Chương 1

Văn Cảnh đế giám quốc năm năm, cuối cùng cũng được ghi danh trong sách bảo.

Vào ngày cả nước ăn mừng, Văn Cảnh đế nửa đêm tái phát bệnh trĩ.

Lão thái giám hấp tấp tới mời ta, ta còn tưởng Hoàng đế băng hà rồi.

Ta đem theo nỗi oán hận nặng nề hơn cả quỷ, nửa đêm bật dậy, lao vào cung để chữa bệnh trĩ cho Lương Cảnh Trạm.

Ch/ết tiệt, thái y viện nhiều người như vậy, chỉ vì ta chuyên chữa bệnh trĩ nên phải phiền tới ta sao?

Chân ta vừa chạy vừa tức muốn bốc khói, ta vừa bước vào cung điện, hắn đã nhìn thẳng vào ta, người nồng nặc mùi rượu, mơ màng gọi: "Khanh Khanh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Ngồi lâu dẫn đến bệnh trĩ, còn dám uống rượu, thức khuya.

Nếu ta còn không tới, vị trí Hoàng đế của hắn sắp phải thay người rồi.

Ta tức giận nói: “Nằm sấp người lại.”

Đồng tử của Lương Cảnh Trạm co rúm lại như một con côn trùng nhút nhát: “Như này có phải là nhanh quá không? Trẫm cảm thấy nên có danh phận trước mới được….”

Ta nhếch mép, lên làm Hoàng đế rồi phải làm mấy chuyện xàm xí này à, chữa bệnh trĩ cũng phải chiếu cáo cho thiên hạ biết.

"Không cần không cần, trị xong ngài viết chiếu thư cũng được."

Tuy ta rất bất lực, nhưng ta vẫn phải xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân, yêu cầu hắn quay người lại.

Bệnh trĩ thực sự nghiêm trọng.

Hắn dùng gối che đầu lại, tai đỏ bừng như tôm luộc: “Tắt đèn có được không? Trẫm là người rất bảo thủ.”

Nhảm nhí nhiều thật.

Bàn tay dùng để kiểm tra bệnh trĩ của ta đột nhiên dừng lại, hỏng rồi!

Búi trĩ của cẩu Hoàng đế vỡ rồi.

Tuy ta đã hầu hạ hắn được năm năm, nhưng ta hiểu rằng mối quan hệ bề trên quần thần này sẽ không bao giờ cho phép ta chọc vào búi trĩ của hắn mà vẫn sống bình an qua ngày được.

Sao ta gặp phải diêm vương sống lúc đang ăn Tết Nguyên đán vậy chứ?

Ta định dùng dây buộc tóc che mắt hắn lại, lặng lẽ khâu vết trĩ rồi bỏ chạy.

Ta thận trọng nói: “Vậy bệ hạ, chúng ta có phải là nên thận trọng hơn không?”

Hắn đột nhiên đứng dậy nắm tay ta: “Không được, trẫm vẫn phải cho nàng danh phận trước, con người trẫm rất bảo thủ, trẫm muốn nàng làm hoàng hậu của trẫm!”

Sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên lưng ta chảy ra ngày càng nhiều hơn.

M/ẹ kiếp, sao xu quá zậyyyy?

Tên Hoàng đế tiếp theo liệu có phiền phức như hắn không?

"Bệ hạ, người buông tay ra trước đi đã."

"Không chịu đâuuu~, Khanh Khanh đồng ý với trẫm trước đã."

"Ừ …. được."

Hắn áp mặt vào lòng bàn tay ta, chớp chớp hàng mi trông rất ngứa mắt.

Sao ta lại cảm thấy có chút ngoan ngoãn??

Đồ nham hiểm này, ngưng coi.