Tôi đẩy Lâm Tử Hạo ra, không chút lưu luyến xoay người rời đi. Hắn chỉ trầm mặc đứng ở nơi đó, suy sụp nghĩ ngợi, không biết qua bao lâu, hắn nhìn bóng dáng tôi, nghẹn ngào hét lên : “Tô Vi, anh sẽ không từ bỏ!”
Tôi không hề dừng chân lại, cũng không quay đầu nhìn, chỉ nhếch môi cười lạnh, haizz, anh cứ tiếp tục quấn lấy tôi đi, nếu không sao có thể làm cho Tô Mộng Kỳ thầm yêu anh đau khổ chứ?
Trở về lớp học, Diệp Thần Vũ ngồi bàn trên đột nhiên quay đầu xuống, đôi mắt đào hoa yên lặng nhìn tôi, sau đó nói : “Này, Tô Vi, gần đây phải cẩn thận chút.”
“Gì vậy?” Tôi không hiểu chuyện gì.
Cậu ta nhún nhún vai không nói gì nữa, sau đó quay người lên trên gục xuống ngủ tiếp, tên nhóc này nói năng không đầu không đuôi, không biết có chuyện gì nữa.
Tôi lắc lắc đầu, cầm giấy bút tiếp tục suy nghĩ đề toán.
Tan học, tôi và Tô Mộng Kỳ cùng ngồi ghế sau xe, cô ta có ý muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi chỉ đeo tai nghe, chăm chú nghe tiếng Anh mặc kệ cô ta.
Mẹ tôi còn chưa xuất viện, Tô Minh Viễn ở lại bệnh viện với bà. Lúc vào nhà thấy bà nội và Tô Tiểu Kiều ngồi ở sofa xem tivi, Tô Mộng Kỳ ngọt ngào chào bà nội và cô.
Bà nội tươi cười : “Mộng Kỳ đã về rồi à, đi học mệt lắm đúng không, mau qua đây ngồi nghỉ, bà đã bảo thím Trương nấu bát canh hạt sen nấm tuyết mang lên cho con rồi.”
Thím Trương bê một bát chè tới cho Tô Mộng Kỳ, sau đó nói xin lỗi tôi : “Đại tiểu thư, canh hạt sen chỉ còn lại gần nửa bát, tiểu thư……..”
“Cháu không đói, cảm ơn thím.” Tôi cũng không làm khó thím Trương, xua xua tay bảo bà đi xuống nghỉ ngơi.
“Cảm ơn bà nội, bà nội tốt nhất.” Tô Mộng Kỳ ngồi cạnh bà nội, ôm cánh tay bà làm nũng.
Bà nội tươi cười vỗ vỗ tay cô ta : “Con bé này thật dẻo miệng, mau ăn đi không lại nguội.”
Tô Mộng Kỳ ngọt ngào cười, vừa bê bát canh lên quấy quấy vừa nói với tôi : “Vậy em không khách khí nữa nhé.”
Tôi nhếch môi, muốn khoe khoang với tôi sao?
Tô Tiểu Kiều nhéo nhéo má Tô Mộng Kỳ, cười nói : “Mộng Kỳ, bà đối xử tốt với cháu như vậy khiến ta cũng ghen tị.”
Tô Mộng Kỳ tinh nghịch thè lưỡi : “Cô lớn vậy rồi sao còn so đo với cháu, à đúng rồi, hai hôm trước cháu đi dạo phố nhìn thấy một chiếc khăn lụa rất hợp với cô nên mua luôn, chờ cháu ăn xong cô cháu mình lên lầu xem nhé.”
“Được đấy, Mộng Kỳ thật hiểu lòng người, còn biết mua quà cho cô.”
Chờ Tô Mộng Kỳ ăn xong, Tô Tiểu Kiều nắm tay cô ta vui vẻ lên lầu.
Lúc đ ingang qua người tôi, Tô Mộng Kỳ dừng chân lại, nghiêng đầu cười duyên : “Chị ơi, em cũng mua cho chị một chiếc, chị cũng lên phòng thử đi.”
Tô Tiểu Kiều không vui nắm cánh tay Tô Mộng Kỳ : “Mộng Kỳ, hai cô cháu mình là được rồi, lôi người khác lên làm gì?”
Tô Mộng Kỳ nhẹ nhàng khuyên : “Sao có thể nói như vậy chứ, dù sao chị ấy cũng là người một nhà với chúng ta mà.”
Dù sao cũng là người một nhà? Nghe như cô ta mới là đại tiểu thư chân chính của Tô gia vậy!
