Ông ngoại tôi kinh doanh đồ trang sức nên đương nhiên tôi cũng biết đế vương lục là màu ngọc thuần khiết nhất, cũng là màu có giá trị nhất.
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, chen chúc tiến lên muốn nhìn xem người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này có thể cắt ra một khối ngọc đế vương lục xa xỉ không.
“Em không qua xem sao?” Mộ Dung Tuyệt hơi nâng cằm nhìn vào gian hàng cắt đá kia.
Rất nhiều người nghe có đế vương lục xuất hiện nên sôi nổi chạy tới xem náo nhiệt, vây quanh gian hàng cắt đá ba tầng trong ngoài. Tôi nhìn vòng vây chen chúc xô đẩy mà lắc lắc đầu : “Bỏ đi, tay chân tôi nhỏ như vậy không chen nổi.” Cho dù có chen vào được thì tôi cũng sợ bị dẫm chết.
Đúng lúc này, mọi người xung quanh đột nhiên lại tản ra, lắc đầu bàn tán.
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Cứ tưởng sẽ cắt ra được một khối phỉ thúy hoàn chỉnh, ai ngờ chỉ có một chút xanh.”
“Lần này Lưu Tam thảm rồi.”
“Không phải thế sao, nghe nói hắn bỏ ra mười vạn tệ để mua đá, còn tưởng có thể trở mình, không ngờ chẳng bù lại được gì.”
“Tôi thấy hắn trời sinh không có may mắn đánh cược rồi.”
Lưu Tam bị bọn họ nói như vậy vốn dĩ còn ủ rũ như gà trống bại trận nhưng nghe xong lời này liền tức giận xông tới đấm mạnh vào người đàn ông thấp bé, chửi rủa : “Mẹ kiếp, ai không có vận cá cược? Tao cho mày mồm thối này!”
“Lão Lưu, đừng xúc động, hắn chỉ nói đùa thôi.” Mọi người nhanh chóng tới can ngăn, ngược lại bị Lưu Tam đấm cho một cước.
Lưu Tam như một dã thú nổi điên, điên cuồng phát tiết lửa giận thua cược vào người bọn họ, nhưng đối phương cũng không phải ăn chay, vài người hợp lực lại đánh Lưu Tam, vì thế một đám người đánh nhau túi bụi.
Tôi nhìn Lưu Tam áo hoa bị mọi người vây đánh, đột nhiên bật cười, đúng là thật sự trùng hợp, người quen cũ đây mà.
Lưu Tam tên thật là Lưu Vĩ Khôn, hắn là em trai Lưu Nhã Cầm. Kiếp trước sau khi Lưu Nhã Cầm kết hôn với Tô Minh Viễn, Lưu Vĩ Khôn có tới Tô gia vài lần, mỗi lần tới đều là tìm Lưu Nhã Cầm đòi tiền, Tô Minh Viễn nể mặt Lưu Nhã Cầm nên cũng sắp xếp cho hắn ta vài công việc nhưng đều bị hắn làm rối tung lên.
Nói chung Lưu Vĩ Khôn này là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, không làm việc đàng hoàng. Thật không ngờ hắn còn có sở thích cược đá, đúng là phát hiện ngoài ý muốn.
Không biết là ai báo cảnh sát nên Lưu Vĩ Khôn và những người đánh nhau đều bị đưa đi.
Ầm ĩ một trận như vậy nên trước gian hàng cắt đá không còn mấy người. Rất nhanh liền đến lượt chúng tôi.
Thợ cắt đá là một ông lão ngoài sáu mươi. Đầu tiên ông ta cắt viên đá lớn của Mộ Dung Tuyệt, bên trong cục đá đó chỉ có tí xíu không đến một phần mười màu xanh ngọc, ông ta tiếc nuối lắc lắc đầu.
Mộ Dung Tuyệt lại bình thản như không có chuyện gì.
Tôi nhìn bộ âu phục anh ta mặc, còn có chiếc xe hơi Aston Martin bản giới hạn đỗ ngoài kia liền biết anh ta không thiếu tiền, căn bản không để hòn đá này vào mắt.
Mộ Dung Tuyệt đưa viên đá nhỏ của tôi cho thợ cắt, nói : “Cắt nó đi.”
Tôi nhìn chăm chú vào động tác của ông lão, khẽ siết chặt nắm tay. Trước đó không hiểu sao tôi có thể thấy được chất xanh ngọc bên trong viên đá, không biết đó là ảo giác hay đôi mắt của tôi thực sự có thể nhìn được bên trong nó, hiện giờ chính là lúc để kiểm tra.
