Chương 17

Khương Trà không từ chối, cô nằm trên lưng Lâm Bắc, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười nói: "Được, ta cũng sẽ khắc trên ngực ta."

Nghĩ đến viên thuốc sinh con trong không gian hệ thống, cô lén lút lấy ra nuốt vào.

Thực ra, cô vẫn khá là ngỡ ngàng. Ngày đầu tiên đến thế giới thú nhân, cô đã trao thân mình như thế rồi.

Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân thể này, cô phát hiện ra mọi thứ cũng không quá khó chấp nhận, thậm chí cô còn cảm thấy ngày càng yêu thích thiếu niên này hơn.

Ngày mai, hắn sẽ trở thành bạn đời của cô.

Một tháng sau, cô sẽ sinh cho hắn một đàn chuột con...

Thông thường, giống cái của Thử tộc (tộc chuột) có thể sinh từ hai đến ba con mỗi lần.

Và càng mạnh mẽ, thú nhân nam càng khó có khả năng sinh sản. Những giống cái có khả năng sinh sản cao mới có thể giúp họ duy trì nòi giống.

Thậm chí có rất nhiều thú nhân chiến binh cấp cao, cả đời không thể có con cái của riêng mình.

Vì vậy, ở một số bộ lạc, giống cái có khả năng sinh sản cao thường bị các bộ lạc khác bắt cóc.

Nghĩ đến đây, Khương Trà bất giác rùng mình.

Cảm giác cuộc sống nguy hiểm, kí©h thí©ɧ tại thế giới thú nhân của cô, có lẽ chỉ mới bắt đầu...

"Trà Trà, nàng lạnh sao?"

Lâm Bắc nhanh chóng nhận ra sự bất thường của cô, bước chân lập tức tăng tốc: “Yên tâm, sắp về đến nơi rồi."

Khi trở về hang động, Khương Lộ không có ở nhà.

Bộ tộc Thử Sơn có sự tôn kính tự nhiên đối với lửa, ngoại trừ đại tế ti ra thì những tộc nhân khác hầu như không sử dụng. Ban đêm, họ vẫn dùng đom đóm đột biến cực lớn làm công cụ chiếu sáng.

Tuy nhiên, loại đom đóm này khi sáng khi tối, và cứ ba ngày lại phải bắt một con mới. Những nhà có nhiều thú nhân nam thì thấy thú vị, còn bình thường đa phần thú nhân đều ngủ ngay khi trời tối.

Lúc này, trong hang động của Khương Trà tối đen như mực, con đom đóm mà Lâm Bắc tặng cách đây hai ngày đã sắp mất đi chút ánh sáng cuối cùng.

Khương Trà được thiếu niên nhẹ nhàng đặt lên giường đá, hắn dịu dàng xoa đầu cô: “Đói không? Để ta đi lấy đồ ăn cho nàng nhé."

"Cũng được."

Cô nhìn theo bóng lưng thiếu niên đầy lưu luyến rời đi, lập tức ngồi dậy và gọi hệ thống.

“Hệ thống, ngươi có đó không? Phần thưởng của ta đâu?"

"Ding~ Hệ thống khởi động thành công, 1027 sẵn sàng phục vụ!"

"Tiểu Thất, phần thưởng nhiệm vụ của ta đâu?"

Giọng Khương Trà tràn đầy sự háo hức không thể kiềm chế được. Cô khát khao thoát khỏi tình cảnh bị động, nơi mà cô chỉ là kẻ yếu thế.

[Ding, không gian đã kích hoạt, không gian mang theo 1 mét vuông, khô bò đã được chuyển vào, xin mời ký chủ kiểm tra!]

"Tốt quá!"

Cô vô cùng phấn khích kiểm tra không gian riêng của mình trong tâm trí. Cách sử dụng ngay lập tức được truyền vào ý thức của cô.

Khương Trà chạm nhẹ vào gối đá bên cạnh, chưa đầy một giây chiếc gối đã bị thu vào không gian của cô. Ý niệm vừa chuyển, gối đá lại quay trở lại giường.

Lặp lại vài lần, cô nhanh chóng hết hứng thú với trò này, thay vào đó bắt đầu suy nghĩ về cách tận dụng không gian này để làm phương tiện tự vệ cho mình.

Không gian không thể chứa vật sống, hơn nữa phải chạm vào vật đó mới có thể cất vào được, và vật không được vượt quá diện tích không gian. Những hạn chế khá nhiều.

[Ding, hệ thống đang quét...]

[Trạng thái: Đã thụ thai, tổ hợp gen chuột lông bạc, sẽ sinh ra chúng sau một tháng!]

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành trước nhiệm vụ, mở khóa cửa hàng tích điểm, thưởng thêm 100 điểm!]

Nghe vậy, Khương Trà ngây người, vô thức chạm vào bụng mình, mới đó mà đã có con rồi sao?

Ngay sau đó, trước mặt cô hiện ra một giao diện ảo mới, với bốn chữ lớn: [Cửa hàng tích điểm]!

Cô bấm vào xem, bên trong có rất nhiều hàng hóa được phân loại theo mức điểm, có cả một công cụ tìm kiếm ở góc trên bên trái.

Ban đầu cô nghĩ hệ thống cũng khá hào phóng, nhưng khi nhìn thấy giá trị điểm tích lũy, cô phát hiện ra món rẻ nhất cũng phải mười điểm trở lên.