Chương 22: Party vui chơi (tiếp)

Lại một lần nữa nâng ly.

Một vòng rượu qua đi, đám thí sinh tranh nhau chen lấn vây quanh năm vị nam thần.

Mặc kệ như thế nào, nếu có thể lăn lộn trước mặt nam thần để họ quen mặt, nói không chừng về sau có thể được nam thần thuận tay nâng đỡ một chút, nếu không được cũng có thể tạo chút scandal để tăng thêm mức độ xuất hiện.

Quán quân, á quân và quý quần siêu mẫu toàn quốc mùa trước ỷ là tiền bối mà chen ở phía trước

Thấy thế, tổ tiết mục liền vội mở vũ hội sớm, mời năm vị nam thần rút thăm quyết định bạn nhảy

Có năm nam minh tinh nổi tiếng ở đây, Trác Nhất Yến liền không có cảm giác tồn tại. Xa Dương Nhị Na liền cười anh: “Cậu nhìn xem, cậu thất sủng rồi đấy.”

Trác Nhất Yến cười không nói, cũng không để ý lời của Xa Dương Nhị Na, bọn họ không phải người nào của anh, muốn chú ý ai là tự do của bọn họ, anh sẽ không vì vậy mà trong lòng cảm thấy bất bình.

“A?”

Xa Dương Nhị Na ngạc nhiên kêu lên

“Vậy mà cô ấy còn có tâm tư ăn uống!”

Trác Nhất Yến nhìn theo ánh mắt của Xa Dương Nhị Na, người đang ăn say sưa ngon lành trước chiếc bàn dài để đẩy điểm tâm không phải bạn học Từ Kiều Kiều thì ai?

Cô nhóc này..

Trác Nhất Yến bật cười, nói thật anh rất tò mò với hoàn cảnh lớn lên của em gái này, không biết hoàn cảnh nào lại nuôi dưỡng ra một người kỳ lạ như vậy, còn trẻ mà đã có cách nhìn khác lạ với thời trang, quan trọng là cô còn không mê trai.

Nếu Thịnh Kiêu Dương biết anh nghĩ như vậy, tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường

Nói bậy, nếu cô mà mê trai thì đến chính cô còn sợ hãi, ách, có lẽ như để lộ gì đó..

“Từ Kiều Kiều là ai?”

Hứa Nhất Nặc rút thăm đầu tiên vừa mở tờ giấy ra, nhìn cái tên bên trên liền hỏi.

“Oa, Kiều Kiều được rút trúng Kiều Kiều!”

Vương Vi đặc biệt hưng phấn hô. Người khác mới phát hiện xung quanh thiếu một người như vậy

Đảo mắt tìm quanh, nhìn thấy Thịnh Kiều Dương đang đứng cạnh bàn ăn trong miệng ngậm một miếng bánh Cookie, trên tay còn cầm nĩa trên đĩa trái cây đang phần đầu quên mình, bọn họ nhất thời dở khóc dở cười

Cô nàng này cũng thật là lạc quan.

“Kiều Kiều mau tới đây, cậu quá may mắn, vậy mà được nam thần Hứa Nhất Nặc của chúng ta chọn trung, cậu sẽ nhảy điệu nhảy đầu tiên với Hứa Nhất Nặc!”

Nghe Vương Vi nói như mình trúng giải, Thịnh Kiêu Dương yên lặng nuốt miếng bánh quy còn lại trong miệng

Thật sự là cảm ơn!

Tôi có thể cự tuyệt không?

Đương nhiên, cũng chỉ nghĩ cự tuyệt thế thôi, bây giờ cô chỉ là một con nhóc nghèo không quyền không thể, trong mắt người khác, đại minh tinh người ta chọn trúng cô làm bạn nhảy là phúc khí của cô, dám cự tuyệt thì là không biết điều.

Dưới ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người, Thịnh Kiều Dương chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh Hứa Nhất Nặc.

“Anh Nặc, hai người lại tạo thành sự kết hợp cha và con gái, ha ha!”

Diệp Phàm trêu chọc Hứa Nhất Nặc ôn hòa mỉm cười, nói: “Nếu tôi kết hôn sớm, đúng là sẽ có con lớn như vậy.”

