Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 11: Gánh Chịu Hậu Quả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong, tôi phẩy tay định bỏ đi lại bị Trần Đông ngăn lại. Hắn ta nói hắn đồng ý giúp tôi, hắn không muốn ngồi tù.

Rất tốt. Tôi nhếch môi nở nụ cười nhạt, nói : “Thật ra tôi có thể tìm được các anh cũng là nhờ Lý Dĩnh, là cô ta nói cho tôi biết các anh ở đây.”

Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh vẫn nghe được tiếng chửi mắng đầy tức giận của Vương Hổ : “Mẹ kiếp, tiểu tiện nhân Lý Dĩnh kia, chúng ta giúp cô ta làm việc thế mà cô ta còn bán đứng chúng ta, con mẹ nó ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Buổi tối, sau khi kết thúc tiết tự học đầu tiên, Tô Mộng Kỳ nhận được điện thoại Lý Dĩnh gọi tới, Lý Dĩnh hẹn cô ta tới cổng trường gặp mặt, nói là có chuyện quan trọng muốn nói.

Lúc Tô Mộng Kỳ tới cổng trường lại không gặp Lý Dĩnh mà gặp được một tên côn đồ mặc bộ đồ đen bước tới, tên này lớn lên còn khá đẹp trai, cười tủm tỉm nhìn cô ta, hắn tự xưng là A Lượng, là tiểu đệ của Cương ca, hắn nói lúc này Lý Dĩnh đang ở cạnh Cương ca, họ cử hắn tới đón Tô Mộng Kỳ tới nơi tụ họp.

Bởi vì có Lý Dĩnh nên Tô Mộng Kỳ mới qua lại với đám người Cương ca, vì thế không phòng bị chút nào mà đi theo A Lượng vào một hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ tối đen như mực, đi một đoạn rất dài rồi vẫn chưa thấy người đâu, Tô Mộng Kỳ có chút hoảng hốt hỏi A Lượng khi nào mới đến.

A Lượng quay đầu nhìn cô ta, cười quỷ dị : “Tới rồi.”

Vừa dứt lời liền có mấy ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô ta, không chịu nổi ánh sáng trắng chiếu vào nên cô ta nhắm mắt theo bản năng, vừa mở to mắt ra liền thấy không biết từ bao giờ xung quanh cô ta có ba bốn người đàn ông đang đi tới, cô ta khẩn trương lùi về phía sau, sợ hãi nói : “A Lượng, có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”

A Lượng không thèm để ý tới cô ta, Tô Mộng Kỳ vừa ý thức được chuyện này không hợp lý liền xoay người muốn chạy, nhưng chưa kịp chạy đã bị A Lượng giữ được, mấy gã đàn ông kia đã sáp lại gần vây quanh cô ta.

“Mộng Kỳ, thật xin lỗi.” Là Lý Dĩnh, cô ta bị hai tên đàn ông cao to khỏe mạnh giữ chặt, quần áo, đầu tóc đều rối loạn, trên mặt còn có dấu bàn tay sưng đỏ, cô ta khóc lóc thê thảm : “Là bọn họ ép tớ bảo cậu ra đây, nếu không họ liền đánh chết tớ……….”

Tô Mộng Kỳ nghiến răng, tức giận nhìn Lý Dĩnh, sau đó quay đầu nhìn về phía A Lượng, quát : “A Lượng, các anh muốn làm gì?”



A Lượng đứng khoanh tay nhìn cô ta, cười lạnh nói : “Làm gì? Đương nhiên tìm cô tính sổ rồi, mẹ kiếp, Cương ca của chúng tôi vừa giúp các cô làm việc, giúp cô đối phó với Tô Vi kia, kết quả thì sao, hai tiểu tiện nhân các cô còn bán đứng Cương ca!”

“Sao có thể, sao chúng tôi có thể bán đứng Cương ca được chứ! Chắc chắn các anh nhầm rồi!”

“Mẹ nó cô còn già mồm! Người bán đứng Cương ca chưa ai có kết cục tốt đâu, các anh em, lên đi, lột sạch quần áo hai tiểu tiện nhân này cho tôi!” A Lượng không nghe giải thích mà phất phất tay, ba gã đàn ông lập tức xông tới Tô Mộng Kỳ, mà hai kẻ đang giữ Lý Dĩnh cũng đè cô ta xuống đất.

“Không được, đừng mà, cầu xin các anh, tha cho tôi - - -” Tô Mộng Kỳ liều mạng giãy dụa, chỉ đáng tiếc cô ta không giống tôi có dao găm phòng thân, rất nhanh đã bị hai tên đàn ông đè xuống đất mà giở trò, cô ta tuyệt vọng hô to : “Là Lý Dĩnh, đúng, tất cả đều là Lý Dĩnh làm, các anh muốn tính sổ thì tìm cô ấy đi!”

Lúc này Lý Dĩnh cũng đang bị hai gã đàn ông đè trên mặt đất mà sờ tới sờ lui, nghe Tô Mộng Kỳ đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu mình thì tức giận mắng to : “Tô Mộng Kỳ, con tiện nhân này, cuối cùng tao cũng thấy rõ bộ mặt thật của mày, rõ ràng là mày đưa ra chủ ý bảo Cương ca xử lý Tô Vi, sao lại biến thành tao sai chứ?”

