Chương 2

Sau khi khâu xong búi trĩ, ta vội vã quay về thái y viện trong tình trạng sắp không nhịn nổi nữa.

“Cái này đem đi, củ nhân sâm ngàn năm này cũng đem đi.…”

Tôi đang nhặt đi chọn lại thuốc ở thái y viện, cái nào cũng muốn đem đi.

Trước khi ta kịp đóng gói xong đồ đạc thì trời đã sáng!

"Mời nữ y Lâm Khanh đến điện trước chẩn khám."

Giọng nói chói tai của lão thái giám khiến củ nhân sâm suýt rơi tuột khỏi tay ta.

Lão thái giám nhắc nhở, hôm nay Hoàng đế tâm trạng không tốt.

Tôi ngại muốn toát mồ hôi, ai đời búi trĩ bị vỡ mà tâm trạng lại tốt được chứ?

Thôi đành vậy, việc nên đến cuối cùng vẫn phải đến.

Vào đến điện, Lương Cảnh Trạm cũng lấy lại vẻ lạnh lùng và uy nghiêm như trước, nghiêm trang ngồi thẳng dậy, khi thấy tôi đi vào chỉ khẽ nhếch mí mắt lên.

"Vi thần tham kiến bệ hạ."

Ta hành lễ kính cẩn, sợ hắn sẽ nhớ lại chuyện tối qua.

Hắn chậm rãi bước tới đỡ ta dậy: “Ái khanh căng thẳng như vậy, là vì chuyện tối qua sao?”

Ta nhanh chóng lắc đầu.

Nhưng hắn từng bước một tiến về phía trước, cúi đầu xem xét vẻ mặt của ta, hồi lâu mới ngắt lời: “Nếu ngươi dám để hé lộ nửa lời về dáng vẻ xấu hổ lúc say rượu của Trẫm, Trẫm sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi.”

Ta thở dài một hơi, may là hắn say quá không nhớ được gì, cúi đầu tâng bốc hắn: "Bệ hạ trong lòng thần luôn là người anh minh thần vũ, đêm qua thần không thấy gì cả!"

Lương Cảnh Trạm nghi ngờ nhìn ta: "Thật sao? Chiếc trâm cài của ái khanh hình như hôm qua đã để làm rơi ở tẩm điện của Trẫm rồi."

Ta lập tức vặn lại: “Rõ ràng là một chiếc băng đô màu xanh lam đơn giản. Bệ hạ, người nhớ nhầm rồi… Bệ hạ người đúng là không nhớ gì cả.”

Đồ chóa này, còn thăm dò ta nữa chứ.

Ta phản ứng lại, ôm lấy chân hắn khóc.

Hắn hất tay áo, lạnh lùng nhìn ta: “Quả nhiên ngươi vẫn còn nhớ, sau này ngươi phải dọn đến gần điện của Trẫm, Trẫm sẽ luôn giám sát ngươi, không để ngươi hủy hoại thanh danh của Trẫm.”

Yếu không địch lại được mạnh, ta vừa khóc vừa dọn đồ từ thái y viện chuyển đến gần điện của hắn, từ đó trở đi, phải chờ túc trực mỗi phút mỗi giây, cũng không thể nào ngủ nướng được nữa rồi.

Trước kia hắn làm Nhϊếp chính vương, đã cướp ta từ chỗ thái y viện đến cạnh hắn hầu hạ.

Không ngờ sau khi lên ngôi lại càng quá đáng hơn.

Lương Cảnh Trạm ra lệnh: “Mài mực cho trẫm.”

Một nữ y như ta, mài mực là việc của ta à?

Ta không phục, lén lút xoa chân cho hả cơn bực tức.