Chương 13: Mang Thai

Bên ngoài xe, Tô Mộng Kỳ vẫn khuyên nhủ Lâm Tử Hạo, nói tôi đang tức giận, chờ tôi hết giận lại nói tiếp. Lâm Tử Hạo bị thuyết phục, bảo cô ta lên xe về nhà. Nhìn xe Tô gia rời đi hắn mới đi tới xe nhà mình.

Sau khi tách khỏi Lâm Tử Hạo, Tô Mộng Kỳ dường như biến thành con người khác, mặt cô ta âm trầm u ám, không nói lời nào, ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi.

Về đến nhà, mẹ tôi còn chưa ngủ, thấy tôi và Tô Mộng Kỳ đi vào, bà cười hỏi chúng tôi có đói bụng không, bà đã dặn thím Trương nấu canh gà cho bọn tôi.

Tôi xoa xoa bụng, cười nói : “Đúng là có hơi đói, cảm ơn mẹ.”

Tô Mộng Kỳ nắm chặt áo khoác, cúi đầu nhỏ giọng nói : “Con không đói, cảm ơn mẹ.”

Mẹ tôi nhìn cô ta, lo lắng hỏi : “Mộng Kỳ, con không khỏe sao?”

Tô Mộng Kỳ lắc đầu, nói : “Không phải, con chỉ hơi mệt thôi, con lên lầu nghỉ ngơi trước đây, chúc mẹ ngủ ngon.”

Nói xong cũng không chờ mẹ tôi trả lời đã nhanh chóng chạy lên tầng. Mẹ tôi nghi ngờ nhìn bóng lưng cô ta, hỏi : “Trông Mộng Kỳ không ổn lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tôi nhanh chóng uống hết bát canh gà mà thím Trương nấu, nói : “Con cũng không biết, nó có chuyện gì cũng đâu muốn cho con biết. Đúng rồi mẹ, hôm nay mẹ đã tới bệnh viện kiểm tra chưa?”

Mẹ tôi bất đắc dĩ nói : “Vốn dĩ muốn đi nhưng bà nội con nghiện chơi bài nên muốn ta cùng Tiểu Kiều và thím Trương chơi suốt cả chiều.”

Tôi khuyên mẹ, cho dù ngày mai trời có sập, nhà có cháy hay không cũng nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra. Kiếp trước cũng vào mấy tháng gần đây, sức khỏe mẹ tôi đột nhiên đi xuống, cuối cùng “chết bệnh”.

Mẹ tôi đồng ý.

Lúc bà xoay người đi lên lầu, tôi đột nhiên nhìn thấy một đôi tay nhỏ bám chặt quần bà ấy, đứa bé trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đêm qua tôi nhìn thấy kia lại xuất hiện rồi!

Dường như đứa trẻ biết tôi nhìn thấy nó nên nó quay đầu qua, gương mặt tái nhợt không chút máu toét miệng cười nhìn tôi, miệng nó hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng tôi không nghe được.



Nó đi theo mẹ tôi lên cầu thang, lúc tới chỗ ngoặt lại nhe cái miệng không có răng kia ra cười với tôi.

Sống lưng tôi ớn lạnh, tay phải nắm chặt cái thìa, đầu óc rối bời. Nó là ai, vì sao cứ bám lấy mẹ tôi như thế? Kiếp trước mẹ tôi “chết bệnh” là do nó làm sao?

Không đúng, kiếp trước, trước khi tôi chết, Tô Mộng Kỳ chính miệng thừa nhận là mẹ con cô ta hại chết mẹ tôi, hay chẳng lẽ đứa trẻ này là do bọn họ nghĩ ra để hại mẹ tôi sao?

Không được! Tôi nhất định phải nghĩ cách đuổi nó đi!

------

Tầng hai, phòng Tô Mộng Kỳ.

Thân thể trắng nõn của thiếu nữ trước gương đầy chi chít những vết xanh tím.

Tô Mộng Kỳ nhìn bản thân mình trong gương mà ứa nước mắt, cô ta hận đám lưu manh kia, càng hận Tô Vi hơn.

Cô ta mở vòi hoa sen, chà xát cơ thể dưới vòi nước ấm hơn một tiếng đồng hồ cho tới khi làn da gần như rách da mới dừng lại.

Tô Mộng Kỳ mặc quần áo, dựa vào đầu giường gọi điện thoại cho Lưu Nhã Cầm. Lúc này Lưu Nhã Cầm đã đi ngủ từ sớm để bảo vệ nhan sắc, bị điện thoại của con gái đánh thức, bà ta không kiên nhẫn nói : “Không phải đã bảo con đừng gọi điện cho ta ở Tô gia sao? Con không sợ bị phát hiện à?”

Tô Mộng Kỳ vốn dĩ còn đang oán hận lại bị mẹ mình nói vậy, cô ta đột nhiên tức giận : “Mẹ không phải mẹ ruột con sao? Vì sao không hỏi con nửa đêm gọi điện thoại cho mẹ làm gì? Mẹ có quan tâm con không? Mẹ còn chẳng bằng Diệp Bội Lan, ít nhất bà ta còn hỏi thăm con hai câu!”

