên ngôi, nước địch thấy Chiêu Giác đế không còn tác dụng, muốn xin hòa với Vũ Châu ta.

Họ không chỉ cử công chúa xinh đẹp tới mà còn hoàn trả Chiêu Giác đế trở về.

Tân đế kế vị chưa bao lâu, Chiêu Giác đế đã bị trả trở về.

Ta vốn tưởng rằng Lương Cảnh Trạm sẽ sai người ám sát Lương Lễ Thành trên đường về, nhưng ta lại không ngờ rằng Lương Lễ Thành lại an toàn trở về.

Tên Hoàng đế này đúng là rộng lượng mà.

Sau khi Lương Cảnh Trạm thượng triều sớm xong, hắn đi thẳng đến chỗ ta ở, đôi bát đũa dát vàng ngà của hắn không thể sánh bằng đĩa bắp cải xào của ta.

"Bệ hạ, người và thần cùng ngồi ăn chung là không hợp phép tắc đâu ạ." Ta bảo vệ mấy món ăn tầm thường trên bàn, cả bàn sơn hào hải vị của hắn không ăn, lại chạy đến chỗ ta giành đống đồ ăn này.

Hắn ngồi thẳng, cư xử tự nhiên: “Trẫm thấy đồ ngươi ăn rất thanh đạm. Không phải ngươi nói bị trĩ nên ăn thanh đạm chút sao?”

Nghe cũng hợp lí phết.

Ta nhìn xuống, thấy bắp cải trên bàn đã biến mất.

Cái người này!

"Bệ hạ, để lại cho ta một ngụm với."

Đồ ăn của ta còn muốn vét cạn, chính người không có đầu bếp à?

Sau khi uống rượu xong, hắn bình tĩnh lau miệng hỏi ta: "Hoàng đế sắp quay về rồi, ái khanh có suy nghĩ gì không?"

Ta nghẹn đến đỏ mặt.

Hắn ở bên cạnh mỉa mai rồi vỗ mạnh vào lưng ta giúp ta nhuận khí: "Mấy tuổi đầu rồi còn bất cẩn vậy. Chẳng lẽ Hoàng đế sắp quay về nên ngươi mới phấn khích vậy sao?"

"Không phải chứ?"

Hoàng thượng nheo mắt lại, một loại cảm giác bị áp bức vô hình.

"Oan uổng quá! Chiêu Giác đế trong lòng thần là người không làm được việc gì nên hồn! Thần đối với Bệ hạ người tuyệt đối không có bất mãn, thần thật sự là người của Bệ hạ đó ạ!"

Ta còn tự hỏi tại sao Lương Cảnh Trạm lại đến chỗ ta làm gì, thì ra là nghi ngờ ta.

Cái tên Lương Thành Lễ chóa chết, chia tay rồi còn muốn hại ta.

Lời cuối ta nói khiến hắn có chút buông bỏ phòng bị, Lương Cảnh Trạm lại hỏi ta với giọng điệu kiêu ngạo và không chắc chắn: "Ngươi thật sự là người của trẫm à? Xung quanh trẫm không có người nào ngốc thế đâu."

"Ta thực sự là người của bệ hạ!"

Đừng chém đầu ta, có chém thì chém Chiêu Giác đế kìa.

"Trẫm đương nhiên biết rõ, ái khanh từ từ ăn ngon miệng nhé. Trẫm đi phê duyệt tấu chương. Không cần tới chỗ ta, thật sự không cần đến chỗ ta. Ái khanh cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Sau khi nghe được đáp án mình muốn, hắn hài lòng rời đi.

Ta sợ đến mức định thu dọn đồ đạc bỏ trốn ngay trong đêm, nếu sau này Chiêu Giác đế làm phản rồi muốn kéo theo ta cùng chết thì phải làm sao? Tên chóa Hoàng đế này đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi.