Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 43: Mất Trong Sạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tử Hạo tức giận muốn xông lên đánh người lại bị Lương Phong cản lại : "Này, Lâm Tử Hạo, cậu làm cái gì vậy, chúng tôi làm như vậy không phải vì trút giận cho cậu sao, mẹ nó cậu còn không biết cảm ơn!”

Kế hoạch của bọn Lý Thiên Hữu chính là bỏ thuốc trong rượu vang đỏ, chờ sau khi tôi uống sẽ động tình trước mặt mọi người, Lý Thiên Hữu nhân cơ hội đó chiếm đoạt tôi, trước mặt nhiều người như vậy bị mất trong sạch, cả đời tôi chắc chắn sẽ bị hủy….....

Cửa phòng nghỉ cũng không đóng kín, tôi kề sát tai vào cửa nghe được quỷ kế của bọn họ, nghe thấy Lâm Tử Hạo tranh chấp với bọn họ, lại nghe Tô Mộng Kỳ ngăn cản Lâm Tử Hạo, nói : "Anh Tử Hạo, vừa rồi chúng ta đều đã làm chuyện như vậy, em còn tưởng anh thích em, sao anh lại bảo vệ chị như vậy?”

Lý Thiên Hữu khuyên Nhủ Lâm Tử Hạo : "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Cậu lưu luyến cô ấy không quên chính vì cậu chưa từng thượng được cô ấy, hay lát nữa tôi không làm cô ấy nữa nhường cho cậu nhé.”

Lương Phong nói : "Tử Hạo, cậu đừng cố chấp nữa, làm theo lời chúng tôi nói đi, nói không chừng sau khi đưa được cô ấy lên giường, cô ấy liền hồi tâm chuyển ý quay lại với cậu đó.”

Tô Mộng Kỳ và Lý Thiên Hữu bọn họ cãi nhau, vừa khóc vừa nháo không cho Lâm Tử Hạo xảy ra quan hệ với tôi, hiện tại bên ngoài lộn xộn ầm ĩ, tôi cũng không có tâm tư nghe tiếp.

Bởi vì…….thật kinh tởm.

Tôi quấn Triệu Na trong khăn trải giường, buộc lên lưng rồi cõng lên.

Lúc ra khỏi phòng nghỉ, tôi phát hiện Tô Mộng Kỳ và Lâm Tử Hạo đã không thấy đâu, hẳn là Tô Mộng Kỳ lo lắng Lâm Tử Hạo làm gì với tôi nên đã kéo Lâm Tử Hạo đi, hoặc là thuốc kí©ɧ ɖụ© đã phát huy dược lực, bọn họ chạy đến một khách sạn nào đó lăn lộn trên giường rồi……...

Triệu Văn cùng Ngô Mạn ngồi trên sô pha chơi điện thoại, thấy tôi đi ra, Ngô Mạn dùng ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn tôi, Triệu Văn mỉm cười : "Tô Vi, chị tôi vẫn còn say sao? Cậu cứ để chị ấy xuống, tôi sẽ đưa chị ấy về nhà.”

"Không cần." Tôi cũng không dám đưa Triệu Na cho cô ta, bỏ thuốc tôi cô ta cũng có một phần, cô ta cũng chẳng phải người tốt gì.

“Tô Vi, Triệu Na nặng như vậy sao mà cõng được chứ, để tôi giúp cô cho." Sắc mặt Lý Thiên Hữu ửng đỏ, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm tôi, bước nhanh tiến lên muốn nhào lên người tôi, tôi nhìn dáng vẻ của hắn liền đoán được thuốc trên người hắn đã phát tác.

Tôi cõng Triệu Na né sang bên phải khiến hắn nhào vào khoảng không, cười ha ha nói : "Tô Vi, cô thật có cá tính, tôi thích cô như vậy.”



