Chương 7

An Á rất muốn chửi đổng lên, nhưng nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiếp tục phổ cập tri thức khoa học vỡ lòng của Áo Đặc Lôi Tư cho nữ chủ, "...... Từ kinh đô hoàng gia Norn và vùng lân cận đến bộ đội tinh nhuệ của đế quốc là Sấm quân đoàn, pháp sư cùng chiến sĩ chưa bao giờ cùng nghe lệnh một quan chỉ huy, đương nhiên không tính tổng chỉ huy.

"Ngươi không thấy có thể là vấn đề ở bản thân người chỉ huy?"

Nhớ tới tương lai một chút, nháy mắt An Á liền hiểu ý của nàng: "Người song tu ma võ cũng có, nhưng họ hoàn toàn không có phương thức tu luyện chính, tiếp theo, cho dù đạt được thành tựu, người như vậy trong quân đội vẫn sẽ bị phân biệt giữa ma pháp sư và chiến sĩ."

"Ngươi có cảm thấy đó là khiếm khuyết của chế độ?"

"Không, đó là do những người này không đủ đông, ít nhất là không đủ để có thể sáng lập một chế độ mới, còn cả tầm mắt của đại bộ phận người." An Á thở dài, dù sao gánh nặng đường dài chính là giúp vai chính thêm người bên cạnh.

Quay lại chuyện ta nói, chiến sĩ cũng chia thành cửu giai gồm chiến giả, chiến sĩ, chiến sư, đại chiến sư, chiến tướng, chiến tôn, chiến vương, chiến hoàng đến chiến thánh, trông có vẻ giống với ma pháp sư, nhưng bởi vì người kia khan hiếm, bất luận thế lực nào đều đặc biệt ưu đãi pháp sư hơn, lấy Norn làm ví dụ, đại pháp sư một tinh sẽ được trao tặng Nam tước chung thân đổi lấy sự trung thành với đế quốc, mà đại chiến sư ít nhiều phải cửu tinh mới được như thế."

Trước đó, An Á chưa từng nghĩ rằng, nàng có thể cùng nữ chủ dùng bữa trưa thảo luận về sự hình thành địa vị của ma pháp sư và chiến sĩ, cùng sự đãi ngộ khác nhau, những mâu thuẫn giữa hai bên trong lịch sử, nhưng trong nguyên tác, nữ chủ sau khi tỉnh lại căn bản không quá để ý những việc này!

An Á đưa Tô Lê vào Tháp Ma Pháp của mình.

Toà tháp cao ngất hoa lệ, bên trong trang hoàng cực kỳ tinh xảo, nơi nơi đều là nạm vàng khắc hoa, thảm nhung kim dương được thêu thủ công trải ra từ cửa, trên cửa vào lớn được khắc lên vài dòng ma văn giản dị, thời điểm hai người đi qua thì phát sáng.

Đây cũng là một ví dụ điển hình, lúc đầu Tháp Ma Pháp chỉ thuộc về ma pháp sư có thành tựu, sau này, nó có thể thuộc về bất kì ma pháp sư nào có tiền." An Á chậm rãi đi trước, nội tâm hy vọng nữ chủ nhận ra nàng từng bị đãi ngộ không tốt, hoàn toàn không thuộc về thế giới này, "Khi một người xác định thiên phú ma pháp, hắn khác với người khác, nhưng tất cả mọi người đều có tư cách trở thành chiến sĩ."

"Ta hiểu ý của ngươi."

Trong lòng An Á chấn động, có chút kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn, thiếu nữ tóc đen đứng giữa hành lang dài treo đầy những đồ trang trí tinh mĩ cùng ma pháp hình ảnh, nàng nhìn chăm chú một bức tranh thuộc về tổ tiên Lạc Thắc Phỉ Tư, đó là một vị Công tước Ma Đạo Sư có dòng máu huyệt tộc từ phụ thân, tròng mắt hồng đỏ lập loè u tối.

"Dùng sức mạnh làm tiêu chuẩn phán đoán giá trị con người...... Có thế giới nào không như vậy chứ."

Nghĩ đến nghề nghiệp của đối phương, An Á cũng cảm thấy không có lời nào để nói.

Nhưng...... Nàng vẫn không có cảm giác thả lỏng chút nào.

So với việc tập văn hoá cùng lễ nghi của phương Tây trong một buổi sáng còn mệt hơn.

"Mẫu thân của ta là ma pháp sư đúng không?"

An Á có chút sửng sốt, trong nguyên tác thì nữ chủ trước khi xuyên qua là một cô nhi, sau khi đến thế giới này và nhìn thấy đồ vật Ngải Phù Lị cất giấu trong nhẫn không gian, sau đó nàng luôn muốn đi tìm mẫu thân, đến nỗi, đồ vị phu nhân kia để lại là gì, có lẽ ma pháp hình ảnh kiểu như thực xin lỗi con gái nhưng ta hãm sâu nguy hiểm nên đừng tới tìm ta.



Từ từ.

An Á không hiểu ý vị châm chọc dâng lên trong lòng là từ đâu.

"Đương nhiên, ma pháp sư thất tinh, thành tựu đáng khen."

