Sau khi Đồng Chân Chân tỉnh lại trong bệnh viện, lại bắt đầu đóng kịch với cha mẹ Đồng, vừa tự trách mình lẽ ra nên không nhịn được cãi nhau với Đồng Tuyết Lục, vừa áy náy vì bản thân quá vô dụng khiến cha mẹ Đồng phải lo lắng cho cô ta.
Sau đó không màng đến lời khuyên bảo của cha mẹ Đồng kiên trì đòi xuất viện, bởi vì cô ta cảm thấy nằm viện quá phí tiền.
Vốn dĩ trong lòng cha Đồng và mẹ Đồng đều cảm thấy có lỗi với con gái ruột, lúc này thấy cô ta hiểu chuyện như vậy, không nhịn được thầm trách Đồng Tuyết Lục quá ngang bướng.
Kết quả khi bọn họ về đến nhà, lại được thông báo Đồng Tuyết Lục đã đi rồi!
Đồng Chân Chân mang vẻ mặt không tin tưởng: “Chị dâu, Đồng Tuyết Lục, cô ấy đi thật rồi?”
Chuyện này không giống với người có tính cách tham vinh hoa phú quý như Đồng Tuyết Lục.
Chắc chắn cô ta lại đang dùng thủ đoạn lấy lui làm tiến, muốn người nhà họ Đồng sinh lòng áy náy với cô ta!
Đúng là gian trá! Tinh ranh!
Trần Nguyệt Linh nhìn cô ta một cái: “Tôi lừa cô làm gì? Người ta cũng đã đi được vài tiếng rồi!”
“Đứa nhỏ kia sao không nói một tiếng đã đi rồi?”
Vừa rồi mẹ Đồng còn cảm thấy Đồng Tuyết Lục không hiểu chuyện, lúc này nghe thấy cô đã đi rồi, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không phải con gái ruột của bọn họ, nhưng cũng từng cưng chiều mười mấy năm, sao có thể nói dứt bỏ là lập tức dứt bỏ được?
Đồng Chân Chân thấy dáng vẻ này của mẹ Đồng, trong lòng rất không thoải mái.
Nhưng mặt ngoài lại tỏ vẻ áy náy: “Đều là lỗi của con, lẽ ra con không nên tranh luận với cô ấy, con nên để Tuyết Lục mắng con, như vậy con sẽ không té xỉu, cô ấy cũng sẽ không lẳng lặng không nói một tiếng nào đã trốn khỏi nhà, mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con sẽ tìm cô ấy về!”
Những lời này đúng là giấu kim trong bọc.
Bên ngoài thì nói mình có lỗi, nhưng trong mỗi câu nói đều ám chỉ Đồng Tuyết Lục ngang ngược không hiểu lý lẽ!
Trần Nguyệt Linh nghe thấy thế, trong lòng lại càng cảm thấy cô em chồng Đồng Chân Chân này không đơn giản.
Chị ta duỗi tay ngăn Đồng Chân Chân lại: “Chân Chân, sở dĩ cô ấy rời nhà chính vì muốn nhường lại vị trí cho em, bây giờ em lại đi tìm cô ấy, chẳng phải là phụ lòng tốt của cô ấy sao? Sau khi tìm được cô ấy về, hai người lại cãi nhau tiếp thì phải làm sao bây giờ?”
“...”
Đồng Chân Chân thiếu chút nữa đã tức giận không thở nổi!
Nhường vị trí lại cho cô? Vốn dĩ vị trí thiên kim thật nhà họ Đồng chính là của cô ta, Đồng Tuyết Lục mới là Tu Hú chiếm tổ nhà người khác!
Hơn nữa, cô muốn cãi nhau sao? Là do Đồng Tuyết Lục vẫn luôn gây sự vô cớ có được không?
Nhưng cô không thể nói ra những lời này được, tức chết cô mất!
Trần Nguyệt Linh không thèm để ý đến cô ta, nói xong lập tức quay đầu nói với cha mẹ Đồng: “Cha, mẹ, cô út nói cô ấy không muốn khiến hai người phải khó xử, không muốn nhà mình ngày nào cũng ầm ĩ không dứt, cô ấy là người ngoài cô ấy đi là đúng, còn nói với con sau này phải chăm sóc hai người...”
Mẹ Đồng nghe thấy những lời sau cùng, không nhịn được hốc mắt đỏ bừng: “Đứa nhỏ kia sao đột nhiênlại trở nên hiểu chuyện như vậy, đúng là khiến người ta chua xót...”
“...”
Nghe thấy thế mặt Đồng Chân Chân còn thối hơn cả đậu hũ thối.
Hiểu chuyện cái rắm!
Tùy tiện nói hai câu đã kêu hiểu chuyện, ai không nói được chứ?
Còn chị dâu cả nữa, chị ta làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nói chuyện giúp Đồng Tuyết Lục?
Một đám ngu ngốc!
**
Đồng Tuyết Lục không biết cái hố mình đào cho Đồng Chân Chân lại có tác dụng nhanh như vậy.
Sau khi cô bỏ đồ mình mua về vào phòng, thì tiện tay nhặt một nắm kẹo sữa và hai quả trứng gà, đi sang là bác Thái ở cách vách.
Lúc này con bác Thái đang ngồi ngoài sân xem kiến chuyển nhà, vừa thấy cô đến lập tức chạy lạch bạch tới gần: “Chị xinh gái nhìn này!”
Đồng Tuyết Lục đưa cho cậu bé hai cái kẹo, hỏi: “Em tên gì?”
Cậu nhóc nắm chặt kẹo sữa trong tay, cười híp cả mắt nói: “Em tên Trư Đản!”
Trư Đản?
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã bị nước miếng của mình sặc chết: “Vậy có phải anh trai em tên làCẩu Đản không?”
Miệng Trư Đản há hốc thành hình chữ O, giống như rất khϊếp sợ, sao chị ấy có thể biết được nhỉ? Sau đó cậu gật đầu: “Anh cả nhà em tên là Cẩu Đản, anh haitên Dương Đản, em tên Trư Đản!”
“...”
Được rồi, hóa ra cả nhà này đều có họ hàng với trứng cả. (Đản = quả trứng)
Bác Thái bước đến nhìn thấy thế, định cướp lấy kẹo sữa trong tay Trư Đản: “Kẹo sữa quá quý giá, cháu mau lấy về đi, đừng cho thằng nhóc nghịch ngợm này!”
Đồng Tuyết Lục vội vàng ngăn cản bà ta: “Thím Thái, chút quà vặt thôi mà, thím để Trư Đản ăn đi, ngày thường thím quan tâm chăm sóc cho Miên Miên nhà cháu như vậy, cháu còn chưa kịp cảm tạ thím đâu!”
Ngàn chiêu vạn chiêu, đều không bằng chiêu nịnh nọt.