Nhát cắt đầu tiên khi con dao của thợ cắt đâm xuống chỉ thấy một màu xám trắng, nhưng sau khi cắt sâu vào bên trong liền mơ hồ lộ ra một màu xanh ngọc, người bên cạnh vây xem lại hô : “Thấy xanh rồi, thấy xanh rồi.”
Có lẽ là do vết xe đổ của Lưu Tam mà mọi người xung quanh không còn kích động như trước, chỉ yên lặng đứng xem.
Tôi cảm giác phía sau có rất nhiều người nên không khỏi cau mày, đột nhiên Mộ Dung Tuyệt ôm eo tôi kéo tôi tới trước người anh ta, ngăn cách tôi với những người phía sau.
Mộ Dung Tuyệt rất cao, đỉnh đầu tôi chỉ chạm tới ngực anh ta, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự rất gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm xung quanh khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Bàn tay anh ta vẫn đặt trên eo tôi, hơi ấm từ bàn tay như đang cách lớp vải dệt thiêu đốt tôi , tôi ngượng ngùng quay đầu, dùng ánh mắt ý bảo Mộ Dung Tuyệt bỏ tay ra, nhưng anh ta lại nhếch môi hỏi : “Nhìn tôi làm gì? Tôi đẹp trai lắm hả?”
“……….” Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, anh ta đúng thật rất đẹp, làn da mịn màng không tì vết, lông mày cương nghị, đôi mắt đen sâu thẳm, môi mỏng nhếch lên cười như không cười, nhìn thôi cũng khiến tôi không nhịn được mà muốn xông lên vồ lấy anh ta mà……..
Hừ, tôi là người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc sao? truyenhdt.com
Tôi gạt bỏ những suy nghĩ không trong sáng đó, vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, nói : “Bỏ ra.”
Mộ Dung Tuyệt như bừng tỉnh, từ từ bỏ tay ra, nâng cằm lên nói : “Nghiêm túc chút, xem tiếp đi.”
“……….” Ai không nghiêm túc hả? Rõ ràng là anh ta quấy rầy tôi xem cắt đá.
Ở phía trước, ông lão đã cắt xong lớp vỏ sần sùi bên ngoài, bên trong viên đá là một viên ngọc có màu xanh thuần khiết mượt mà, cảm giác đây chính là cực phẩm trong cực phẩm, không, chính xác phải là phỉ thúy thượng phẩm đế vương lục hiếm có!
Mọi người vây xem đều hít hà một hơi, sau đó tiếng hò hét vang to như sấm : “Đế vương lục, thực sự là đế vương lục!”
Ông lão cắt đá cười híp mắt, liên tục nói : “Thật may mắn, thật may mắn, bao nhiêu năm tôi không được nhìn thấy sự xuất hiện của đế vương lục rồi, hôm nay đúng thật là được mở rộng tầm mắt.”
“Vị tiên sinh này, tôi ra giá 500 vạn, anh có thể bán lại cho tôi không?” Một vị khách tây đi giày da hưng phấn nói với Mộ Dung Tuyệt.
“500 vạn thế nào được? Tôi trả 800 vạn!” Lại có người nâng giá.
Trong những người ở đây có không ít ông chủ trong giới châu báu hoặc là người yêu thích ngọc, họ sôi nổi vây quanh tôi trả giá, mới qua vài phút mà cái giá đã tăng lên tới hơn một ngàn vạn.
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm viên phỉ thúy đế vương lục kia, trong lòng kích động, cảm giác như máu trong người đều sôi trào, lần đầu kích động là nghe bọn họ hét giá, lần thứ hai chính là bất ngờ vì mắt mình thực sự nhìn được vật bên trong viên đá.
Mộ Dung Tuyệt dường như lại không kích động giống tôi, thần sắc anh ta bình tĩnh, ánh mắt lặng như nước, lười biếng liếc nhìn mọi người xung quanh giống như một vị vương giả cao cao tại thượng, lạnh nhạt nói : “Ngại quá, các vị, cục đá này tôi không bán.”
Cục đá? Tôi không nhịn được mà xì cười thành tiếng. Viên phỉ thúy giá trị mấy ngàn vạn tệ trong miệng anh ta nghiễm nhiên biến thành một cục đá tầm thường. Người xung quanh nghe vậy sắc mặt liền xám xịt, lòng đầy tiếc nuối mà rời đi.
Vẫn còn một hai người bướng bỉnh vây quanh chúng tôi muốn lay động Mộ Dung Tuyệt, đã nâng giá tới hai ngàn vạn nhưng anh ta cũng chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ : “Không bán.” Rồi sau đó ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn người ta, nắm cổ tay tôi kéo đi.