- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Vương Thời Thượng
- Chương 7: Có tiền liền tùy hứng
Nữ Vương Thời Thượng
Chương 7: Có tiền liền tùy hứng
“Mình nói chứ Lộ Lộ, cậu tốn 100 tệ chỉ để mua một bức tranh phác họa, tiền nhiều quá nên không có chỗ rải đúng không? Có tiền liền tùy hứng hả?”
“ Còn có chữ kí nghệ thuật mà!” “Cậu còn không biết ngượng mà nói như vậy, trên mạng bỏ 5 tệ ra là mua được cả mớ thiết kế chữ kí nghệ thuật kia kìa.”
“Mấy cái thiết kế rẻ mạt được bán ở trên mạng trông cứ như gà bới, mình thích cái này, nhận ra được tên mình mà lại đẹp. Cậu nhìn lại bức ảnh phác họa của mình đi, không cảm thấy người ta vẽ mình rất đẹp à? Cậu không biết đâu, sau đó cái cô gái đã vẽ cho mình còn vừa nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, cưng chiều vừa nói “Tôi chỉ đang vẽ cô trong mắt tôi. Trời đất quỷ thần ơi, lúc đó mình cũng nổi hết cả da gà, quá sến rồi!”
“Lười nói với cậu, dù sao cậu hết tiền còn có thể về nhà xin, mình không thèm nghe câu nói nữa, quản lý tới, mình phải làm việc, mình không tốt sổ như cậu.” Lưu Lộ bĩu môi, lấy điện thoại xuống từ bên tai, lầm bầm: “Nói cứ như tiền của cha mẹ mình là gió thổi tới vậy
Mình cũng đâu có phung phí, mình cảm thấy cái này rất đáng.” Cô nhìn bản phác họa trên tay, càng nhìn càng hài lòng.
“Có thể cho tôi mượn xem bức tranh trên tay cô không?” Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói trầm khàn vang lên.
Lưu Lộ giật mình, lúc này mới phát hiện ra có hai người đàn ông đang đứng ngay bên cạnh
Người đàn ông cường tráng hơn có khuôn mặt cương nghị, khoảng ngoài ba mươi, mặc áo phông đen quần bò xanh đậm, lộ ra bắp thịt rắn chắc ở cánh tay, nhìn đặc biệt man
Dáng dấp người còn lại….
Cô mới vừa bắt đầu quan sát đã bị bắt quả tang, đối phương cũng không tỏ vẻ tức giận, nhưng lại khiến cô thấy sợ hãi hơn cả dáng vẻ của cha lúc tức giận
Cô không dám nhìn nữa, dời mắt đi, đồng thời ngoan ngoan đưa tờ giấy trong tay ra
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra
“Tôi phải vào thang máy rồi.” Nhân lúc nói chuyện, Lưu Lộ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh
Khuôn mặt hơi cúi xuống, trông vẻ mặt rất bình tĩnh, lông mi rất dài, che khuất đôi mắt, nơi có thể lộ ra cảm xúc của mỗi người.
Wow, đẹp trai thiệt!
Lưu Lộ cũng không nói ra được đẹp trai chỗ nào, nói thực thì nó không so được với khuôn mặt hoàn mỹ của những ngôi sao sau khi đã trang điểm kỹ càng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đẹp trai
Hơn nữa dáng người cũng rất cao, dù không cường tráng bằng người đàn ông bên cạnh, nhưng cũng không quá gầy
“Người vẽ cái này ở đâu?” Người đàn ông ngước mắt lên nhìn Lưu Lộ, trong mắt nhiều hơn mấy phần nghiêm túc
“Ở bên cạnh bồn hoa lớn của quảng trường Bách Hoa.” Lưu Lộ bị ánh mắt lạnh lẽo này nhìn chằm chằm, lập tức thành thật trả lời
Người đàn ông xoay người đi ra ngoài, Lưu Lộ nhìn tờ giấy trong tay người đó mới nhớ ra bức tranh của mình còn ở trên tay người ta, vội vàng đuổi theo gọi: “Tranh của tôi!”
Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Lưu Lộ, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, trong nháy mắt đánh tan dũng khí đòi lại đồ của cô.
“Bao nhiêu tiền, tối đến cho cô.” “Tôi, tôi không cần tiền...”
Lúc Lưu Lộ đang nói chuyện, người đàn ông cường tráng đi theo bên cạnh đã nhận được chỉ thị, rút một xấp tiền từ trong ví ra, nhìn qua cũng phải hơn một ngàn tệ, đưa về phía cô
“Không phải, tôi...” Lại một xấp nữa
“Không đủ?” Người đàn ông nhẹ nhàng phun ra hai chữ
Lưu Lộ yên lặng ngậm miệng
Chờ hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt, Lưu Lộ cúi đầu nhìn số tiền bị cứng rắn nhét vào tay, âm thầm đếm một chút, 27 tờ, trừ đi 100 đồng mà cô bỏ ra, thoáng cái cô đã kiếm lời được hai ngàn sáu trăm đồng!
