Chương 27: Vả Mặt

Nghe giảng được một nửa thì Triệu Na lại đột nhiên ghé lại gần, thấp giọng nói với tôi : "Tôi nói thật, Tô Vi này, cậu chọc vào Ngô Mạn thì sau này phải cẩn thận một chút, tôi nghe nói cô ta quen biết mấy quan nhị đại, phú nhị đại khá có máu mặt, cẩn thận bọn họ tìm cậu gây chuyện đấy.”

Tôi gật gật đầu, nếu tôi đã dám đánh cô ta thì cũng không sợ cô ta tới tìm tôi gây chuyện.

Buổi tối về nhà, mẹ tôi đã xuất viện trở về. Bởi vì bà có thai nên thái độ của bà nội đối với mẹ rất tốt.

Tôi lấy chiếc bùa trừ tà trong túi áo ra, nói với mẹ đây là bùa bình an tôi đặc biệt xin từ chỗ cao nhân về để có thể bảo vệ mẹ bình an rồi dỗ dành mẹ đeo lên. Mẹ tôi vui mừng ôm tôi nói, quả nhiên tôi đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rồi, bà rất vui vẻ.

"Hai ngày nay ở trường thế nào? Có gây chuyện không?” Mẹ tôi hỏi.

"Không ạ, chỉ là hôm nay có xảy ra chút tranh chấp với bạn học thôi." Nói đến đây, tôi liền thấy ngón tay bà nội run rẩy một chút.

Mẹ tôi vội vàng hỏi : "Sao vậy? Có phải con lại đánh nhau với người ta không?”

Ta bĩu môi, oán giận nói : "Ai bảo bọn họ nói xấu con, là do bọn họ nói khó nghe quá nên con mới không nhịn được mà nhẹ nhàng đánh bạn học kia một cái.”

"Vậy là con ra tay đánh người ta trước?" Mẹ tôi hận sắt không thành thép, dùng ngón tay chọc vào trán tôi : "Con à, khi nào con mới thật sự hiểu chuyện, không để chúng ta phải lo lắng nữa đây? Nói mẹ nghe xem, người ta nói gì xấu con hả?”

"Họ nói con…...."

“Vi Vi!” Ánh mắt bà nội sắc bén nhìn tôi chằm chằm : "Có một số lời đừng nên nói lung tung, đừng để mẹ cháu lo lắng, hiện giờ mẹ cháu đang mang thai đấy.” truyenhdt.com

Ha ha, lão bà này nóng nảy rồi đi, hẳn bà ta nghĩ tôi muốn tố cáo với mẹ là bọn họ thiên vị Tô Mộng Kỳ khiến cả trường đều đồn đại Tô Mộng Kỳ mới là cốt nhục chân chính của Tô gia, nhưng thực ra những lời nói đó chỉ là tôi bịa đặt, chủ yếu là muốn bọn họ thu liễm chút thôi. Hơn nữa, những gì tôi muốn nói bây giờ không phải chuyện này.

Tôi ủy khuất ‘vâng’ một tiếng, nói : "Bà nội, cháu biết rồi. Mẹ cũng đừng hỏi con nữa, thật ra không có gì đâu, chỉ là chút chuyện con gái tranh giành tình cảm với nhau mà thôi, con xử lý được mà.”



Có lẽ mẹ biết có bà nội ở đây nên tôi sẽ không chịu nói thật liền lắc đầu, không truy hỏi nữa.

"Vi Vi, theo ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn hỏi." Tô Minh Viễn vẻ mặt nghiêm túc từ trong thư phòng đi ra, Tô Mộng Kỳ đi theo phía sau hắn.

Mẹ tôi có lẽ nhìn ra tâm tình Tô Minh Viễn không tốt, hỏi ông ta muốn nói chuyện gì với tôi, Tô Minh Viễn ôn hòa an ủi bà không có gì, chỉ muốn nói chuyện học tập với tôi thôi.

Vừa bước vào thư phòng, Tô Minh Viễn bỗng nhiên giơ tay lên, “bang” một cái mạnh mẽ tát vào mặt tôi, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, bị ông ta tát thẳng vào mặt, nửa bên mặt lập tức nóng rát đau đớn, đầu óc ong ong.

“Tô Vi, ngươi càng ngày càng hư hỏng, mặt mũi Tô gia ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

Tô Minh Viễn trợn mắt, trán nổi gân xanh, chỉ vào mặt tôi la mắng. Tôi nhìn khuôn mặt tức giận tới vặn vẹo của ông ta mà trong lòng lạnh lẽo, tuy rằng đã sớm biết ông ta là kẻ vô tình vô nghĩa nhưng lần thứ hai cảm nhận được sự vô tình từ ông ta, trong lòng tôi vẫn có chút khó chịu tựa như bị con dao rỉ sét cứa vào, đau đớn vô cùng.

Tôi sờ sờ bên má sưng đỏ của mình, lạnh lùng nhìn ông ta, nghẹn ngào nói : "Cha, trước khi cha đánh con, ít nhất cũng phải cho con biết con đã làm sai cái gì chứ?”