Tuy rằng sơ với Tái Lâm còn kém hai tinh.

"Ngươi cảm thấy nàng là người như thế nào?"

An Á thật muốn nói câu này thích hợp hỏi ta à, "Ta chưa từng gặp phu nhân Ngải Phù Lị, nhưng nghe nói nàng là một người ôn hoà, nàng còn có vài nghiên cứu được hiệp hội ma pháp thông qua, ta nghĩ nàng là một vị ma pháp sư thành công?"

Nàng vừa nói vừa áp xuống cảm xúc bực bội gần như khinh thường trong lòng, tiến đến tứ giai, bất kì ma pháp sư nào đều có nghiên cứu độc đáo của riêng mình, điều này cũng không phải nói dối.

Đến nỗi chưa kết hôn đã có thai sau đó lại chạy trốn, ma pháp sư này là người như nào cũng chả liên quan đến nàng.

Trong khi An Á tốn hết nước bọt để giảng mấy thứ cơ bản, không khí giữa hai người cũng hoà hoãn, không đến mức khẩn trương.

Bữa cơm này cũng không có gì bất ngờ hay nguy hiểm.

Ta có thể giới thiệu cho ngươi một ít sách, đúng rồi, phòng của ngươi sửa lại xong rồi, ngươi có thể dọn về trong hôm nay." An Á vừa xúc muỗng kem tươi, nhìn thoáng qua liền suýt phụt ra khỏi miệng.

Bát đĩa trước mặt Tô Lê đều đã thấy đế, nàng cầm chiếc nĩa, suy tư hỏi: "Phòng của ta?"

ĐM, không sợ ngươi ăn nhiều, mà là ăn quá nhanh rồi!

An Á khụ một tiếng, quay đầu nói với Layla: "Lấy thêm hai phần salad cá ngừ ca-li cùng măng tây cuốn thịt xông khói, cả hai phần kem hương thảo cùng đường hoa hồng....."

Layla nhìn đến dĩa đồ ăn chính của An Á chỉ mới động hai muỗng, bánh mì còn dư một nửa, canh cũng chưa uống hết, nhưng chủ nhân nói vậy, nàng lập tức đi gọi người ở phòng bếp.

"Vâng, nga, còn có một việc, phu nhân nói ngài dùng cơm xong qua tìm ngài ấy."

Tức khắc An Á liền phấn chấn hẳn lên, rốt cuộc có thể dứt nữ chủ ra!

Vừa quay đầu lại đối với ánh mắt thâm trường của Tô Lê, An Á nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, "Trời ạ, ngươi thật sự mất trí nhớ sao, ngươi dọn đến chỗ ở hiện tại không phải bởi vì ngươi muốn sửa chữa phòng của mình sao, đừng nói với ta ngươi lại đi thích căn nhà kia."



Không đợi nữ chủ kịp nói, nàng đã ném cái muỗng chạy tới phòng ngủ của mình, tìm ra mấy quyển sách lịch sử vĩ đại nặng hơn cả gạch, từ đến , tiểu cô nương lung lay ôm một chồng sách cao hơn đầu đi ra, đặt hết vào người Tô Lê.

"Trước khi ngươi dọn qua, hi vọng ngươi trải qua một bữa trưa vui vẻ ở đây? Thứ cho t không tiếp được.".

||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Rồi Bắt Đầu Yêu |||||

Tô Lê: "......"

"Nga, còn có một việc," An Á vừa định đi lại quay lại, nghiêm túc nói: "Ta quên xin lỗi ngươi, rất xin lỗi, là do ta tùy hứng hại ngươi rơi xuống nước, hy vọng ngươi tha thứ...... Đương nhiên ngươi có thể không tha thứ, rốt cuộc ta làm cũng không tốt."

Sau đó nàng chuẩn bị đi thay quần áo.

"Từ từ......"

Thiếu nữ tóc đen vuốt nhẹ bìa da thú trong tay, nàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng gọi cái tên trên trang lót: "An Á."

An Á dừng chân xoay người, khoảnh khắc nàng nghe đến tên mình, nội tâm nàng giống như bị đập mạnh vào ngực, "......Ân?"

"Ngươi có biết...... Nói chuyện cùng ngươi rất có ích, ngươi làm ta có cảm giác như một sự hưởng thụ."

An Á ngây người.

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua của kính rơi vào trong nhà, những hạt bụi bậm nhỏ li ti im lặng bay lại trong không khí, xung quanh đều an tĩnh mà chỉ còn tiếng hít thở mỏng manh.

Sau khi Tô Lê trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngươi là ma pháp sư hoả hệ?"

Lúc này An Á mới hồi phục tinh thần lại, "Sao lại hỏi vậy?"

"Bởi vì...... Xem như trực giác đi," thiếu nữ nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, thanh âm xa xôi tựa như truyền từ một thế giới khác đến, "Ta lấy danh nghĩa của ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi"

An Á xoay người,buông xuống sắc máu trên mặt, tinh linh nguyên tố lửa chợt loé trong tay nàng rồi biến mất.

Trong nguyên tác, khi nữ chủ gϊếŧ chết "An Á", là dùng danh nghĩa của "Tô Lê".

..........