Edit: girl_sms
Beta: Người tình giấu tên =)))))))))
Nhà của Kỉ Nhạc Huyên ở lầu ba, còn Cố Nhu Thần thì ở lầu năm, hai người cách nhau đến một tầng. Ở cùng một chỗ chỉ là nói vui.
Điểm này khi Giang Diệc Hàm vào nhà Kỉ Nhạc Huyên mới biết được .
"Tùy tiện ngồi. Ta đi lấy rượu."
Kỉ Nhạc Huyên đem túi đồ ăn để lên bàn trà sau, rồi xoay người đi phòng bếp, tìm rượu ngon của mình.
Giang Diệc Hàm nhìn bóng dáng Kỉ Nhạc Huyên tìm rượu, không khỏi nở nụ cười, tửu lượng kém như vậy mà trong nhà cũng cất nhiều rượu sao? Ha ha......
Giang Diệc Hàm rất muốn biết tiểu quỷ này sống ở nơi thế nào, vì vậy nàng bắt đầu đứng lên đi xem xung quanh.
Đầu tiên nàng đi xem đại sảnh, phát giác đại sảnh rộng lớn, ngoại trừ sô pha chất đầy quần áo túi xách ra, còn lại cũng tương đối sạch sẽ, nàng liền cảm thấy nơi này không có gì thú vị vì vậy bước đến nơi khác.
Đi trên hành lang, Giang Diệc Hàm nhìn thấy một căn phòng đang hé cửa, trong tiềm thức nàng cảm thấy trong phòng sẽ có thứ nàng muốn nhìn thấy. Vì thế lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trỗi dậy, Giang Diệc Hàm đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa, nàng đã không khỏi kinh ngạc . Trong phòng là giường ngủ của Kỉ Nhạc Huyên, nội y vẫn vứt trên giường, còn có một tủ quần áo và một bàn trang điểm. Mà để cho Giang Diệc Hàm kinh ngạc chính là tấm poster trên tường kìa, người mặc quần áo trang nhã, tươi cười điềm tĩnh trong poster không phải là nàng sao? Chuẩn xác mà nói, hẳn là nhân vật trong phim nàng đóng.
Tiểu quỷ đúng là fan cuồng của mình......
Giang Diệc Hàm yên lặng cảm thán , đang muốn muốn đi vào xem còn cái gì hay ho không thì cổ tay lại bị nắm chặt, sau đó nhanh chóng bị kéo ra ngoài.
"Sầm."
Kỉ Nhạc Huyên hung hăng đóng sầm cửa, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia ửng đỏ
"Ngươi làm gì mà tùy tiện vào phòng ngủ của ta a ! Đó là nơi riêng tư biết không? Rất riêng tư !"
Giang Diệc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ứng không biết vì phẫn nộ hay ngượng ngùng kia, trong lòng bỗng nhiên muốn cười, thật sự là tiểu quỷ khả ái. Bất quá......
Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, môi mỏng khẽ mở
"Xem ra, ngươi là fan cuồng của ta."
"Mới không có."
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi, nắm tay Giang Diệc Hàm kéo về hướng đại sảnh, lúc này tuy trên mặt nàng vẫn giữ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng đã sớm kêu gào. Bị phát hiện , bị phát hiện rồi ! Lúc trước nàng ta không biết mình vì nàng mà phấn đấu ra sao, hiện tại nếu biết chắc sẽ kiêu ngạo chết mất.......
"Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ta là Giang Diệc Hàm."
Giang Diệc Hàm tùy ý để Kỉ Nhạc Huyên kéo ra đại sảnh, thần sắc trên mặt vẫn như trước thực lạnh nhạt.
Câu nói lạnh nhạt này lại khiến Kỉ Nhạc Huyên có cảm giác nổi da gà
"Ta biết. Ngươi là Giang Diệc Hàm..."
Nhưng ta, vẫn thích ngươi......
Giang Diệc Hàm xoa xoa đầu Kỉ Nhạc Huyên
"Ừa, ngoan."
"Ngoan cái đầu ngươi !"
Vừa mới phiền muộn xong lại lần nữa nổi giận, Kỉ Nhạc Huyên kéo bàn tay đang vuốt tóc mình của Giang Diệc Hàm, dương cằm trừng mắt nói
"Ta không phải tiểu hài tử, chớ có sờ đầu ta."
Trong mắt Kỉ Nhạc Huyên, xoa đầu là động tác mà người lớn dỗ dành tiểu hài tử , nàng tự thấy mình là một người lớn, tự nhiên sẽ không thích bị sờ như vậy a. Kỉ tiểu quỷ ở trong lòng âm thầm oán giận , này không phải là dỗ tiểu hài tử sao? Ngươi mới tiểu hài tử, cả nhà ngươi đều tiểu hài tử. Hừ.
