Chương 30: Tay Anh Đang Làm Cái Quái Gì Vậy

Sau ba tiết học buổi chiều, tôi và Triệu Na cười nói ra khỏi cổng trường định đến quán quen ăn tối.

Thấy bên đường đậu một chiếc xe sang, Triệu Na nhìn chiếc xe kia liền kích động nắm cánh tay tôi, nhỏ giọng nói : "Là xe của Mộ Dung Tuyệt, không phải anh ta thường đậu ở đây chờ cậu chứ.”

Vừa dứt lời thì Yến Thất đi tới, mỉm cười mời tôi lên xe.

Trước cổng trường người đến người đi, tất cả mọi người đều nhìn sang, tôi có chút do dự nhưng Triệu Na là phản đồ, trực tiếp đẩy tôi tới trước cửa xe, sau đó vui vẻ giơ nắm tay về phía tôi : "Đi đi, tôi sẽ không trách cậu trọng sắc khinh bạn đâu.”

Tôi : “………….”

Tôi lên xe, quả nhiên nhìn thấy Mộ Dung Tuyệt đang lười biếng dựa vào ghế ngồi, vừa mới có scandal với anh ta, hiện giờ lại cùng anh ta ở chung trong không gian chật hẹp, cảm giác có chút quái lạ không được tự nhiên, ngay cả tay chân cũng không biết đặt thế nào.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Mộ Dung Tuyệt nhướng lên, nhìn tôi hỏi : "Gần đây có cái gì ngon?”

“Chắc chắn là cá nồi đá rồi!" Nói đến ăn uống, hai mắt tôi liền tỏa sáng, cũng không còn ngại ngùng nữa.

Mộ Dung Tuyệt ghét bỏ lắc đầu : "Cá quá tanh.”

"Vậy thì lẩu cay đi, phía trước có một cửa hàng, lẩu cay quán này có thể nói là tuyệt phẩm!”

Anh ta vẫn không hài lòng : "Vị quá đậm.”

"Vậy thì món Quảng đi, món Quảng Đông thanh đạm."

"Quá thanh đạm, nhạt nhẽo."

"Món Tây thì sao?"

Lắc đầu.

"Ẩm thực Nhật Bản?"



Lắc đầu.

Tôi trợn tròn mắt, cắn răng, tức giận, nói : "Rốt cuộc anh muốn ăn cái gì?”

Khóe môi hắn cong lên nhưng rất nhanh bình thường trở lại, ngữ khí thản nhiên nói : "Món lần trước chúng ta ăn kia, gọi là gì?”

"Lẩu xiên nướng." Tôi mặt mày hớn hở : "Anh muốn ăn xiên thì nói thẳng, còn để tôi hỏi tới hỏi lui lãng phí thời gian.”

Anh ta nhướng mày, nhếch môi cười xấu xa : "Tôi có nói muốn ăn xiên sao? Yến Thất, tới Long Cảnh Uyển.”

"……." Đại thần à, anh đang đùa tôi sao? Rõ ràng đã quyết định còn hỏi ý kiến tôi làm gì!

Long Cảnh Uyển là một nhà hàng đạt ba sao Michelin nằm cách trường chúng tôi vài cây số, nhà hàng trang trí theo phong cách cổ điển, tinh xảo tao nhã trông rất đẳng cấp. Trước kia tôi đã từng cùng Lâm Tử Hạo và bạn bè của anh ta tới đây ăn một lần, chi phí rất cao nhưng món ăn thực sự rất tuyệt.

*Sao Michelin là một tiêu chuẩn đánh giá nhà hàng. Có 3 cấp độ đánh giá là 1-2-3 sao. Nhà hàng nào đạt 3 sao là nhà hàng có phong cách ẩm thực đã đạt đến đỉnh cao.

Nhà hàng này mỗi ngày đều chật kín khách, nếu không đặt trước thì sẽ không có chỗ ngồi. Nhưng Mộ Dung Tuyệt hình như cũng không lo lắng, anh ta dẫn tôi vào Long Cảnh Uyển tự nhiên như vào nhà mình. Người quản lý xinh đẹp hiển nhiên quen biết hắn, cung kính cúi chào sau đó mỉm cười dẫn chúng tôi vào một gian phòng trang trí trang nhã mà xa hoa.

Gọi đồ ăn xong, Mộ Dung Tuyệt khoát tay áo, quản lý liền yên lặng lui ra ngoài.

Tôi cầm tách trà hoa cúc lên uống một ngụm : "Mộ Dung tiên sinh, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve mép chén trà, nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi, nói : "Hôm nay là thứ sáu.”

"Thì sao?" Tôi lười biếng ngẩng đầu, không hiểu lời anh ta nói.

"Ba giờ chiều ngày mai."

Mộ Dung Tuyệt thật đúng là tích chữ như vàng, có mấy chữ như vậy cũng không chịu nói thẳng. Nhưng cũng may trí nhớ của tôi không tệ, rất nhanh nhớ tới hôm cứu tôi, lúc đưa tôi về nhà có nói thứ bảy ba giờ chiều, anh ta sẽ tới đón tôi đi huấn luyện.