Tôi cũng không nóng nảy như trước, mới bị cô ta khıêυ khí©h hai câu liền cãi nhau với Tô Tiểu Kiều. Tôi khoác tay lên vai Tô Mộng Kỳ, nhìn cô ta, cười nói : “Mộng Kỳ, tới giờ chị vẫn nhớ lúc năm tuổi ba dẫn em về nhà, lúc đó mẹ còn nói em là một phần của gia đình này, bảo chị phải đối xử với em như em gái ruột. Hiện giờ bà và cô đều đối xử với em còn tốt hơn chị, người biết chuyện sẽ khen nhà chúng ta tử tế với con nuôi, người không biết còn tưởng rằng Mộng Kỳ mới là tiểu thư chân chính của Tô gia đấy.”
Sắc mặt Tô Mộng Kỳ nháy mắt tái nhợt, ngón tay hoảng loạn nắm chặt, Tô Tiểu Kiều cũng bối rối, nắm chặt cánh tay Tô Mộng Kỳ.
“Vớ vẩn!” Bà nội trầm mặt, tức giận nói : “Vi Vi, những lời này cháu không thể nói bậy được, truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh Tô gia.”
Con người càng thiếu cái gì thì càng mong muốn có được nó, mấy đời Tô gia đều là nông dân, đến đời Tô Minh Viễn mới coi như giàu có, vì thế người Tô gia đặc biệt chú trọng thanh danh, chỉ sợ người ta nói Tô gia xuất thân bần hàn, không hiểu quy củ, ……….
Tôi thầm mỉa mai trong lòng, trên mặt lại lộ vẻ ủy khuất, nói : “Bà nội, chuyện này không phải cháu nói bậy, bạn học đều bàn tán về cháu như thế, bọn họ đều nói cháu là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh của Tô gia, còn không được yêu thương bằng con nuôi, bọn họ còn nói……còn nói……”
Tôi cúi đầu, vẻ mặt không dám nói. Bà nội nắm chặt gậy chống, lạnh mặt nói : “Còn nói cái gì?”
Tôi giả vờ bị vẻ mặt ấy làm sợ, vội vàng trả lời : “Bọn họ nói, không chừng Mộng Kỳ mới là cốt nhục của Tô gia…… còn cháu, cháu chỉ là con rơi nên mới không được thương yêu như vậy………”
Bà nội tức giận đập mạnh gậy xuống sàn, hô : “Nói vớ vẩn, hoang đường! Đám nhãi ranh miệng thối muốn hủy hoại thanh danh Tô gia ta sao!”
Bà ta tức giận ngực phập phồng, Tô Mộng Kỳ muốn tiến lên an ủi nhưng tôi giành trước một bước ngồi cạnh bà, vừa vuốt ve an ủi vừa nói : “Bà nội, người đừng tức giận, cháu biết lời bọn họ nói đều là nói bậy.”
“Đúng vậy, bà nội đừng nóng giận, tức giận hại thân.” Tô Mộng Kỳ cũng nhanh chóng ngồi phía bên kia nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lần này bà nội thực sự tức giận, sắc mặt xanh mét, thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại. Bà ta không nhìn Tô Mộng Kỳ mà nắm chặt tay tôi, nói : “Vi Vi à, trước kia bà nội đối xử với cháu quá nghiêm khắc, cháu không trách bà chứ?”
Tôi cũng nắm tay bà, nói : “Bà nội, trước đó cháu đúng là không hiểu chuyện khiến bà và cô phải nhọc lòng, bà nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho cháu, sao cháu lại trách bà chứ?”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà nội nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi, vui mừng nói : “Vi Vi, cháu trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi. Lần này mẹ cháu mang thai, sau này cháu chính là chị cả nên phải làm gương cho em mình.”
Tôi ngọt ngào cười : “Cháu hiểu rồi ạ.”
Bà nội vừa lòng gật gật đầu : “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người đều đi nghỉ đi.”
“Bà nội và cô ngủ ngon.”
Bà nội gật đầu : “Được, ngủ ngon.”
Tô Tiểu Kiều có chút không cam lòng, cũng không để ý tới tôi, bà nội trừng mắt liếc cô ta một cái, cô ta mới miễn cưỡng nói một câu : “Ngủ ngon.”
Tô Mộng Kỳ cũng chúc hai người đó ngủ ngon, bà nội chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, không thân thiết giống như trước đây, cô ta mím môi, có chút tổn thương, yên lặng đi lên lầu.