Miệng hắn phun hơi rượu nhào về phía tôi, Lương Phong cùng hai thiếu gia nhà giàu khác là Vương Vũ và Tạ Lãng cũng xông lên, cười hì hì nói giúp tôi đỡ Triệu Na, nhưng tôi biết bọn họ là muốn bắt tôi lại để Lý Thiên Hữu khinh nhục.

Tô Vi tôi kiếp trước đã chịu đủ thiệt thòi của lũ đàn ông cầm thú, kiếp này cho dù là phải liều mạng cũng sẽ không để người khác khinh nhục tôi!

Tôi nhanh tay vớ lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, “choang” một tiếng đập nát chai rượu rồi chĩa đầu chai rượu sắc bén vào bốn người bọn họ, lạnh lùng nói : "Các người dám tiến lên một bước đừng trách tôi không khách khí!”

"Tô Vi, cô đang làm gì vậy? Chúng tôi chỉ là thấy cô cõng Triệu Na vất vả nên muốn giúp đỡ thôi, sao cô lại tức giận?"

"Đúng vậy, mọi người đều là bạn bè mà, bỏ chai rượu xuống đi, có chuyện gì từ từ nói!"

Lý Thiên Hữu nói như vậy chỉ vì muốn phân tán lực chú ý của tôi, Lương Phong và Vương Vũ từ hai bên trái phải tiến lại gần tôi, Tạ Lãng thì lặng lẽ cầm gậy bi-a, đám người bọn họ hẳn là muốn cứng chọi cứng với tôi!

Thường ngày tôi không luyện tập nhiều nên cõng Triệu Na cũng cảm thấy nặng, càng tệ hơn chính là vừa rồi còn uống phải một ngụm rượu vang nhỏ, tác dụng của thuốc đã bắt đầu chậm rãi phát tác, tôi cảm giác thân thể rất nóng, trong lòng rất trống rỗng, trái tim đập loạn, nếu tiếp tục giằng co chắc chắn tôi sẽ phải chịu thiệt.

"Vi Vi, mặt cô đỏ quá kìa, có phải cảm thấy thân thể rất nóng, rất muốn tìm người ôm một cái không?" Lý Thiên Hữu nhận thấy được sự dị thường của tôi, vừa bước tới gần tôi vừa nói những lời hèn hạ : "Gọi tôi một tiếng ‘anh Thiên Hữu’ , anh đây lập tức khiến em thoải mái…...."

Tôi nắm chặt chai rượu vỡ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thiên Hữu, khi hắn ta bước tới gần lần nữa, tôi không chút do dự vung chai rượu, thủy tinh sắc bén cứa rách cánh tay hắn, máu tươi nháy mắt tuôn ra khiến hắn ta kêu gào thảm thiết như gϊếŧ heo.

Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên thảm, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, tôi nhìn thấy một bóng trắng người đầy máu tươi bất ngờ xuất hiện phía sau Lý Thiên Hữu.

Đó là một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tử khí nặng nề, trên người mặc một chiếc váy rộng của phụ nữ mang thai, trên bụng máu thịt mơ hồ, máu tươi theo bắp chân chậm rãi chảy xuống hòa vào với máu của Lý Thiên Hữu không phân biệt được…....

Hai mắt âm trầm của cô ta tràn ngập oán hận nhìn Lý Thiên Hữu, sau đó vươn hai tay gầy gò tái nhợt ý đồ muốn bóp cổ hắn ta nhưng hắn lại không hề cảm nhận được. Lý Thiên Hữu vẫn còn thở hổn hển mắng tôi : "Dám đánh tao, con mẹ nó, tao gϊếŧ chết mày. A Phong, Vương Vũ, mau bắt lấy cô ta cho tao, tao nhất định phải chỉnh cô ta ba ngày không xuống được giường!”

Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng sau lưng Lý Thiên Hữu, hình như cô ta biết tôi có thể nhìn thấy mình nên quay đầu qua, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn tôi, tôi khẩn trương đến ngay cả tim cũng sắp ngừng đập, chỉ sợ đột nhiên cô ta xông tới bóp cổ tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »