Edit: Kiri
Nghĩ đến đây, ngón tay Lê Nguyệt Xuyên khẽ run lên, biểu tình có chút khó hiểu. Sao nàng lại có Phượng Hoàn Thảo, sao nàng lại bị thương, tại sao đang hôn mê cũng vẫn ghi nhớ là phải đưa cho hắn?
Nàng mất tích ba tháng, rốt cuộc……
“Hầu gia.” Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, Lê Nguyệt Xuyên vừa ngẩng đầu thì đã thấy Triệu Tư Lâm nhảy chân sáo chạy vào, búi tóc trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ cắm một chiếc trâm gỗ.
“Sao Hầu gia vẫn ở đây thế, đã đến giờ ngâm chân mát xa rồi, nước ấm ta cũng đun rồi.” Tuy rằng nàng gọi Hầu gia Hầu gia nhưng không hề có nửa phần tôn kính, cũng không chờ hắn trả lời đã đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.
“Chờ đã.” Lê Nguyệt Xuyên nhíu mày: “Hôm nay không cần, ngươi đi xuống đi.”
“Sao ngươi lại như vậy?” Triệu Tư Lâm bĩu môi nén giận: “Còn chưa thử ngươi đã buông xuôi, còn chưa kiên trì được mấy ngày, tính cách này của ngươi thật không tốt! Dù thế nào chúng ta cũng nên ôm vài phần hy vọng chứ, tâm tình thư sướиɠ thì ngay cả bệnh cũng tốt lên được chút đấy!”
Nếu thường ngày nàng nói những lời này Lê Nguyệt Xuyên cũng sẽ kệ nàng, tuy rằng hắn cũng không tin một cô nương trẻ tuổi có thể trị khỏi thương tật mà Ngự y cũng trị không khỏi này nhưng ít nhất cũng có thể cảm thụ được sự quan tâm của nàng ấy.
Nhưng hôm nay hắn tâm phiền ý loạn, ngữ khí khó tránh hơi nghiêm khắc: “Ta nói không cần, đi xuống.”
Từ khi Triệu Tư Lâm vào phủ, tuy chưa hề thấy vị Hầu gia này tươi cười nhưng chưa từng bị hắn nghiêm khắc như thế, nhất thời sợ run người, nhưng cũng thấy mất mặt khi ngoan ngoãn lui ra theo ý hắn, nên mặt mày cau có đứng đó, bất mãn khẽ hừ một tiếng.
“Biết hôm nay tâm tình ngươi không tốt, chỉ là muốn giận cá chém thớt thôi.”
Lúc Diệp Cao Phong đi vào, nghe được một câu như vậy liền tối sầm mặt, được lắm, con gái ta sống chết còn chưa biết đâu, ngươi lại ngồi ở đây liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác. Tuy con gái mình có sai trước, nhưng dù sao…. còn chưa từ hôn có phải không? Cô nam quả nữ, sao có thể không biết liêm sỉ như thế.
Tính tình ông thẳng nên trong lòng khó chịu liền thể hiện ngay lên mặt: “Nguyệt Xuyên, vị cô nương này là?”
Ông liếc Triệu Tư Lâm ăn mặc mộc mạc, đầu tóc thì bù xù, đại khái đã nhận định là hạ nhân, sự không hờn giận lại càng sâu thêm vài phần: “Nha hoàn phủ nào dám nói thế với chủ tử, quả thật là ức hϊếp lên đầu chủ tử, quá không quy củ rồi.”
Tuy rằng Triệu Tư Lâm tính tình đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, dám tùy ý trước mặt Lê Nguyệt Xuyên là vì hắn ngoài lạnh trong nóng, không phạt hạ nhân tùy tiện, nhưng trước mặt Diệp Cao Phong thân phận tôn quý, nàng cũng biết đúng mực, tuy rằng trong lòng tức giận khó bình nhưng cũng cúi đầu thi lễ qua loa: “Là dân nữ quá phận, nhưng dân nữ cũng là để ý đến thân thể Hầu gia, cho nên mới khuyên bảo, còn về tội danh ức hϊếp chủ tử này, dân nữ trăm triệu không dám nhận.”
Nàng luôn mồm tự xưng dân nữ, tất nhiên là đang phản bác chuyện Diệp Cao Phong gọi nàng là nha hoàn. Nàng tới đây là để chữa bệnh cho Lê Nguyệt Xuyên, cũng không phải là bán mình cho Hầu phủ.
Diệp Cao Phong trợn trừng mắt, tức nghẹn cả họng.
Lê Nguyệt Xuyên giương mắt, ngữ khí lạnh như băng: “Đừng để ta nói lần thứ ba.”