Lưu Nhã Cầm nghe cảm xúc của con gái có vẻ không ổn, vội vàng ngồi dậy, giọng nói nhu hòa hơn nhiều : “Được rồi, Kỳ Kỳ, là mẹ không đúng, con nói cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa nghe mẹ ruột dỗ, nước mắt Tô Mộng Kỳ lại trào ra, thút tha thút thít kể lại chuyện mình lợi dụng Lý Dĩnh và Cương ca để đối phó Tô Vi nhưng lại bị đám anh em của Cương ca làm nhục.



Lưu Nhã Cầm nghe xong vừa lo lắng vừa tức giận, liên tục hỏi con gái đã bị bọn côn đồ kia cưỡиɠ ɧϊếp chưa. Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc phân tích cho con gái : “Kỳ Kỳ, mẹ sợ lần này con và Lý Dĩnh đã bị Tô Vi tính kế rồi.”

Tô Mộng Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, nước mắt không khỏi rơi xuống : “Chuyện này………không thể nào, Tô Vi là đồ ngốc, sao có thể đoán ra là con làm, lại còn lợi dụng Cương ca đối phó con?”

Lưu Nhã Cầm nhíu mày, nghiêm túc nói : “Vậy mẹ hỏi con, con đã sắp xếp mấy gã cao to như Cương ca tới đối phó Tô Vi, một con nhóc tay trói gà không chặt như nó làm sao có thể chạy thoát?”

“Con đã bảo Lý Dĩnh hỏi Cương ca rồi, Cương ca nói là có một người đàn ông thần bí tới cứu Tô Vi. “

“Người đó là ai?” Lưu Nhã Cầm hỏi.

“Con không biết, nhưng khi người đàn ông kia xuất hiện có nói một câu “cô gái của hắn cũng dám động vào”. Nghe qua hình như quan hệ giữa hắn với Tô Vi không đơn giản.”

Lưu Nhã Cầm cười lạnh, nói : “Được lắm Tô Vi, một con nhóc miệng còn hơi sữa mà lại quen biết được nhân vật lợi hại như vậy. Kỳ Kỳ, chỉ sợ con bé kia cũng không đơn giản như bề ngoài, con tạm thời đừng động vào nó.”

Tô Mộng Kỳ nắm chặt điện thoại, trên mặt tràn đầy hận ý : “Nhưng con không cam tâm cô ta cướp mất anh Tử Hạo!”

Lưu Nhã Cầm nhẹ nhàng nói : “Kỳ Kỳ, con đừng chỉ chú ý tới thằng nhóc Lâm Tử Hạo đó, chờ khi nào con danh chính ngôn thuận trở thành đại tiểu thư Tô gia thì muốn loại đàn ông nào mà không được?”

Tô Mộng Kỳ bĩu môi, mẹ làm sao hiểu được tình cảm của cô ta chứ? Cô ta không muốn cãi nhau với mẹ nên nói sang chuyện khác : “Mẹ à, gần đây không biết Tô Vi uống phải thuốc gì mà không còn ngang ngược như trước kia nữa, còn thân thiết với Diệp Bội Lan, hơn nữa còn trong sáng ngoài tối lấy lòng cha, con càng ngày càng không có địa vị trong cái nhà này nữa rồi. Nếu mẹ còn không ra tay, con sợ là cha cũng bị hai mẹ con Diệp Bội Lan cướp đi mất.”

“Đúng rồi!” Tô Mộng Kỳ đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhanh chóng nói với mẹ cô ta : “Hai ngày nay Diệp Bội Lan ăn uống không tốt lắm, thường hay nôn mửa, Tô Tiểu Kiều còn nói đùa có phải bà ta mang thai không. Mẹ, chúng ta không thể không đề phòng chuyện này, nhỡ may bà ta thật sự mang thai, còn sinh ra một đứa con trai, vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn toàn thất bại!”

Lưu Nhã Cầm thổi thổi móng tay sơn đỏ, đôi mắt hồ ly khẽ nheo lại, giọng nói lạnh băng pha chút nham hiểm, cười nói : “Mang thai? Ha ha, nếu cô ta thật sự mang thai, ta cũng sẽ không để nó được sinh ra!”

Hôm sau, giờ nghỉ trưa ở trường.

Tôi ra cổng trường bắt một chiếc taxi tới Thích Huyền Trai, nơi được gọi là Thích Huyền Trai này là một quán xem bói, chủ nhân nơi này là Phổ Huyền đại sư. Nghe nói nơi đây không chỉ xem bói mà còn xem phong thủy, trừ tà. Kiếp trước, lúc tôi 22 tuổi, Phổ Huyền đại sư giúp một phú thương xử lý chuyện làm ăn, sau đó liền trở nên nổi tiếng. Nhưng hiện giờ thì ông ấy vẫn chưa nổi tiếng, tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện địa chỉ nơi này vẫn giống kiếp trước, mong có thể tìm được đến đó mà thôi.