Nhìn Kỉ Nhạc Huyên bất mãn kêu lên, Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả nhiên là một tiểu hài tử. Đối với tính tình của cục cưng nhà mình, Giang Diệc Hàm tuy băng sơn nhưng vẫn rất kiên nhẫn, nàng nhẹ nhàng cầm tay tiểu hài tử đang chu môi kia, chỉ là một động tác đơn giản, đã khiến tiểu quỷ ngạo kiều bị chế phục .
Kỉ tiểu bằng hữu hất cằm hừ lạnh một tiếng, nháo cũng không nháo nữa mà theo Giang Diệc Hàm vào bàn nhậu. Hả, nàng tựa hồ đã quên mất mình mới là chủ nhân của căn nhà này.
Giang Diệc Hàm hôm nay rất tốt tánh, nàng đem Kỉ Nhạc Huyên dỗ vào bàn ngồi, rồi còn tự tay rót một chén rượu. Lúc chén rượu được đưa tới trước mặt Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên tính vươn tay ra nhận, Giang Diệc Hàm lại nghĩ tới cái gì đó, rồi đem chén rượu thu trở về.
Hành động này khiến Kỉ Nhạc Huyên rất bất mãn .
"Làm gì?"
Kỉ Nhạc Huyên trừng mắt, Giang Diệc Hàm lãnh mạc nói một câu
"Ngươi xác định ngươi uống một ly sẽ không say, không ói chứ?"
Không xác định......
Kỉ Nhạc Huyên mím môi, ngẩng đầu có chút tự phụ trả lời
"Nhất định là vậy, mau đưa ta."
Kỉ Nhạc Huyên nói xong lại nhìn thấy Giang Diệc Hàm đem chén rượu nhắm ngay môi mình. Nàng ta muốn uống sao? Trong lòng Kỉ Nhạc Huyên âm thầm nghi hoặc.
Lúc này, bên tai nàng truyền đến thanh âm lạnh lùng của Giang Diệc Hàm
"Ta không tin."
Kỉ Nhạc Huyên trừng lớn con ngươi nhìn lại. Lúc này Giang Diệc Hàm đã đem chén rượu kia dốc lên, lúc rượu đã hết phân nửa, nàng đem chén rượu hạ xuống, đưa lại cho người đang mê mang hoảng hốt ~ Kỉ Nhạc Huyên
"Nè."
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh tiếp nhận, muốn lấy bình rượu trên bàn rót thêm, lại bị Giang Diệc Hàm đoạt lấy
"Đây là của ta, của ngươi là phần còn lại trong chén."
Kỉ Nhạc Huyên không khỏi trố mắt , thật bá đạo a, rượu của ta, ngươi lấy cả bình lớn, ta chỉ có một xíu a. Tuy rằng ta không thích uống rượu, nhưng ngươi cũng quá không khách khí đi. Bất quá cũng chứng minh ngươi không xem ta là người ngoài.
Liếc nhìn Giang Diệc Hàm một cái, khuôn mặt tinh xảo kia vẫn luôn đạm mạc lạnh nhạt, Kỉ Nhạc Huyên nắm trong tay cái chén, bỗng nhiên nghĩ đến người nọ mới vừa rồi còn dùng môi tiếp xúc với cái chén này, tâm tình trong nhất thời vui cực kì, Kỉ Nhạc Huyên cong cong khóe miệng, tìm vị trí Giang Diệc Hàm tiếp xúc môi vừa nãy, đem rượu còn lại uống xuống.
Nửa chén rượu vào bụng, Kỉ Nhạc Huyên lại muốn uống thêm, Giang Diệc Hàm vội vàng ngăn chặn. Uống không được rượu, nàng nghĩ muốn ăn, nhìn mấy gói đồ ăn mang về, vừa hạ chiếc đũa xuống, lại bị Giang Diệc Hàm ngăn lại .
Kỉ Nhạc Huyên lần này rất buồn bực , nàng đem chiếc đũa đập mạnh xuống bàn, rống lên
"Không cho uống, còn không cho ăn. Đây là nhà ta a, ngươi không cần bá đạo như vậy a!"
Giang Diệc Hàm vẫn bình thản uống rượu, lẳng lặng nhìn về phía Kỉ Nhạc Huyên
"Thời gian không còn sớm , ta cần trở về."
Nói xong, Giang Diệc Hàm đem cái chén để lên bàn, đứng dậy hướng ra cửa.
Đối với hành vi này, Kỉ Nhạc Huyên tất nhiên là bất mãn .
