Thịnh Kiêu Dương tỉnh táo lại trong cảm giác đau nhói khi bị kim đâm, cô vừa mở mắt ra, liền thấy một người mặc áo choàng trắng đang rút máu của cô.
Lúc đó trong long lộp bộp, cô lập tức nhận ra mình đang gặp chuyện gì.
Đã đến nước này, có hét lên cũng không làm được gì, cô yên lặng nhìn người mặc áo khoác trắng rút của cô một ống máu, nhìn anh ta cầm ống tiêm đi ra ngoài.
Nơi cô đang ngồi là một căn phòng bốn phía đều là tường, ở góc tường có một lỗ thông gió, nhưng cái lỗ thông gió này nhỏ đến đáng thương, đoán chứng chỉ có thể nhét một đứa bé sơ sinh, cô muốn đi ra ngoài thì phải đi bằng cửa chính.
Nhưng bây giờ cô còn đang bị trói trên ghế
M* nó rốt cuộc đây là việc do tên quỷ thất đức nào làm!
Thịnh Kiêu Dương suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ rõ ràng, đến cùng đã đắc tội với ai, đáng giá phải tốn công sức trói cô đưa đến đây
Tại sao phải rút máu?
Rút máu của cô cầm đi làm gì? Thế nhưng trong căn phòng chỉ có một mình cô, không ai có thể giải đáp vấn đề của cô
Cô chỉ có thể lựa chọn chờ đợi
Theo từng giây từng phút trôi qua, vẫn không có ai đến, trong lòng cô càng ngày càng lo lắng
Trong phòng giám sát bên cạnh, có hai người đang ngồi
“Anh Nam, anh quả nhiên vẫn đơn giản thô bạo như vậy!” Chàng trai đẩy gọng kính, cảm thán
Kinh Vị Nam liếc nhìn người lắm mồm bên cạnh, không trả lời “Không phải vừa bảo bác sĩ Lưu kiểm tra qua à, cô ấy không có sửa mặt, sao còn phải rút máu xét nghiệm? Đối xử với một cô gái như thế có phải quá không dịu dàng không? Chẳng may Từ Kiều Kiều bị hai người xử oan thì sao?”
“Dù có oan uổng thì cũng không liên quan tới cậu.” Kinh Vị Nam thản nhiên nói
Thật sự oan uổng, người ta rất vô tội nha!
Được rồi, muốn trách thì trách em gái kia, quá may mắn gặp phải những người tàn khốc vô tình này
Ninh Tiểu Nguyễn nhếch môi. “Em gái này gặp được việc như vậy vẫn rất bình tĩnh, không hét lên, cũng không kêu khóc. Cũng không nhìn thấy trên mặt có sự sợ hãi.”
Nhìn hình ảnh trong máy giám sát, Ninh Tiểu Nguyễn cảm thán. Kinh Vị Nam tỉnh táo nói: “Điều này nói rõ cô ta rất có vấn đề.”
Lần này Ninh Tiểu Nguyễn không phản đối, còn có chút tán đồng nói: “Cũng đúng, cô gái tầm tuổi này, gặp loại chuyện này đều sợ quá mà khóc.”
“Em gái này không phải làm gián điệp chứ, tố chất tâm lý tốt như vậy.” Ninh Tiểu Nguyễn thấy kỳ lạ.
Dĩ nhiên Thịnh Kiêu Dương không phải gián điệp, cô cảm thấy mình rất vô tội, không hiểu sao bị người ta đánh bất tỉnh rồi đưa đến nơi không có cả phân chim này
Cô suy nghĩ lại từ lúc cô trở thành Từ Kiều Kiều đến nay, người cô đắc tội nhiều nhất cũng chỉ có Tề Họa kia, nhưng em gái kia muốn trả thù cô nhiều lắm cũng chỉ bảo chỗ dựa của cô ta chèn ép sự nghiệp của cô thôi
Chẳng lẽ cha ruột của Từ Kiều Kiều giở trò quỷ? Không phải vậy thì ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì đi rút máu của cô chú
Chờ đến tay chân tê dại cũng không thấy ai đến, Thịnh Kiều Dương giận điên rồi.
