Hắn cầm bút, mỉm cười với ta: “Nam Quốc lại gửi thêm một mẻ dược liệu tới cống nạp. Nếu ngươi không có việc gì thì ta có thể nhờ Lý tổng quản đưa ngươi đến xem xem, thích gì thì lấy.”
Ta lập tức nhướng mày nói: "Thật ra thì việc mài mực, rèn luyện tính kiên nhẫn, là thích hợp nhất với thần. Bệ hạ quả là sáng suốt."
Không lâu sau, đại thần đến diện kiến hắn, đưa ra lời khuyên.
Mắt ta sáng lên: “Bệ hạ yên tâm, thần từ nhỏ hai tai đã bị mù, nghe không rõ, bây giờ thần sẽ ra ngoài.”
Ta hoảng sợ muốn bỏ chạy.
Lương Cảnh Trạm quơ cánh tay dài của mình, dễ dàng móc lấy váy của ta, có chút căm hận: "Ngươi không ở cạnh trẫm được một khắc à? Cùng trẫm qua đó xem xem."
Ta thấy cả mặt hắn u ám, sau đó dần biến sắc.
Ta chỉ mới vừa bước sang 20, cũng đâu thể mãn kinh sớm như vậy được!!!!
Ta muốn khóc nhưng sớm đã khô cạn nước mắt: “Thần tuân mệnh.”
Tể tướng đến thúc giục hôn sự, năm năm trước, Lương Cảnh Trạm vốn đã định sẵn vương phi, nhưng hắn lại lấy cớ Chiêu Giác đế bị bắt, trì hoãn đến năm năm.
Trong suốt 5 năm, hắn không gần nữ sắc, việc này khiến các quan đại thần sợ hãi cho rằng Lương Cảnh Trạm có bệnh khó nói.
Đối phương năm nào cũng đến giục, hắn năm nào cũng bày ra dáng vẻ không gấp.
"Bệ hạ, con gái của thần năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cũng trạc tuổi bệ hạ, quả là xứng đôi vừa lứa."
Tôi biết Lương Cảnh Trạm miệng lưỡi độc địa, nhưng không ngờ hắn lại “độc” đến mức đó.
Lương Cảnh Chiến cười một cách ôn tồn hòa nhã: “Nhưng Tể tướng, tiểu nữ nhà ngươi lại mạnh mẽ tài năng hơn người, tòng quân bảo vệ đất nước mới là điều ưu tiên.”
Tể tướng tức giận nhưng không dám nói.
Lương Cảnh Trạm khẽ nhếch môi, dùng đốt ngón tay dài gõ nhẹ vào đống công văn, thỉnh thoảng liếc nhìn ta.
Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được.
Sau khi Tể tướng bị “đánh bại”, Trấn quốc đại tướng quân lại tiếp tục lên sàn.
“Trong phủ thần cũng có một tiểu nữ, mười sáu tuổi, liễu yếu đào tơ, nhất định sẽ vừa ý bệ hạ.”
Ta bối rối, Trấn quốc đại tương quân từ khi nào mà lại có nữ nhi?
Lương Cảnh Trạm sắc mặt lập tức tối sầm, mắng tướng quân không kịp vuốt mặt.
Sau khi bọn họ đều lui ra, ta đến rót trà cho hắn.
Lương Cảnh Trạm nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Trẫm không có bệnh khó nói, ngươi có tin không?”
Ta choáng váng, hắn hỏi ta cái này làm gì?
Hắn có bệnh khó nói hay không cũng không liên quan tới ta.
Ta nịnh nọt: “Cả Vũ Châu này đều là của bệ hạ người. Bệ hạ nhìn trúng ai, là phúc của người đó.”
Hắn vỗ vai ta: “Nếu ngươi cũng nhận thức tốt được như vậy thì đã không phải làm nghề này.”
Cười ch/ết mất, cái tên này còn biết đùn đẩy hết tội lỗi cho ta nữa à.
Mặc dù việc thúc giục hôn nhân không thành nhưng các quan đại thần vẫn không chịu bỏ cuộc.
Bọn họ định khiến cho Hoàng đế trong ba năm ắt phải ôm được hai đứa, năm năm phải ôm được ba đứa.