“Đây mới thật sự là có tiền liền tùy hứng!”
Lúc này Thịnh Kiêu Dương còn chưa biết, tranh của mình bán sang tay được hơn hai ngàn đồng
Cô vẫn còn đang vất vả thiết kế chữ kí cho người ta, mười đồng một chữ kí cũng không tính là đắt, bớt uống một cốc trà sữa là được
Một số người thấy rẻ liền háo hức đặt hàng, tạm thời không có ai tìm cô vẽ phác họa
Thịnh Kiêu Dương trả xong mấy bản thiết kế chữ kí, đang chuẩn bị đổi sang chỗ nào râm mát hơn, tiếp tục phấn đấu
Nhưng vừa thu dọn xong đồ đạc thì cô bỗng thấy trước mắt tối sầm, có người đứng chặn ngay trước mặt cô
“Cô vẽ cái này sao?” Giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai
Thịnh Kiều Dương híp mắt, thấy rõ thứ trước mắt là tác phẩm khai trương ngày hôm nay, bức phác họa Lưu Lộ. Sau đó, cô nhìn thấy chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón tay cái đang cầm một góc tờ giấy vẽ, trong lòng giật thót một cái.
Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn dọc theo cánh tay lên trên, đập vào mắt đúng là khuôn mặt sáng nắng chiều mưa giữa trưa đủ tuyết của Thẩm Trí Ninh
Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn dọc theo cánh tay lên trên, đập vào mắt đúng là khuôn mặt sáng nắng chiều mưa giữa trưa đủ tuyết của Thẩm Trí Ninh
Môi Thịnh Kiêu Dương run rẩy, sau khi nhớ tới thân phận bây giờ, cô mới tìm lại được sự bình tĩnh: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?” Nếu không phải bản thân đã tự trải qua, ai tin được chuyện, một người có thể biến thành một người hoàn toàn khác? “Kiêu Dương?” Người đàn ông nhìn xuống cố, quan sát thật kỹ
Trên thế giới này tồn tại hai người ở hai nơi khác nhau nhưng lại có phong cách vẽ cùng chữ kí hoàn toàn tương tự nhau sao?
Trước giờ anh không bao giờ tin vào sự trùng hợp, tất cả trùng hợp đều chỉ là cố ý
Thịnh Kiêu Dương nghe cái tên thốt ra từ trong miệng người trước mắt, cảm giác tê dại chạy thẳng từ lưng lên trên óc
Cảm giác này quá quen thuộc, bởi mỗi lần anh nói bằng giọng như vậy với cô, luôn có nghĩa là sau đó cô sẽ gặp xui xẻo.
Lúc trước, cái tên khốn Thẩm Trí Ninh này mỗi lần thấy không vui liền bắt nạt cô, mà khi đó cô mới có mấy tuổi
Mà điều khiến cô tức nhất là ngày nào anh cũng không vui
Không hiểu vì sao mà bản thân bị bắt nạt đến nước mắt rưng rưng, vậy mà còn không rời không bỏ anh
Khi còn nhỏ bị bắt nạt quá thảm nên cô đã nảy sinh bóng ma tâm lý
Sau khi lớn lên, về cơ bản chỉ cần Thẩm Trí Ninh đi qua đầu, cô tuyệt đối sẽ đi đường vòng né tránh, không nhé được thì chào hỏi qua loa rồi tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Tiểu Ma Vương lớn lên cũng không trở thành thiên thần, bây giờ Thẩm Trí Ninh quả thật quá đáng sợ
Cả người như thể được đúc từ khối băng, giữa mùa hè cũng làm cô có cảm giác như rơi vào hồ băng, lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
“Đây, đây là nghệ danh của tôi.” Thịnh Kiêu Dương đáp lời, nhưng thực sự cố không quá tự tin khi đối mặt với kẻ này.
“Đổi.”
Nghe giọng điệu ra lệnh của đối phương, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy tức đến bật cười: “Anh nói đổi là tôi phải đổi sao, anh là ai vậy? Dựa vào cái gì bắt tôi đổi?” “Không muốn đổi?” Giọng nói của người đàn ông trở nên cực kỳ nguy hiểm
Thịnh Kiêu Dương giật thót, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện mà cô đã từng chứng kiến lúc trước
Đó là lúc cô gặp lại Thẩm Trí Ninh sau mấy năm không gặp
Thẩm Trí Ninh đã trút bỏ vẻ ngây thơ thời thiếu niên, trên người mặc bộ âu phục được đặt may riêng, tay trái đút vào túi quần, tay phải cầm ly rượu chân cao, chất lỏng dập dờn trong ly làm nổi bật chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón tay cái
Nhưng bắt mắt nhất chính là người đang bị anh giẫm dưới chân, đó là một người đàn ông trung niên đang kêu thảm thiết, mặt mũi sưng vù nằm rạp trên mặt đất
Thẩm Trí Ninh giẫm lên cổ tay phải của ông ta, nhưng trên mặt lại có ý cười nhẹ hoàn toàn trái ngược.
