Chương 44: Giúp Tôi Với

Thế giới xung quanh dường như ngừng lại, tôi không nghe thấy tiếng mắng chửi đầy tức giận của Lý Thiên Hữu, cũng không nhìn thấy bọn Lương Phong đang tiến lại gần tôi, trong mắt tôi chỉ có nữ quỷ toàn thân đầy máu kia, cô ta cũng nhìn tôi chằm chằm, lúc tôi khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh thì đột nhiên đôi môi trắng bệch của cô ta nhẹ nhàng mở ra, nặng nề nói : "Giúp tôi…...."

Nếu cô ta yêu cầu tôi giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không làm hại tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, tôi quay đầu nhìn Lý Thiên Hữu, cười lạnh nói : "Ha, Lý Thiên Hữu, chính anh đã chết đến nơi còn muốn hại tôi, thật buồn cười!”

"Cô có ý gì?"

Tôi lạnh lùng nói : "Anh có biết phía sau mình có một người phụ nữ đầy máu đang nhìn không? Bây giờ cô ấy đang đưa tay ra cố gắng bóp cổ anh đấy.”

“Cô đừng nói bậy!” Hắn hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhìn phía sau mình : "Làm gì có ai?”

“Đương nhiên anh không thể nhìn thấy cô ấy, bởi vì…....cô ấy là quỷ…..."

"A——" Người thét chói tai chính là Triệu Văn.

Ngô Mạn tức giận lườm Triệu Văn một cái : "Lá gan của cậu sao lại nhỏ như vậy, trên đời này làm gì có quỷ, cô ta đang nói bậy mà cũng không nhận ra?”

Lương Phong, Vương Vũ, Tạ Lãng cười ha ha, cười nhạo tôi lại dọa dẫm ấu trĩ như vậy.

Nhưng Lý Thiên Hữu lại không cười, thần sắc có chút khẩn trương, tôi tiếp tục nói : "Cô ấy là phụ nữ mang thai, mặc một chiếc váy rộng màu be, chỉ là váy trên người cô ấy đều bị máu tươi nhuộm đỏ, ngay cả trên bắp chân, cũng đều là máu….... Lý Thiên Hữu, anh có cảm thấy cổ mình lạnh lẽo không? Cô ấy đang dán vào bên tai anh, thổi khí vào tai anh đấy…...."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa……..." Lý Thiên Hữu dường như nghĩ đến chuyện kinh khủng gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, giật lấy cây gậy bi-a trong tay Tạ Lãng, vung vẩy xung quanh như điên.

Ánh mắt tôi chợt lóe, chỉ huy hắn : "Nữ quỷ ở bên trái anh kìa…..”

Lý Thiên Hữu hét lớn, quả quyết vung gậy sang bên trái, vừa vặn đánh trúng người Lương Phong.

"Nhanh lên, cô ấy lại bay qua bên phải rồi."

Lý Thiên Hữu lại vung gậy, lần này đánh trúng Vương Vũ.

"Ra phía sau rồi!"



“Bên trái!”

"Phía trước kìa!"

Lý Thiên Hữu vung gậy, hoang mang tới đỏ mắt, hắn đương nhiên không đánh trúng nữ quỷ, ngược lại đánh cho đám người Lương Phong tới gần hắn oa oa kêu đau, tôi thừa dịp bọn họ đang loạn liền nhanh chóng chạy về phía cửa phòng, Ngô Mạn phát hiện tôi muốn chạy trốn, lớn tiếng kêu Lương Phong bọn họ ngăn cản tôi nhưng bản thân bọn họ còn lo không xong, nào còn để ý tới tôi?

Tôi nhanh chóng mở cửa rồi nhanh chóng trốn thoát. Truyện được đăng tại truyenhdt.com

Khi tôi thở hồng hộc cõng Triệu Na đến cửa thang máy, một nhóm cảnh sát từ trong thang máy đi ra, hai cảnh sát ngăn cản tôi lại, mấy người khác thì nhanh chóng đi về phía các phòng bao.

"Tên cô là gì? Cõng ai kia? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?" Một cảnh sát hỏi tôi.

Bởi vì tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© nên hiện tại cả người tôi nóng ran, hai má đỏ bừng, trong lòng tựa như có trăm móng vuốt cào gãi, ngứa đến điên người. Tôi cắn đầu lưỡi miễn cưỡng duy trì lý trí, trả lời : "Bạn tôi đến dự tiệc sinh nhật uống say, nhân viên phục vụ gọi điện bảo tôi tới đón cô ấy về, đồng chí cảnh sát, anh xem tôi còn đang bị cảm sốt, có thể để chúng tôi nhanh chóng rời đi hay không?”

Một cảnh sát khác nhìn chằm chằm tôi, nghi ngờ hỏi : "Cô có đi ra từ phòng 408 không? Có người báo cáo phòng 408 tụ tập đông người sử dụng ma túy, cô phải theo chúng tôi đến cục để kiểm tra.”

