Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, tôi dần dần thấy rõ gương mặt hắn, anh ta mặc áo sơ mi đen, quần âu cùng màu, dáng người cao lớn, vài sợi tóc đen rũ xuống trên trán, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, đôi mắt phượng hơi híp lại mang theo khinh miệt cùng ngạo mạn, môi hơi nhếch lên cười như không cười, cả người hắn toát ra một loại khí chất vương giả tự cao tự đại.
Anh ta chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức không dám nhìn thẳng.
Tôi chợt cảm thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện này rất nguy hiểm.
Dường như tên Cương ca kia cũng cảm giác được nguy hiểm nhưng vẫn mạnh miệng nói : “Mẹ kiếp, mày là ai, mau cút đi cho ông, đừng xen vào chuyện người khác!”
Người đàn ông hơi nhíu mày, tay phải thong dong xoay xoay chiếc nhẫn hình đầu lâu trên ngón trỏ tay trái, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khinh thường, nói : “Chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Vừa dứt lời đã thấy anh ta lắc mình xông tới, tôi căn bản không nhìn thấy rõ anh ta ra chiêu như nào đã thấy Cương ca bị đánh một quyền đập người vào tường, hai tên côn đồ còn lại vừa xông lên cũng bị anh ta dùng một chân đá bay.
Sau đó, người đàn ông ấy đứng trước mặt tôi từ trên cao nhìn xuống, anh ta duỗi tay phải ra, tôi nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài trước mặt, khớp xương nổi lên rõ ràng thì cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tự tôi có thể đứng lên được.” Tôi cắn răng bò dậy, nhanh chóng sửa sang lại váy áo rồi vỗ vỗ tro bụi trên người.
Đôi mắt anh ta nhíu lại, nói : “Em bị thương.”
Tôi đúng là đã bị thương, đầu gối cùng cánh tay đều xây xước, mặt còn bị bọn họ đánh sưng u, nhưng so với bọn Cương ca thì trông tôi đỡ hơn nhiều.
Mấy tên côn đồ bị tôi dùng dao chém đang nằm chật vật trên đất, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ một khoảng, tôi nghiến răng nhịn đau sờ soạng người bọn chúng, tới trước mặt Cương ca, tôi phát hiện gã ta thế mà bị một quyền của người đàn ông thần bí kia đánh ngất, tôi nhanh chóng móc máy quay trên người gã lấy thẻ SD ra, sau đó còn lấy di động của gã gọi cấp cứu.
“Đi mau, xe cứu thương sẽ tới ngay đấy.” Tôi chạy tới cạnh người đàn ông mặc đồ đen kia, túm cánh tay anh ta cùng chạy.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt anh ta dừng trên tay tôi, tôi xấu hổ buông tay anh ta ra, ngượng ngùng nói : “Xin lỗi, tôi chỉ là vội quá, không có ý gì đâu.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó quay lại nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay to rộng lập tức bao trọn tay tôi ở trong, anh ta kéo tôi về phía đầu hẻm.
Tôi ngây ngốc, người này chẳng lẽ cũng vội quá, không có ý gì khác đâu nhỉ?
Không đúng, tôi nhớ lại câu nói khi anh ta xuất hiện, vội vàng giãy dụa muốn rút tay ra, anh ta lại nắm chặt tay tôi, tôi lo lắng, vội vàng bẻ ngón tay hắn ra.
“Này, anh mau buông tôi ra!”
Ngón tay anh ta như kìm sắt, tôi căn bản không thể nào bẻ được, anh ta không nói câu nào, chỉ kéo tôi đi về phía trước, tôi không cam lòng, vừa bẻ ngón tay anh ta vừa nói : “Rốt cuộc anh là ai, vì sao lại cứu tôi?”
Anh ta đẩy tôi lên một chiếc siêu xe màu đen đậu ven đường, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng : “Mộ Dung Tuyệt.”
Mộ Dung Tuyệt, cái tên này nghe thôi cũng thấy bá đạo như con người anh ta vậy. Nhưng cho dù tôi có cố gắng suy nghĩ cũng không nhớ được bản thân có chút nào liên quan tới anh ta, tôi chắc chắn bất luận là kiếp trước hay kiếp này tôi đều không quen biết người đàn ông tên Mộ Dung Tuyệt này.
Xe vừa lăn bánh thì một chiếc xe cứu thương lướt qua bên cạnh chúng tôi, tôi cố ý nhìn tên bệnh viện dán trên thân xe - Bệnh viện thành phố số 2.
Tôi đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông đang lái xe, hỏi : “Vì sao anh muốn cứu tôi?”