Cô nhìn xung quanh một vòng, mở miệng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng trốn tránh không gặp.” Trong phòng giám sát bên cạnh, Ninh Tiểu Nguyễn cười: “Cuối cùng em gái này cũng nhịn không được.”
“Anh Nam, bác sĩ Lưu đã xét nghiệm ra cô ấy đúng là Từ Kiều Kiều Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Kinh Vị Nam lườm Ninh Tiểu Nguyễn một cái, đứng dậy, rời khỏi phòng quan sát
“Hì, chờ em chút!” Ninh Tiểu Nguyễn đuổi theo.
Lúc Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy hai người đi tới, kinh ngạc mở to mắt nhìn Dù cô thường xuyên đi đường vòng khi thấy Thẩm ma vương, nhưng cô vẫn biết đến hai người thường xuyên ở bên cạnh Thẩm ma vương
Đặc biệt là tên ngốc Ninh Tiểu Nguyễn này, lúc cô cùng ông ngoại đi tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Trần đã gặp qua anh ta, qua một số người, biết đây là em họ của Thẩm ma vương.
Một người là trợ thủ đắc lực của Thẩm ma vương, một người là em họ của anh
Nếu lúc này còn không biết ai giở trò quỷ, cô có thể đi làm heo rồi
Quả nhiên gặp được Thẩm ma vương liền không có việc gì tốt, cô cũng đã biến thành người khác, lại còn có thể đến dạy dỗ cô
“Nói đi, thời gian trước cô đã tiếp xúc với ai.” Kinh Vị Nam đi thẳng vào vấn đề
“Có ý gì?” Thịnh Kiều Dương nhíu mày, cảm thấy lời này có chút khó hiểu.
Kinh Vị Nam sầm mặt, cộng thêm dáng người cao to của anh ta rất có lực uy hϊếp: “Đừng tưởng tôi không biết thì giả vờ hồ đồ!”
“Cái quái gì? Anh nói rõ cho tôi.”
“Ý của anh Nam là lúc trước cô đã tiếp xúc với ai, đã nhận chỉ thị gì, là ai để cô tiếp cận Thẩm tổng của chúng tôi.” Ninh Tiểu Nguyễn nói
“Thẩm tổng? Anh nói là Thẩm Trí Ninh?” Thịnh Kiêu Dương dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh để nhìn hai người
“Ồ, còn biết cả tên.”
“Tôi nói mấy người có phải ngốc hay không, sao tôi phải tiếp cận anh ta, con mắt nào của các người nhìn thấy tôi tiếp cận anh ta?” Thịnh Kiêu Dương nổi giận, chỉ vì một việc căn bản không tồn tại mà trói cô ở đây, cô thật muốn trói bọn họ lại rồi dùng roi hung hăng đánh một trận
“Nói miệng không bằng chứng.” Kinh Vị Nam khó chơi.
.. Đ**! Thịnh Kiêu Dương nghiến răng, cố gắng đè nén lửa giận nói: “Vậy các người có chứng cứ gì chứng minh tôi tiếp cận anh ta?”
“Hết lần này tới lần khác có xuất hiện xung quanh Thẩm tổng, mấu chốt là cô còn dồn hết tâm trí bắt chước Kiều Dương.” Ninh Tiểu Nguyễn nói.
Bắt chước chính mình? Thịnh Kiều Dương phát ra tiếng cười nhạo, chỉ là lúc này có thật sự không tiện để lộ thân phận của mình, dù nói ra thì những người này đã nghi ngờ cô sẽ chỉ nói cô đang giả mạo
Hơn nữa cô cũng không thể để ai biết việc cô trở thành một người khác.
“Kiêu Dương là thần tượng của tôi, tôi không được sùng bái bắt chước cô ấy sao?” Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, lập tức có lí do thoái thác
“Kiêu Dương không phải minh tinh, sao cô biết cô ấy?” Ninh Tiểu Nguyễn hiếu kỳ hỏi.