Có ai báo cảnh sát sao? Nếu như tôi không thể trốn thoát, bị bọn Lý Thiên Hữu vũ nhục, mà lúc đó cảnh sát vừa vặn chạy tới thì không phải tôi sẽ bị kết tội dâʍ ɭσạи sao?

Trong lòng tôi sợ hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Dù đã trải qua hai kiếp nhưng tôi cũng không nghĩ ra cách nào để ứng phó trường hợp này. Đột nhiên cửa thang máy mở ra, một người đàn ông dáng người cao ngất mặc áo sơ mi đen bước ra, thanh âm lạnh lùng nói : "Đồng chí cảnh sát, em gái tôi không hiểu chuyện làm chậm trễ công việc của hai người.”

"Mộ Dung thiếu gia?" Hai gã cảnh sát nhận ra Mộ Dung Tuyệt, vội vàng cười nói nhường đường cho tôi.

Mộ Dung Tuyệt gật gật đầu, nói một câu ‘vất vả rồi’ với họ rồi kéo tôi vào thang máy.

Thang máy đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, ánh mắt Mộ Dung Tuyệt vẫn tối như mực, khí áp nặng nề, không nói một lời dẫn tôi đi về phía xe của anh ta.

Tôi cõng Triệu Na đi lâu như vậy đã sắp kiên trì không được nữa, há miệng thở hổn hển, cả người nóng như sắp nổ tung, mồ hôi chảy xuống hai bên má.



Đột nhiên, Mộ Dung Tuyệt dừng bước, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm tôi, cổ họng tôi đã khô đến sắp phun khói, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi khô ráp, anh ta nhíu mày, hai tay đưa về phía trước ngực tôi khiến tôi giật mình lui về phía sau.

"Anh muốn làm gì?"

“Ngốc nghếch!”

Mộ Dung Tuyệt đen mặt mắng tôi một câu, sau đó một tay nắm cánh tay tôi, tay kia nhanh chóng vươn tới trước cổ cởi tấm ga trải giường tôi quấn bên mình, ôm Triệu Na từ trên lưng tôi qua.

Tôi thấy anh ta ôm Triệu Na bước nhanh về phía xe thì trong lòng dâng lên một loại cảm giác không thể nói rõ. Kỳ thật vừa rồi tôi ở phòng bao tôi đã nhắn tin cầu cứu anh ta, nhưng không nghĩ anh ta sẽ đến nhanh như vậy.

Thật kỳ lạ, mặc dù tôi chỉ mới quen biết anh ta không lâu nhưng không hiểu sao trong lòng lại chắc chắn anh ta sẽ đến cứu mình như vậy, trong vô thức tôi đã tin tưởng anh ta từ bao giờ.

“Còn không mau tới đây!” Mộ Dung Tuyệt đi vài bước, thấy tôi không đuổi theo liền đen mặt quay đầu quát tôi.

Tôi lè lưỡi, vội vàng đi theo.

Mộ Dung Tuyệt để Triệu Na ngồi vào ghế sau, vừa khởi động xe vừa liếc xéo tôi : "Bọn họ hạ thuốc em?”

Tất cả đều bị nhìn ra, anh ta cũng quá thông minh rồi.

"Ừm……." Tôi vỗ vỗ hai má nóng bỏng, tận lực duy trì lý trí, thế nhưng hơi thở của đàn ông trưởng thành tản ra trên người anh ta không ngừng hấp dẫn ta, khuôn mặt đẹp trai không khuyết điểm của Mộ Dung Tuyệt không ngừng lắc lư trước mặt tôi….....

Trong đầu không kìm được mà nghĩ tới dáng vẻ anh ta mặc quần đùi màu đen, áo ba lỗ trắng, cơ ngực rắn chắc, hai chân thon dài, mỗi chỗ cơ bắp trên người đều lộ ra vẻ manh mẽ quyến rũ liền không khỏi tưởng tượng tới cảnh tượng anh ta ôm chặt lấy tôi…....

“Tôi……nóng quá…….tới bệnh viện đi…….” Tôi khó chịu xé toạc cổ áo sơ mi, con ngươi híp lại, ánh mắt dần dần mê ly, mấp máy đôi môi như đóa hoa hồng chờ người hái.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyệt dần dần trầm xuống, ngón tay mạnh mẽ xiết chặt vô lăng, đạp ga nhanh chóng lái tới bệnh viện. Đột nhiên một bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng vuốt ve đùi hắn , bên tai truyền đến thanh âm như mèo con, đứt quãng nỉ non : “Khó chịu quá…….chú à……tôi khó chịu quá……..”

“Chết tiệt!” Mộ Dung Tuyệt thấp giọng chửi rủa, đạp ga nhanh hơn, khàn khàn giọng, nói : “Kiên nhẫn chút, sắp tới bệnh viện rồi!”

Khi ý thức tôi rõ ràng trở lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, Mộ Dung Tuyệt đứng sừng sững bên giường tôi, gương mặt tràn đầy lạnh lẽo hỏi : “Tỉnh rồi sao?”