Anh ta không nói lời nào, dường như không muốn trả lời vấn đề này, nhưng tôi không từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm anh ta tiếp tục hỏi : “Vừa rồi anh nói tôi là người của anh là có ý gì?”
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta hé mở một câu : “Ý trên mặt chữ.”
“Nhưng tôi không hề quen biết anh.”
Anh ta từ từ gật gật đầu, nói : “Hiện tại biết rồi.”
Tôi quả thực phục anh ta rồi, muốn moi chữ từ miệng hắn quả thực còn khó hơn lên trời.
Tôi đảo đảo mắt, nhìn chằm chằm anh ta, khıêυ khí©h nói : “Chú à, cháu còn là trẻ vị thành niên đấy, không phải chú có sở thích đặc biệt chứ?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, thần thái hoàn hảo, đôi mắt phượng xinh đẹp uy nghiêm, dưới ánh mắt bình tĩnh của anh ta tôi không hiểu sao lại cảm thấy hổ thẹn, người đẹp trai như vậy, tôi thực sự không nên nói những lời vu khống anh ta như thế.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy mình không có sai, người đàn ông thần bí này rốt cuộc có địa vị gì, có thể gây bất lợi cho tôi không, tôi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ giữ cảnh giác, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng.
“Không có.” Bên tai vang lên thanh âm bình tĩnh.
Tôi sửng sốt : “Không có cái gì?”
Gương mặt anh ta u ám dưới ánh đèn xe, đôi môi mỏng nhếch lên, nhàn nhạt nói : “Không phải em hỏi tôi có sở thích đặc biệt hay không sao? Đáp án của tôi là không có.”
Vốn dĩ tôi chỉ muốn khıêυ khí©h nhưng không ngờ anh ta lại thành thật mà trả lời như vậy khiến tôi không còn lời nào để nói.
Ô tô chạy trên đường lớn, rất nhanh liền dừng trước cổng một bệnh viện, Mộ Dung Tuyệt đưa tôi vào trong, y tá vừa giúp tôi xử lý miệng vết thương vừa nhắc nhở : “Anh này, mấy ngày tới nhớ chăm sóc bạn gái cho tốt, đừng để miệng vết thương dính nước, cũng đừng cho cô ấy ăn đồ cay nóng……….”
Tôi xấu hổ ngắt lời cô ấy, nói : “Y tá, cô nhầm rồi, thực ra anh ấy không phải là……….”
Mộ Dung Tuyệt nhanh miệng nói : “Được, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Y tá cười tủm tỉm, nói : “Cô gái nhỏ, thật hâm mộ em có bạn trai tốt như vậy đấy, vết thương trên đầu em đã thay băng xong, hai người có thể đi được rồi.”
Bị hiểu lầm là người yêu của Mộ Dung Tuyệt khiến tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng khi nhìn Mộ Dung Tuyệt hình như anh ta không hề để bụng chuyện này khiến tôi càng nâng cao cảnh giác đối với hắn, cảm thấy dường như anh ta không hề đơn giản, dường như đang cố tình tiếp cận tôi.
Nhưng mà tôi có cái gì đáng để anh ta lợi dụng chứ?
Tôi nghĩ nát óc cũng không ra.
Mộ Dung Tuyệt muốn đưa tôi đến cửa nhà, nhưng tôi bảo anh ta dừng ở đầu khu phố là được, nếu bị mấy bà cô hàng xóm xung quanh nhìn thấy tôi được người đàn ông xa lạ đưa về không biết lại có phiền toái gì đâu.
Tôi nói cảm ơn với Mộ Dung Tuyệt, chuẩn bị xuống xe thì hắn gọi tôi lại, đôi mắt phượng uy nghiêm nhìn tôi mang theo bất mãn, nói : “Em quá yếu.”
Tôi có chút không vui, đang muốn nói chuyện, anh ta lại nhàn nhạt nói : “Ba giờ chiều thứ bảy tôi tới đón em.”
Tôi tức giận nói : “Mộ Dung tiên sinh, tôi không đồng ý hẹn hò với anh.”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Mộ Dung Tuyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi một vòng từ trên xuống dưới, nói : “Tôi không thích dáng vẻ gầy yếu này của em.”
Gầy yếu! Hứ, tôi chính là cô gái có cúp ngực 34D đáng kiêu ngạo đấy!
Tôi tức giận bất bình nhìn xuống ngực mình, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, tôi quên mất, hiện giờ tôi mới mười bảy tuổi, lại còn phát dục tương đối trễ, bây giờ mới tới cúp B mà thôi.
Nhưng rất nhanh tôi liền tỉnh táo lại, chờ sau này chị đây phát dục xong xem có kinh ngạc chết anh không!