Một tiếng “Rầm” vang lên.
Đồng Tuyết Lục đập manh tay xuống bàn: “Đúng là khinh người quá đáng!”
Hai nữ phục vụ:???
Thời buổi này vậy mà còn có người kiêu ngạo hơn bọn họ?
Nữ phục vụ tóc ngắn tên là Trần Đại Ni, đứng dậychống nạnh mắng: “Làm gì đấy? Đập hỏng bàn cô bồi thường nổi không?”
Đồng Tuyết Lục xoay người lại, vẻ mặt đầy căm phẫn, nói: “Hai vị nữ đồng chí thật sự rất xin lỗi, không phải tôi muốn phá hư của công, chỉ là tôi nghe được lời các cô nói, nên quá tức giận mà thôi.”
“Là phụ nữ, ngoài việc sinh con dưỡng cái ra, còn phải đi làm kiếm tiền, ngay cả khi mang thai cũng không ngoại lệ. Trừ việc này ra, tan ca về nhà còn phải làm việc nhà chăm sóc già trẻ, mỗi ngày đềumệt chết mệt sống, kết quả không những không có ai cảm kích, còn bị coi như nơi trút giận của người khác, cùng là phụ nữ, nghe thấy chuyện của chị gái kia, tôi thật sự vừa tức giận lại vừa khó chịu.”
Nói xong câu cuối cùng, hai tay cô nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dáng vẻ như muốn liều mạng với người ta vậy.
Nữ phục vụ tóc dài tên là Hoàng Hương Lan, vẫn chưa gả chồng, nên chưa thể đồng cảm với những lờiĐồng Tuyết Lục nói như Trần Đại Ni, Trần Đại Ni là người đã đích thân trải nghiệm qua cảnh ấy.
Tuy rằng mẹ chồng và chồng cô ta không hề động tay động chân với cô ta, nhưng mà sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.
Hai cái thai trước cô ta đều sinh con gái, khi đó mỗi ngày mẹ chồng đều lườm nguýt, nói bóng nói gió rằng trước đây cho rằng cô mông lớn dễ sinh con trai, ai ngờ toàn sinh ra loại “bồi tiền hóa”.
Cô ta nhớ rõ khi mình sinh đứa thứ hai, ngay cả thời gian ở cữ cũng không có, giữa mùa đông thời tiết khắc nghiệt phải bò dậy giặt quần áo cho cả nhà, mầm bệnh trong người cô ta cũng sinh ra từ đó, mỗi lần đến tháng là lại đau đến mức chết đi sống lại.
Mãi cho đến khi cô ta sinh con trai, sắc mặt mẹ chồng mới tốt lên một chút, không nhắc đến chuyện cưới người khác cho chồng cô ta nữa, còn chồng cô ta thì là người chỉ biết hoành hành trong nhà, ở ngoài tức giận không làm gì được chắc chắn về nhà sẽ trút lên đầu cô ta.
Tóm lại là nước mắt chua xót ấy có nói ba ngày ba đêm cũng không xong được.
Trần Đại Ni lập tức sửa lại tư thế xụ mặt chống nạnh vừa rồi: “Đồng chí, cô nói quá đúng, phụ nữ chúng ta đúng là quá khổ!”
Nữ phục vụ này nhìn qua đã biết ngay cô ta là người có tâm sự trong lòng.
Đồng Tuyết Lục bước về phía cô ta, kích động gật đầu: “Còn không phải mệnh khổ sao? Phụ nữ chúng ta ở nhà dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn còn kém cả heo, làm thì nhiều hơn trâu, kết quả đến ngày lễ, ngày tết, ngay cả tư cách ngồi lên mâm trên ăn cơm cũng không có!”
Vừa rồi Hoàng Hương Lan còn không có cảm giácgì, bây giờ nghe thấy lời này, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng, mỗi năm đến ngày tết trời chưa sáng mẹ cô đã phải dậy nấu cơm tất niên, cực cực khổ khổ bận việc cả ngày cuối cùng lại không được ngồi vào bàn ăn cơm, cô lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.
Còn chị họ của cô nữa, từ khi gả sang nhà họ Hà, chưa bao giờ được sống một ngày nào tử tế yên lành, chuyện tay đấm chân đá là chuyện thường tình.
Nghĩ đến điều đó, cô không nhịn được cũng gật đầu theo: “Mệnh của phụ nữ đúng là quá khổ!”
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: “Đồng chí chủ tịch từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, dựa vào đâu mà đám đàn ông bọn họ lại đối xử với phụ nữ chúng ta như vậy? Tôi quyết định rồi, tôi phải giúp người chị em thuộc giai cấp công nhân phải chịu khổ chịu nạn kia mới được.”
Hoàng Hương Lan sửng sốt: “Cô muốn giúp chị họ tôi?”
Trần Đại Ni cũng có chút sững sờ.
Tuy rằng cô ta cũng cảm thấy rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nahf người khác, có thể giúp thế nào?
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cha tôi là giải phóng quân chủ nhiệm bộ hậu cần, mẹ tôi là chủ nhiệm hội phụ nữ, hai người anh trai chị dâu tôi đều làm trong các cơ quan nhà nước, chỉ cần tôi mở miệng, tôi có rất nhiều cách giúp chị họ cô dạy dỗ mẹ chồng và chồng chị ấy.”
Trần Đại Ni và Hoàng Hương Lan không ngờ bối cảnh của Đồng Tuyết Lục lại lớn như vậy, trong lòng hai người đều có chút hoảng sợ.
Tuy rằng Hoàng Hương Lan rất muốn dạy dỗ cho mẹ chồng và chồng chị họ mình một trận, nhưng chuyện kiểu này cô không tiện đưa ra quyết định.
Chỉ cần liếc mắt qua là Đồng Tuyết Lục có thể nhìn ra ngay được cảm giác khó xử của cô ấy: “Hay là thế này nhé, cô cho tôi địa chỉ đơn vị làm việc của chị họ cô, tôi tự mình qua đó hỏi chị ấy, nếu như chị ấy đồng ý, tôi sẽ ra mặt giúp chị ấy, nếu chị ấy không muốn, tôi sẽ tôn trọng quyết định của chị ấy. Cô cảm thấy thế nào?”
Hai mắt Hoàng Hương Lan lập tức sáng lên: “Nếu được như vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn đồng chí.”