“Từ nhỏ tôi đã có ước mơ làm họa sĩ, chỉ là người khác không biết mà thôi, về sau trong lúc vô tình ở trên mạng thấy có người post một bài, nói tham gia một buổi triển lãm tranh còn đăng những tấm ảnh chụp được trong buổi triển lãm lên, những bức tranh kia thật sự tuyệt vời, tôi vừa nhìn một cái liền thích phong cách tự do khoáng đạt không bị cản trở đó, sau đó chủ bài post còn giới thiệu người mở triển lãm tranh đó là một cô gái không lớn hơn tôi bao nhiêu. Khi đó tôi liền coi cô ấy là thần tượng của tôi, âm thầm bắt chước cách vẽ của cô ấy, nỗ lực tìm hiểu sở thích của cô ấy. Tôi thích cô ấy, có gì sai? Ai quy định tôi không thể bắt chước thần tượng của tôi chứ?” Thịnh Kiêu Dương mặt không đỏ tim không đập nói dối một tràng, mà giọng nói kích động kia, khiến cô giống một fan cuồng bị nghi ngờ lòng yêu thích thần tượng
Cô mặc kệ trong lời nói của cô có sơ hở không, dù sao căn bản không điều tra được chuyện này, có bản lĩnh thì họ đi điều tra lịch sử truy cập mạng của Từ Kiều Kiều trong mấy năm nay đi!
“Sao trước kia cô không biểu hiện ra.” Kinh Vị Nam không buông tha
“Từ lúc tôi tỉnh lại ở bệnh viện, biết tôi cùng nhập viện với thần tượng của tôi. Cảm thấy rất áy náy vì việc tôi hại cô ấy nhập viện, từ đó tôi liền quyết định phải trở thành người giống cô ấy.” Thịnh Kiều Dưỡng dừng một chút, đột nhiên gào lên: “Rốt cuộc các người định trói tôi bao lâu? Tôi nói cho các người biết, tôi không thèm tiếp cận Thẩm tổng của các người, người mà Kiều Dương không thích, đáng để tôi tiếp cận sao? Mau thả tôi ra, mẹ tôi vẫn đang chờ tôi đấy!”
Ninh Tiểu Nguyễn cười nói: “Cô yên tâm, tôi đã dùng điện thoại của cô gửi tin nhắn cho mẹ cô, nói cô sẽ đi chơi với bạn bè một chút, để bà ấy về nhà trước không cần chờ.” Thịnh Kiều Dương bó tay rồi
Đột nhiên tiếng chuông vang lên, Kinh Vị Nam liếc Thịnh Kiều Dương một cái, lấy điện thoại ra nghe máy.
“Thả cô ta về”, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, “Thuận tiện hỏi cô ta.. sao cô ta biết Kiêu Dương không thích tôi.”
“Vâng.” Mắt Kinh Vị Nam hiện ra sự kinh ngạc.
“Thế nào?” Ninh Tiểu Nguyễn hỏi thăm.
Kinh Vị Nam không trả lời, anh đi qua cởi dây trói cho Thịnh Kiều Dương, lúc cô đứng lên thì hỏi: “Sao cô biết tiểu thư Thịnh Kiêu Dương không thích ông chủ của chúng tôi?”
“Tôi biết, nhưng sao tôi phải nói cho anh biết?” Từ hành động của Kinh Vị Nam liền biết chắc mình không có việc gì, Thịnh Kiều Dương lại bắt đầu ra vẻ.
“Cô không sợ tôi không đưa cô về:“ Kinh Vị Nam xụ mặt.
“Dẹp đi! Tôi có chân, tự tôi có thể đi.” Thịnh Kiêu Dương hừ một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
Ninh Tiểu Nguyễn thấy Kinh Vị Nam ăn quả đắng, có chút hả hê nhìn Kinh Vị Nam một cái, đuổi theo Thịnh Kiêu Dương.
“Nơi này là ngoại ô, bây giờ cũng là đêm khuya, để anh trai đưa em về đi!”
Nói xong, anh còn xích lại gần, nói nhỏ: “Lát nữa nói cho anh biết, sao em biết Kiêu Dương không thích anh họ, a quên nói, anh họ của anh chính là Thẩm tổng.”
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, dùng giọng điệu bố thí đáp: “Đưa tôi về nhà rồi nói.”
“Vậy em nhất định phải nói cho anh biết nha!” Ninh Tiểu Nguyễn nháy mắt với Thịnh Kiêu Dương. Khóe môi Thịnh Kiều Dương giật giật, thật là một tên ngốc!