Triệu Tư Lâm cắn môi, hai mắt đỏ lên, đầy tủi thân: “Biết rồi, ta đi xuống, sẽ không để ngươi nói lại lần thứ ba.”
Nàng nói xong liền xoay người bước đi, cũng không thèm hành lễ cáo lui, quả nhiên là cực kỳ kiêu ngạo.
Diệp Cao Phong liền chuyển lửa giận sang Lê Nguyệt Xuyên: “Nàng ta chữa bệnh cho ngươi? Chưa cái gì, có châm cứu bốc thuốc không?”
Lê Nguyệt Xuyên có chút đau đầu, ngữ khí bình thản: “Không.”
“Vậy nàng ta trị bằng gì, cứ làm bừa lại hại ngươi thì sao?” Ông hét lớn, đến râu cũng rung lên.
“Bá phụ.” Đây không phải chuyện có thể giải thích rõ ràng trong vài ba câu, Lê Nguyệt Xuyên mềm đi, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Thường ngày hắn đều quy củ gọi ông là Vương gia, giờ thay đổi xưng hô, Diệp Cao Phong liền biết đây là có ý tạ lỗi, tuy rằng trong lòng vẫn khó tránh tức giận nhưng cũng không phát tác nữa: “Rốt cuộc Diệp Tử nó bị làm sao, sao lại thương tích khắp người còn ngất xỉu trước cửa Hầu phủ nữa.”
“Chất nhi không biết.” Lê Nguyệt Xuyên cúi đầu: “Hôm nay hạ nhân báo lại, chất nhi cũng kinh nghi không thôi, đã phái người đi tra xét.”
“Ngự y nói thế nào?” Diệp Cao Phong không hỏi thêm nữa, ông tin lời hắn.
Lê Nguyệt Xuyên nhíu mày: “Nói Tử Quận chúa bị trúng độc bọ cạp, khí huyết không đủ. Giải độc thì không khó, chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ khỏe lại, còn ngoại thương cũng không quá đáng ngại, bên ta có rất nhiều phương thuốc hay, lúc về Vương gia có thể lấy mang về.”
Diệp Cao Phong vuốt râu: “Diệp Tử đang ở đây ta mang về làm chi?”
“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, để Tử Quận chúa ở lại trong phủ cũng chỉ là bất đắc dĩ, giờ đã……..”
“Như thế nào?” Diệp Cao Phong ngắt lời hắn: “Đường đường Võ Hiếu Hầu phủ mà đến một nữ nhân cũng không chăm sóc được à, giờ nó còn chưa tỉnh ngươi đã vội vàng muốn đuổi nó ra ngoài?”
Ông trợn mắt lên, như là nếu Lê Nguyệt Xuyên dám gật đầu ông sẽ lập tức ăn thịt người.
Lê Nguyệt Xuyên khẽ thở dài: “Nếu đã vậy thì cứ để Tử Quận chúa ở tạm Hầu phủ đi, chờ thương thế của nàng ấy khỏi hắn rồi nói sau cũng không muộn.”
Hắn hiểu được ý của Vương gia, để Diệp Tử ở trong phủ hắn mấy ngày, dù có vì thương thế chưa lành thì dư luận cũng sẽ rất náo nhiệt, tin truyền đi sẽ tam sao thất bản không còn như ban đầu nữa. Nhưng bọn họ đã sớm đính hôn, tuy không hợp lễ nhưng mọi người cũng chỉ nói vài câu rồi thôi, nhưng nếu Diệp Tử còn dám kiên trì từ hôn, đã ở lại nhà nam tử khác, ai biết có phải đã mất danh tiết hay không, đến lúc đó cũng sẽ không dễ dàng gả cho người khác.
“Cháu phải chăm sóc A Tử giúp ta, mai ta lại đến thăm nó.” Diệp Cao Phong lo lắng dặn dò: “Tin này tạm thời gạt phu nhân ta đi, miễn cho bà ấy lại đến gây chuyện.”
“Còn chuyện Diệp Tử bị thương, tra cẩn thận một chút.” Ông nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ta tra được ai giở trò quỷ, nhất định ta phải băm hắn làm trăm mảnh.”
Sau khi Diệp Cao Phong nổi giận đùng đùng rời đi, Lê Nguyệt Xuyên ngồi lại một lúc rồi lên tiếng: “Lý Nham, ngươi đi mời Liễu Nguyên công tử đến một chuyến.”
“Dạ.” Lý Nham vừa mới lui ra đã có người vui mừng chạy vào.
“Hầu gia, Tử Quận chúa đã tỉnh.”
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên chợt lóe: “Đẩy ta qua đó.”