"Không cho đi !"
Kỉ Nhạc Huyên lớn tiếng hét, đáng tiếc Giang Diệc Hàm vẫn thờ ơ.
Mắt thấy Giang Diệc Hàm đã đi xong đôi giày cao gót muốn bước ra, trong lòng Kỉ Nhạc Huyên thật phẫn uất, nàng tức giận, và cũng sợ. Sợ nữ vương rời đi, sợ nàng ta không đến nữa.
Nội tâm rối rắm, du͙© vọиɠ vượt qua sự xấu hổ, Kỉ Nhạc Huyên mạnh mẽ đứng lên, bước nhanh ra cửa, ngay lúc Giang Diệc Hàm vặn tay cửa muốn bước ra thì Kỉ Nhạc Huyên chạy tới cầm chặt lấy cổ tay nàng, sau đó kéo nàng vào trong, nghiêng người, đem cánh cửa mới mở hé đóng lại, thuận tiện còn dùng thân mình ngăn cản đường ra ngoài của Giang Diệc Hàm.
Thật sự là một màn hành động hoàn mĩ, Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng mừng thầm, nàng hất cằm mang theo vài phần khıêυ khí©h cùng kiêu ngạo nhìn Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm tiểu quỷ nhà mình. Nàng đột nhiên phát giác trên mặt Kỉ Nhạc Huyên nổi lên từng mảng đỏ ửng, uống chút xíu rượu mà cũng làm má phiếm hồng.
Lẳng lặng nhìn tiểu quỷ, Giang Diệc Hàm đột nhiên phát giác cằm của mình ấm lên, Kỉ Nhạc Huyên ngả ngớn nắm cằm nàng, Giang Diệc Hàm hơi hơi nhíu mày, lại nghe thấy Kỉ Nhạc Huyên nở nụ cười
"Còn muốn đi hả ? Ta không để ngươi đi đâu. Ngươi nói ta nên trừng phạt hài tử không nghe lời như người bằng cách nào đây?"
Giang Diệc Hàm ở trong lòng cười thầm, tiểu quỷ chẳng lẽ say rồi? Miệng nói toàn mấy lời mê sảng. Vừa định mở miệng châm chọc Kỉ Nhạc Huyên tửu lượng kém thì Giang Diệc Hàm lại đột nhiên trên người mạnh phải chịu một cỗ trọng lực, ngay sau đó,"Oành" một tiếng, nàng ngã xuống đất.
Giang Diệc Hàm hiện tại cảm thấy may mắn, mới vừa rồi Kỉ Nhạc Huyên bổ nhào vào nàng còn không quên lấy tay bảo vệ cái ót của mình, nếu không nàng ngã xuống chắc chắn sẽ bị chấn động não a.
"Tiểu quỷ......"
Giang Diệc Hàm muốn đẩy người bên trên ra, nhưng vừa thấy con ngươi bùng cháy của Kỉ Nhạc Huyên, nàng có chút bỡ ngỡ , ánh mắt kia bị tác dụng của rượu làm cho đỏ ửng tràn đầy dục hỏa, Giang Diệc Hàm bỗng nhiên cảm thấy Kỉ Nhạc Huyên hiện tại đang, có chút như lang như hổ.
"Không nghe lời ta nói, phải không?"
Khóe miệng Kỉ Nhạc Huyên tà tứ gợi lên, nàng nhẹ nhàng mà đem cánh tay của mình đang bị Giang Diệc Hàm gối lên thu về, tiện đà khıêυ khí©h xoa xoa trước ngực Giang Diệc Hàm.
Từ trên tay truyền đến cảm giác sung sướиɠ khiến lý trí còn sót lại bị quét đi hoàn toàn, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình chính là mãnh thú mới từ l*иg sắt thả ra, vài ngày chưa ăn gì nên đói khát, lúc này nhìn thấy miếng thịt ngon lành trước miệng, nàng không khỏi cảm thấy sảng khoái, muốn ăn sống nuốt tươi khối thịt này.
Giang Diệc Hàm bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình bi đát cực kì, vừa nãy không để Kỉ Nhạc Huyên uống rượu, là sợ nàng ta say; không để nàng ta ăn cơm, là vì muốn nàng ta giảm béo, đỡ phải đè trên người nàng sẽ làm nàng khó chịu. Nhưng hiện tại cả hai tình huống xấu nhất này đều đã xảy ra.
"Tiểu quỷ, ngươi say rồi."