“Ai biết có phải cô bán đứng Cương ca nên mới liên lụy đến tôi không?”

“Tiện nhân, rõ ràng là mày liên lụy tao, trước kia đúng là mắt tao mù mới đi làm bạn với mày!”

Nhìn hai người kia bị đám đàn ông lột quần áo, sờ soạng lăng nhục mà vẫn còn tâm tình chó cắn chó, tôi không nhịn được mà nở nụ cười.

Lúc này tôi tránh ở một nơi cách họ không xa, nhìn bọn họ từ chửi mắng tới hoảng sợ giãy dụa, sau đó lại khóc thút thít xin tha……….

Mười mấy phút sau, A Lượng mới mang theo đám người rời đi, Tô Mộng Kỳ cùng Lý Dĩnh cuộn tròn trong góc, run bần bật mà khóc, trên người chỗ xanh chỗ tím.

Thực ra bọn A Lượng cũng không cưỡиɠ ɧϊếp bọn họ mà chỉ dùng hành động và ngôn ngữ vũ nhục hai người, hơn nữa, bọn họ cũng rất đúng mực, không lưu lại dấu vết gì trên mặt Tô Mộng Kỳ, đây là do tôi nhắc nhở bọn họ để tránh phiền toái không cần thiết.

Nhưng chẳng qua hai người kia trước giờ đều chưa từng gặp loại chuyện này, tối nay trải qua cũng đủ để lưu lại bóng ma tâm lý cho bọn họ rồi.

Tôi xem kịch xong thì chậm rãi rời khỏi con hẻm, thảnh thơi trở về trường học.



Hẻm nhỏ đen tối, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Lý Dĩnh run rẩy bò dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Mộng Kỳ liền xoay người rời đi, Tô Mộng Kỳ vội vàng ôm bắp chân cô ta, nói : “Dĩnh Dĩnh, chờ tớ với, chúng ta cùng nhau đi đi, một mình tớ sợ lắm.”

Lý Dĩnh dừng bước chân lại, đột nhiên xoay người, tức giận nhìn chằm chằm Tô Mộng Kỳ, nhổ nước bọt vào người cô ta, nói : “Tôi nhổ vào, tiện nhân!”

Không đợi Tô Mộng Kỳ mở miệng, Lý Dĩnh đã đá văng tay cô ta ra, nắm chặt quần áo bước nhanh về phía đầu con hẻm.

Vừa mới bị một đám đàn ông đối xử tàn bạo, hiện tại lại ngây ngốc trong con hẻm đen như mực đầy mùi rác rưởi này, Tô Mộng Kỳ sợ hãi co rúm lại, ngồi ôm vai khóc. Khóc lóc một hồi thì cũng dần bình tĩnh lại, với bộ dạng này cô ta không thể về trường học tiếp nữa tránh bị người khác nói ra nói vào.

Cô ta sờ soạng trên mặt đất một lúc thì tìm được di động của mình, mở máy liền gọi ngay cho Lâm Tử Hạo, điện thoại vừa nối máy, cô ta đã gọi “anh Tử Hạo” rồi nức nở khóc.

Lâm Tử Hạo rất nhanh liền tới, nhìn thấy Tô Mộng Kỳ quần áo không chỉnh tề cuộn tròn trong góc thấp giọng nức nở giống như một động vật nhỏ bị người vứt bỏ thì trong lòng tê rần, hắn vội vàng cởϊ áσ khoác trùm lên người cô ta, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô ta, nói : “Mộng Kỳ, đừng sợ, anh tới rồi.”

“Anh Tử Hạo……….” Tô Mộng kỳ chậm rãi ngẩng đầu, dưới đống tóc bù xù là một gương mặt xinh xắn, lông mi dài run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống, nhu nhược đáng thương làm người khác không khỏi thương tiếc.

Lâm Tử Hạo đau lòng lau khóe mắt cô ta, hỏi : “Mộng Kỳ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Mộng Kỳ chui vào trong ngực hắn, khóc không thành tiếng đứt quãng nói : “Không……không có chuyện gì……”

Cô gái nhỏ xinh, dáng người mềm mại đáng thương ghé vào l*иg ngực, hơi thở mang theo mùi của thiếu nữ quanh quẩn trên chóp mũi, đây là lần đầu tiên Lâm Tử Hạo có tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, đáy lòng nổi lên gợn sóng, không nhịn được mà duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cô ta : “Em đã như vậy còn nói không có việc gì, sao có thể không có chứ, có phải có người bắt nạt em không? Nói với anh, anh sẽ trút giận cho em!”

Tô Mộng Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói không có việc gì rồi lại thút tha thút thít khóc, khóc đến nỗi Lâm Tử Hạo cũng sốt ruột, ôn tồn mềm mại dỗ nàng ta nửa ngày, cô ta dáng vẻ muốn nói lại thôi nhưng vẫn nói : “Anh Tử Hạo, chuyện hai ngày trước chị em tham gia sinh nhật của Lý Dĩnh bị đánh vỡ đầu anh cũng biết chứ……….”
« Chương TrướcChương Tiếp »