Về sau cô mới biết được, người bị Thẩm Trí Ninh đạp nát một tay đó hóa ra là cấp dưới của anh, bởi vì phản bội nên mới có kết cục như vậy
Hiển nhiên một màn kia đã kí©h thí©ɧ cô, Tiểu Ma Vương đã biến thành Đại Ma Vương, sự thay đổi không chỉ về chiều cao cùng vẻ ngoài, mà tâm lí cũng càng thêm phần tàn nhẫn cùng lãnh khốc
Thứ duy nhất không thay đổi, có lẽ là tâm trạng thất thường.
Tuyệt đối không thể đối đầu với Thẩm ma vương! Đây là chân lý đã khắc sâu trong lòng Thịnh Kiêu Dương, cũng là kim chỉ nam cho hành động của cô.
“Cũng không phải không thể đổi, nhưng vì sao tôi phải đổi” Giọng Thịnh Kiều Dương trở nên mềm dẻo hơn
Trước kia, dù có mối quan hệ của nhiều thế hệ trước, vậy mà
Thẩm ma vương nói chỉnh liền chỉnh cô
Bây giờ cô là một người thường không có chỗ dựa, anh muốn gϊếŧ cô thì lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
“Châu ngọc ở phía trước, cô muốn bắt chước sao?” Thẩm Trí Ninh không hề che giấu ánh mắt đang dò xét cô
Dù không biểu lộ cảm xúc, nhưng Thịnh Kiều Dương lại nghe ra sự coi thường trong giọng nói bình thản của anh.
Châu ngọc? Ai vậy? “Sao tôi không biết trên thế giới này còn có họa sĩ nào tên Kiêu Dương lợi hại hơn tôi?” Thịnh Kiều Dương tự thấy tầm mắt mình không nhỏ, nếu quả thật tồn tại người họa sĩ như thế, sao cô có thể không biết! Thẩm Trí Ninh bật cười, nhìn Thịnh Kiều Dương đầy thương hại, như thể đang nhìn một con ếch ngồi đáy giếng.
Ô..
M*!
Thịnh Kiều Dương hận đến nghiến răng, nhưng cô không thể làm gì được.
“Tôi có thể đổi, nhưng đây là anh muốn tôi đổi, anh phải bồi thường cho tôi.” Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì đó không phải là vấn đề, vấn đề chỉ có là đủ tiền hay không
Đây là câu mà Thẩm ma vương đã nói với cô lúc còn nhỏ.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Thịnh Kiêu Dương giơ một ngón tay.
“100 ngàn?” Nhiều vậy? Thịnh Kiều Dương chớp mắt, bởi vì kinh ngạc nên quên cả trả lời
“Chê ít? Mạng cô cũng không đáng giá một triệu đâu.” Thẩm Trí Ninh hơi híp mắt lại.
Thịnh Kiều Dương giật khóe miệng, cảm thấy có hơi khó chịu
Một triệu đã là cái gì, trước kia còn không đủ để cô mua một bộ trang sức
Vốn dĩ cô chỉ định đòi mười ngàn, nhưng thấy anh nói một trăm ngàn thì cô cũng thấy rất vui mừng
Tuy nhiên, nghe câu vừa rồi của anh, bây giờ cô lại không vừa lòng nữa
Nếu anh đã xem thường có như thế, cô nhất định phải lấy được một triệu này.
“Châu ngọc kia tùy tiện vẽ một bức tranh cũng không chỉ có giá này đi? Có lẽ bây giờ mạng tôi không đáng một triệu, nhưng về sau tranh tôi vẽ ra đảm bảo sẽ không ít hơn con số này!” Thịnh Kiêu Dương đứng lên, cơ thể này của cô khá cao, cho nên cô chỉ cần ngước mắt liền có thể nhìn thẳng Thẩm ma vương, không cần phải ngửa đầu nhìn anh như lúc trước
Thẩm Trí Ninh bình tĩnh nhìn cô gái dám cò kè mặc cả với mình, hình như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cho nên nét mặt anh cũng dịu hơn chút: “Được.” Một giây sau, Thẩm ma vương liền thay đổi sắc mặt
“Nhưng nếu lần sau để tôi biết cô còn dùng tên của cô ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng.. Chết!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nữ Vương Thời Thượng
- Chương 7: Có tiền liền tùy hứng