Giang Diệc Hàm muốn đẩy cái tay đang làm càn của Kỉ Nhạc Huyên ra, nhưng bị Kỉ Nhạc Huyên tàn bạo bắt lấy đặt xuống hai bên người.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm, ánh mắt mang theo vài phần du͙© vọиɠ, mang theo vài phần men say, nhưng cũng mang theo vài phần lưu luyến si mê, nàng vốn đang cười đến sáng lạn, lại đột nhiên phiền muộn, đều nói người say rượu dễ dàng thổ lộ tâm sự, lúc này Kỉ Nhạc Huyên đã đem tất cả biểu hiện của mình thể hiện ra.
Kỉ Nhạc Huyên cắn môi dưới, hướng về phía Giang Diệc Hàm thầm oán nói
"Ngươi có biết bao lâu ta không gặp ngươi? Một trăm bảy mươi năm ngày tám giờ 28 phút."
Kỉ Nhạc Huyên thấy ánh mắt Giang Diệc Hàm lộ ra một tia kinh ngạc, nàng nghĩ đến đối phương đang nghi ngờ thời gian mình nói không chuẩn xác, liền thêm một câu
"Òh, đại khái thôi. Mặc kệ nó đi."
Sau đó, nàng lại bắt đầu biểu lộ chân thành
"Ngươi có biết hay không, ta lâu như vậy không gặp ngươi, trong lòng có bao nhiêu nhung nhớ, nhớ muốn chết a. Ngươi có biết hay không, đã từ lâu, ta vẫn thích ngươi. Từ lúc xem phim ngươi đóng ta liền thích ngươi. Ta biết ngươi nói ngươi không phải nhân vật trong phim, bất quá cũng không có quan hệ. Bởi vì ta phát hiện, ta là bởi vì nhân vật đó mà cảm thấy hứng thú với ngươi, nhưng trong lòng ta yêu nhất cũng là ngươi ~ Giang Diệc Hàm !"
"Ưʍ."
Kỉ Nhạc Huyên cáng lúc càng say, bàn tay phủ lấy hai má của Giang Diệc Hàm, thần sắc tràn đầy vẻ si mê
"A, vẫn thích người lãnh diễm như vậy. Ngươi biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, trong lòng ta có bao nhiêu oán giận. Hừ, ngươi một chút cũng không ôn nhu, chỉ có băng lãnh cao ngạo, thực chán ghét."
"Thực chán ghét a ! Cũng không thèm để ý ta, còn nói với ta "Có việc". ta thì có việc gì ngoài chuyện muốn tiếp cận ngươi."
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi chọt chọt hai bên má Giang Diệc Hàm. Giang Diệc Hàm thực bất đắc dĩ, trong lòng lại có chút chờ mong, tiểu quỷ bắt đầu tâm sự sao?
Đúng vậy, Kỉ Nhạc Huyên bắt đầu bộc bạch nội tâm .
"Bất quá, sau đó ta mới phát hiện, so sánh với nhân vật trong phim, ngươi càng làm cho ta thích hơn. Khi làm việc thì tỉ mỉ, ngày thường tuy rằng băng sơn, cả ngày không có biểu tình, nhưng nếu có ai cần giúp, ngươi cũng hỗ trợ hết lòng. Ân, tuy rằng thái độ không tốt lắm. Đã thế lại còn hay giả bộ nữ vương, giả làm chị đại, mặt lạnh, không cười với ai...Còn có nhiều, nhiều việc nữa mặt than..."
Kỉ Nhạc Huyên lại si ngốc bật cười
"Bất quá ta thích, bởi vì ngươi cười chỉ có thể cho ta xem."
Tiểu quỷ khả ái......
Giang Diệc Hàm nghe xong, rất tự nhiên mím môi cười nhẹ, nụ cười này gợi lên dục hỏa của Kỉ Nhạc Huyên. Nàng kìm lòng không được mà hôn lên ...
PS: Cục cưng của Giang nữ vương đáng iu quá, nhớ rõ từng phút luôn, may mà mẻ say rượu mới nói chứ bình thường chắc đánh chớt cũng ko hé môi =))))))))) Đọc bộ nài thấy giống Ngự tỷ giang hồ ghê, vào phòng của người kia cũng thấy poster nhân vật của mình :"> Nói chung cũng vì thích style Ngự tỷ giang hồ nên mình mới edit bộ này mà :">
Chương nài chưa H nhen, hình như chương sau thì phải =))))) Nói chung là sẽ có H, không có H ko lấy tiền :"> mà các bạn yên tâm, có H mình cũng ko thu thêm đồng nào của mấy bạn đâu =)))) Edit vì nghệ thuật thoi, tự thấy bản thân là tấm gương sáng cho các bạn khác noi theo =)))))))))))))))))) Xúc động đậy vì bản thân quá *chấm nước mắt* Gạch đá đâu, mình xin nhận hết :( =)))))))))))