Tôi rất muốn hỏi vì sao lại muốn giúp tôi, nhưng tôi biết anh ta sẽ không nói, hỏi cũng như không, vì thế tôi cũng không hỏi. Tôi mím môi, suy nghĩ một lúc : "Được rồi, ba giờ chiều mai, phiền anh đến nhà đón tôi."

Mộ Dung Tuyệt cầm chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, tư thế ưu nhã giống như quý tộc châu Âu, ánh đèn ấm áp chiếu xuống phác họa dung nhan anh ta nhu hòa một chút. Đột nhiên, Mộ Dung Tuyệt nhìn tôi, cười như không cười nói : "Tôi là bạn của cậu em? Theo bối phận, em nên gọi tôi là chú hả?”



"Hả? Ha ha…... Chuyện này…... Lúc ấy tình hình ép buộc, tôi thuận miệng nói bừa thôi, anh đừng để ý nha, tôi thật sự không có ý nói anh già…..."

Tôi lúng túng sờ sờ mũi, không nghĩ tới lời nói của mình trước mặt cô Cao sẽ truyền đến tai anh ta, còn bị anh ta hỏi ngược lại, thật sự là quá mất mặt.

Khóe môi Mộ Dung Tuyệt nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, ý vị sâu xa nói : "Tôi cũng không muốn vượt qua bối phận, làm chú nhỏ của em sau này lại phiền toái.”

Lời này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng không đợi tôi cẩn thận suy nghĩ thì nhân viên phục vụ đã gõ cửa phòng, dần dần đưa đồ ăn lên.

Không hổ là nhà hàng đạt ba sao Michelin, mỗi món ăn ở đây đều có đủ hương vị, tôi ăn no căng, sau đó lại uống thêm nửa bát canh mới thỏa mãn buông đũa xuống.

Mộ Dung Tuyệt bình tĩnh nhìn tôi, đột nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta lộ ra nụ cười thuần túy như vậy, rất đẹp, đẹp giống như trăm hoa nở rộ, kinh diễm khiến tôi nhìn tới si ngốc. Mãi tới khi anh ta đột nhiên nghiêng người tới gần tôi, khuôn mặt đẹp trai phóng đại cách tôi không tới mười centimet thì tôi mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ tai hồng giật mình lùi về phía sau nhưng lại quên mất chiếc ghế đang ngồi không phải ghế dựa mà là ghế tròn kiểu cổ điển, lúc tôi bối rối lùi lại thì chiếc ghế liền không vững, đổ nhào về phía sau.

Tôi sợ hãi hét lên, thời khắc thân thể sắp chạm đất thì một cánh tay nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, dùng sức kéo một cái ôm tôi vào một l*иg ngực rắn chắc.

Chiếc ghế bị đổ xuống đất phát ra thanh âm chói tai, tôi theo phản xạ có điều kiện run rẩy một chút, cảm giác bàn tay bên hông tôi hơi siết chặt, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mộ Dung Tuyệt nhíu mày, có chút không vui cúi đầu nhìn tôi.

"Sao lại không cẩn thận vậy?"

Anh ta vẫn ôm tôi không buông tay, hiện tại tôi mới mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn bị dáng người cao lớn của anh ta ôm trước ngực giống như búp bê vải nằm sấp trên ngực hắn, tư thế này muốn mập mờ có bao nhiêu mập mờ, hai má tôi đỏ bừng, cẩn thận đứng thẳng thân thể rồi đẩy đẩy hắn : "Cảm ơn anh, tôi không sao, anh buông tôi ra trước đã.”

Mộ Dung Tuyệt không để ý tới lời tôi nói, cánh tay thon dài hữu lực vẫn vòng lấy eo tôi như trước, con ngươi sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, trái tim tôi đập mạnh, không hiểu sao có chút khủng hoảng, luống cuống tay chân đẩy anh ta ra : "Anh mau buông tôi ra!”

Nhưng sức lực của anh ta rất lớn, cánh tay nhỏ bé của tôi căn bản không đẩy được hắn.

"Hoảng cái gì?" Đôi môi mỏng của Mộ Dung Tuyệt cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta nâng tay trái lên vuốt ve khóe môi tôi, ngón tay hơi thô ráp vuốt ve bên môi tôi, loại khủng hoảng trong lòng tôi càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia của hắn.

Nhưng nghĩ lại, tại sao tôi phải sợ anh ta? Tôi ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh ta : "Mộ Dung tiên sinh, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh hãy chú ý hành vi của mình!”

Bàn tay to rộng của anh ta vẫn đặt bên hông tôi như cũ, tay trái cũng vẫn vuốt ve bên môi tôi, miệng lại nói những lời không biết xấu hổ : "Hành vi của tôi có gì không ổn?”

"Bàn tay của anh!" Tôi nghiến răng nghiến lợi : "Tay anh đang làm cái gì vậy?”