Lúc hắn vào phòng Diệp Tử đang uống thuốc, nàng đang cầm một bát thuốc đen như mực, mặt mũi nhăn nhó nhưng không khóc, cũng không làm nũng hay oán giận, chỉ cúi đầu cố uống từng ngụm cho hết.
“Nàng tỉnh rồi?” Hắn hỏi một câu không mặn không nhạt.
Diệp Tử như bị giọng nói của hắn làm cho hoảng sợ, hai tay run lên làm sánh vài giọt thuốc ra ngoài, người cũng hơi rụt lại, tai đỏ lên: “Vâng, đa tạ Hầu gia quan tâm.”
Vẫn giống như lúc trước, sợ hãi hắn như mãnh thú hồng thủy.
“Khỏe hơn nhiều rồi?”
Diệp Tử đang cầm bát thuốc uống cũng không được mà thả cũng không xong, gật gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy giải thích một chút, sao Tử Quận chúa lại bị thương nặng như vậy, còn ngất xỉu trước cửa Võ Hiếu Hầu phủ ta?”
Diệp Tử cúi đầu, tay siết bát thuốc: “Ta….. ta…..” Như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt bối rối: “Đồ ta vẫn cầm đâu? Cái hộp trong vải bố ấy.”
“Nàng đã giao cho ta, tự tay đưa cho ta, sao vậy, Tử Quận chúa không nhớ rõ à?”
Diệp Tử thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Lê Nguyệt Xuyên hơi động trong lòng, nói giọng áp bách: “Còn có một vấn đề nàng chưa giải thích cho ta.”
“Cái đó…. là vì…. vì…….” Diệp Tử lại lắp ba lắp bắp, hai mắt chớp chớp đảo loạn.
“Quận chúa không muốn nói thì thôi đi, tại hạ hỏi lại Quận chúa một câu, dược thảo kia, là Quận chúa tặng ta?” Thấy nàng như vậy không nghe cũng biết là đang tìm cớ, có nói cũng là nói dối. Lê Nguyệt Xuyên lười hỏi lại, chỉ muốn xử lý xong chuyện Phượng Hoàn Thảo trước.
“Ừ, lúc về ta gặp trên đường, thấy màu sắc nó xinh đẹp nên mua, ngài…. ngài thích thì cầm đi.”
Lê Nguyệt Xuyên quả thực không còn lời nào để nói, từ khi bị trúng độc liệt chân, hắn phái biết bao nhiêu người đi khắp bốn biển tìm Phượng Hoàn Thảo này mà cũng không tìm được, nàng lại tùy ý mua trên đường?
Cả câu toàn lỗ hổng.
Nhưng….. hắn nhìn chằm chằm Diệp Tử, ánh mắt thâm thúy thêm vài phần, Phượng Hoàn Thảo này là do nàng cố tình tìm về cho hắn, điều này hắn có thể tin tưởng.
“Quận chúa nghỉ ngơi đi, Vương gia vừa đến thăm nàng, cũng mới rời đi không lâu. Ta sẽ phái người đến thông tri với Ngài ấy một tiếng.”
Diệp Tử lại cúi đầu, vẻ mặt có chút mâu thuẫn, nhưng rồi vẫn đồng ý: “Đa tạ Hầu gia.”
“Không quấy rầy Quận chúa nghỉ ngơi nữa.”
“Vâng.”
Vừa ra cửa đã nghe ngữ khí Diệp Tử trong phòng nhẹ đi vài phần: “Thiên Lăng, thuốc sắp nguội rồi, ta có thể không uống không?”
“Quận chúa, thuốc này còn rất nóng, Ngài uống hết đi, đắng cũng chỉ đắng một lần thôi, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị mứt quả cho Ngài.” Dừng một chút, nàng ấy lại nói tiếp: “Nếu Ngài thật sự thấy nguội thì nô tỳ lại đi sắc một bát khác?”
“Không cần.” Thanh âm Diệp Tử cực kỳ bất đắc dĩ.
Sau đó căn phòng trở nên trầm mặc, có lẽ nàng đang nhăn nhó uống thuốc đây.
Vẻ mặt Lê Nguyệt Xuyên không biết vì sao lại nhu hòa đi vài phần, hắn được đẩy đi, bên tai lại truyền đến tiếng Diệp Tử tò mò: “Đúng rồi, Thiên Lăng, ta hỏi ngươi một vấn đề, Hầu gia nhà các ngươi……”
Sau đó thanh âm ngày càng nhỏ, vì đã đi xa gian phòng, Lê Nguyệt Xuyên nghe không rõ lắm, cũng không mặt dày đến mức kêu hạ nhân dừng lại, trong lòng nhất thời như bị mèo cào.
Hầu gia nhà các ngươi, như thế nào?