"Ngươi còn không biết mình làm sai cái gì sao? Đúng là đứa con bất hiếu! Tô Minh Viễn vỗ mạnh xuống bàn làm việc.

Tô Mộng Kỳ đúng lúc tiến lên, nắm lấy cánh tay ông ta, ôn nhu khuyên bảo : "Cha à, cha đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe.”

"Mộng Kỳ, nơi này không có chuyện của con, con về phòng nghỉ ngơi trước đi." Đối mặt với Tô Mộng Kỳ, ngữ khí Tô Minh Viễn hòa hoãn rất nhiều.

“Cha, vậy người đừng kích động, bình tĩnh nói chuyện với chị ấy thôi."

Cô ta vừa rời đi, bầu không khí trong thư phòng càng thêm nặng nề, đè nén khiến toi không thở nổi, Tô Minh Viễn gắt gao nhìn tôi, sắc mặt xanh mét giận dữ : "Bình thường ngươi không nghe lời, không hiểu chuyện thì không nói, nhưng hiện giờ tại sao lại học theo phụ nữ lẳиɠ ɭơ bên ngoài, hủy hoại thanh danh Tô gia, ngươi quả thực càng ngày càng tệ hại! Tô Minh Viễn ta sao lại sinh ra nghiệt chướng như ngươi!”

Phụ nữ lẳиɠ ɭơ? Từ ngữ này, hẳn phải dùng để hình dung Lưu Nhã Cầm mới phải?



Tôi xoa bên má bị ông ta đánh sưng lên, trong lòng cười lạnh, xem ra Tô Mộng Kỳ đã nói chuyện mập mờ không rõ ràng giữa tôi với Lâm Tử Hạo và Mộ Dung Tuyệt cho ông ta biết. Ha ha, Tô Mộng Kỳ ngu xuẩn này còn tưởng rằng cô ta là trung tâm vũ trụ sao? Nằm mơ!

Tôi chậm rãi thả tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Minh Viễn đang nổi giận, nói : "Cha, trước khi cha trút giận lên con thì xem cái này trước đi.”

“Hừ, ngươi nói xem, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn có cái gì để ngụy biện!”

Tôi không nói nhảm với ông ta nữa, trực tiếp lấy điện thoại di động mở ra một tấm ảnh đưa cho ông ta xem : "Cha, cha nhìn cái này đi.”

“Ta xem ngươi giở trò gì!”

Tô Minh Viễn tức giận cầm điện thoại di động, nhìn kỹ trong chốc lát, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.

Tôi bình thản nhìn sắc mặt ông ta thay đổi, tấm ảnh trong tay ông ta chính là Diệp Thần Vũ gửi cho tôi. Trong ảnh, Lâm Tử Hạo đè tôi trên vách tường, Tô Mộng Kỳ cầm điện thoại di động đứng cách đó không xa chụp lén chúng tôi.

Tôi đã hỏi Diệp Thần Vũ sao cậu ta lại có tấm ảnh này, cậu ta nói tối hôm đó đi toilet vừa vặn nhìn thấy Lâm Tử Hạo kéo tôi tới cầu thang nói chuyện, mà Tô Mộng Kỳ thì lén lút đi theo phía sau chúng tôi. Vốn dĩ cậu ta không muốn xen vào việc của người khác nhưng nể tình tôi và cậu ta có đánh cược nên cũng tiện tay cầm điện thoại chụp lại cảnh Tô Mộng Kỳ chụp lén chúng tôi. Cậu ta nói đã sớm đoán trước Tô Mộng Kỳ muốn tính kế ta nên tối hôm qua mới nhắc nhở tôi cẩn thận chút.

Tô Minh Viễn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi : "Bức ảnh này từ đâu ra?”

Tôi hời hợt trả lời : "Bạn cùng lớp vô tình chụp được. Cha, Mộng Kỳ hẳn đã nói cho cha biết ảnh chụp về con và hai người đàn ông bị dán lên bảng thông báo là do ai chụp, lại bị ai dán lên bảng thông báo, con nghĩ cha hẳn đã rõ ràng.”

Cơ mặt Tô Minh Viễn mơ hồ co giật vài cái, đáy lòng không muốn tin tưởng đứa con gái nhu thuận nghe lời sẽ làm ra loại chuyện này, liền đem lửa giận lại phát tiết lên người tôi : "Nếu hành vi ngươi đoan chính thì làm sao có thể xảy ra chuyện này? Ta hỏi ngươi, người đàn ông đưa ngươi về trường là ai? Có quan hệ gì với hắn ta?”

“Anh ta là Mộ Dung Tuyệt, ngày con bị mấy tên cướp chặn đường, là anh ta đi ngang qua cứu con, sau đó con mới biết anh ta là bạn của cậu. Hôm qua lúc thăm mẹ về, trên đường tình cờ gặp được hắn nên hắn thuận đường đưa con về trường."

Tô Minh Viễn sửng sốt một chút : "Mộ Dung Tuyệt? Cái tên này nghe có chút quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó.”