Chương 14

"Lưu Ly tỷ à, đừng giận nữa. Tỷ nhìn xem, hình như em bé rất thích cái đồ chơi mới mà muội làm đấy!"

Lưu Ly cũng chẳng thích Lâm Bắc lắm, chủ yếu là vì năm ngoái bị hắn từ chối nên trong lòng vẫn còn ấm ức thôi.

"Tất cả đều do cha đặt ra cái quy định gì mà nếu kẻ khó sinh tìm được phu thú trong vòng một tuần thì sẽ không phải vào động Ty. Những con cái vô dụng như cô ta có kết đôi thì cũng chỉ làm hại người khác. Lẽ ra ngay khi phát hiện ra cô ta không thể sinh nở thì nên ném vào động Ty để cho thú nhân nam phát tiết mới phải!"

"Được rồi, được rồi, Lưu Ly tỷ nói gì cũng đúng cả. Muội đói bụng quá, phải về ăn chút gì đã."

Chu Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, không nhịn được mà lén trợn mắt. Nàng đã tốn bao công sức để làm món đồ chơi nhỏ này vậy mà người ta chẳng hề để tâm, thật đúng là lãng phí thời gian của nàng mà.

"Nửa tháng nữa là lễ trưởng thành của muội rồi, e rằng một nửa thú nhân trong bộ lạc sẽ đuổi theo muội để cầu kết đôi mất thôi."

Lưu Ly thản nhiên xoay xoay món đồ chơi nhỏ trong tay, chẳng buồn nhắc đến chuyện trả lễ, trong lòng càng thêm ghen tị khi nói: "Lúc đó, nếu có nhận được món thịt thú nào ngon, nhớ mang cho tỷ nếm thử nhé."

"Được thôi, muội sẽ không quên đâu ạ."

Khóe miệng Chu Nhuyễn Nhuyễn khẽ co lại, nụ cười trên môi giả tạo cực. Chỉ cần qua lễ trưởng thành thì nàng sẽ thức tỉnh dị năng và thu nạp cả một dàn phu thú cấp cao. Khi đó, chẳng cần phải nịnh nọt ả đàn bà ngốc nghếch này nữa.

Cuộc đấu đá ngầm trong bộ lạc hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng hồi hộp của Khương Trà.

Cô thậm chí còn tìm được một số loại thảo dược giúp hoạt huyết, tan máu bầm bên bờ sông.

"Trà Trà, loại cỏ này không ăn được đâu!"

Nhìn thấy Khương Trà nhặt một nắm thảo dược từ dưới đất và định nhét vào miệng, Lâm Bắc hoảng hốt đưa tay ngăn lại.

"Không sao đâu."

Khương Trà chỉ nhai vài cái rồi nhổ ra, ban đầu định đắp hẳn lên mặt Lâm Bắc, nhưng ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Lâm Bắc, ngươi thật sự muốn trở thành phu thú của ta sao?"

Trước đây cô vẫn luôn gọi hắn là "Bắc ca", nhưng giờ đột nhiên lại gọi tên đầy đủ.

Từ sáng nay, Khương Trà có vẻ khác thường, cứ gọi thẳng tên hắn ra.

Chắc là vì chuyện cô không thể sinh con nên tâm trạng không tốt, hắn tự tìm lý do thay cho cô. Hắn đáp lại với đôi mắt đầy nhiệt thành: "Tất nhiên là muốn rồi, Trà Trà, cả đời này ta chỉ cần mình nàng thôi!"

"Phù..."

Khương Trà quay mặt đi, không dám đối diện với tình cảm chân thành của hắn. Cô đưa tay đắp thuốc lên gò má sưng đỏ của hắn rồi nhẹ nhàng lăn đi lăn lại.

Chỉ trong chốc lát mà khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên đã bị bao phủ bởi một lớp thuốc màu xanh lá.

"Trà Trà, cảm ơn nàng nhé."

Chẳng mấy chốc, Lâm Bắc nhận ra vết thương trên mặt đã bớt đau, thậm chí còn thấy mát lạnh dễ chịu: “Để ta tự làm được rồi."

Vừa nãy, cảm giác mềm mại từ khuôn mặt thiếu niên khiến Khương Trà vô thức xoa thêm vài cái, giờ cô thấy hơi ngượng, nên vội vàng rút tay lại.

Sau khi những ngón tay mảnh khảnh của cô rời khỏi má, Khương Trà thoáng thấy trên khuôn mặt của Lâm Bắc như ẩn chứa chút thất vọng.

Lúc này, hai người đã rời khỏi khu dân cư của bộ lạc, xung quanh chỉ còn tiếng róc rách của dòng nước. Thực ra vẫn có không ít thú nhân đang tắm rửa ở khúc sông này.

Khương Trà muốn tìm một nơi vắng vẻ hơn, nên kéo tay thiếu niên tiếp tục đi sâu vào trong.

"Trà Trà, đừng đi sâu nữa, chúng ta đã gần tới biên giới của bộ lạc rồi đấy."

Lâm Bắc nhìn quanh một lượt, thấy không có ai thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay lưng lại, tự giác làm nhiệm vụ canh gác: "Nàng tắm trước đi, ta sẽ canh cho nàng."

"Ừm."

Khương Trà nhận ra Lâm Bắc quả thật là thú nhân ngượng ngùng nhất trong bộ lạc.