“Được rồi, đến Kỳ An rút thăm.”

“A a a! Nam thần, nhất định phải rút được tôi nha!!!”

Có thí sinh nữ bất chấp rụt rè đã nhỏ giọng hét lên. Sao lại giống như hoàng để lật thẻ bài vậy

Thịnh Kiều Dương bĩu môi. Kỳ An hơi dừng động tác mở giấy, nhẹ nhàng liếc Thịnh Kiều Dương một cái Thịnh Kiêu Dương vô tội chớp mắt, người vừa nãy không cẩn thận nói lời trong lòng ra khỏi miệng mới không phải là cô!

“Tề Họa.” Kỳ An mở tờ giấy ra, nói

“Là tối sao? Thật sự là tôi?” Tề Họa đặc biệt kích động, cuối cùng cô ta cũng nở mày nở mặt một lần.

“Hình như đọc sai rồi.” Kỳ An nghiêm trang nói

Trong nháy mắt sắc mặt Tề Họa thay đổi, rõ ràng vừa rồi Kỳ An đọc tên cổ ta

“Đùa em thôi.” Kỳ An cong môi cười

Đám thí sinh có chút mơ hồ, nam thần này và nam thần cao quý lạnh lùng trong ấn tượng của bọn họ có chút không giống..

Thịnh Kiều Dương bật cười, tính cách của Kỳ An này rất hợp khẩu vị của cô

Nhìn Thịnh Kiều Dương cười, sắc mặt Tề Họa đen kịt lại

Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười, không phải cô ta bị một lão già chọn trúng à, có cái gì hay mà đắc ý

Tề Họa bước nhanh đến bên cạnh Kỳ An, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt của người bên cạnh, trong lòng cuối cùng cũng cân bằng lại

Một lão già thì có gì tốt, cô ta mới may mắn nhất, người chọn trúng cô ta lại là Kỳ An có gia thể và bối cảnh rất tốt!

Sau đó là Chu Chí Vũ, Giang Lê Khánh, Diệp Phàm tự chọn bạn nhảy cho mình.

Tiếng nhạc vang lên. Hứa Nhất Nặc hơi xoay người sang phía Thịnh Kiều Dương, rất lịch sự vươn tay. Thịnh Kiêu Dương nhìn ông chú này, đặt tay lên, đi theo vào giữa vòng vây của mọi người

“Người bạn nhỏ biết khiêu vũ không?” Hứa Nhất Nặc cười hỏi.

Thịnh Kiêu Dương giật khóe môi, người bạn nhỏ?

“Chú gọi cháu là người bạn nhỏ, là muốn cháu gọi chú là ông nội sao?” Thịnh Kiều Dương nghiêng đầu một cái, không trả lời mà hỏi lại.

Hứa Nhất Nặc sửng sốt một chút, bỗng nở nụ cười, tuy năm nay đã hơn 50, tóc mai đã hoa râm, nhưng ông vừa nở nụ cười đúng là có mấy phần cảm giác khuynh đảo chúng sinh

Ông được công nhận là mỹ nam từ khi còn trẻ, mê đảo muôn vàn cô gái, bây giờ năm tháng ghi dấu lên gương mặt trẻ tuổi của ông, nhưng theo thời gian lắng đọng cũng cho ông khí chất ôn nhu. Ông thường xuyên cười, nhưng giờ phút này tất cả mọi người nhìn ra được ông đúng là vui vẻ

“Vậy chú gọi cháu là Kiều Kiều, không để ý chứ?”

“Tùy chú.”

So với mấy tổ hợp xấu hổ khác, cặp đôi này tuy cách biệt tuổi tác khá lớn nhưng lại vô cùng hài hòa, người sáng suốt đều nhìn ra được bọn họ nói chuyện rất vừa ý nhau, chí ít nụ cười trên mặt Hứa Nhất Nặc chưa từng biến mất, có khi đặc biệt vui vẻ còn cười khẽ vài tiếng.

Đã là lần thứ sáu Tể Họa nói chuyện nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời “Ừ” “A”, trong lòng vừa nóng nảy vừa suy sụp, sau khi Kỳ An khiêu vũ liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, với sự nhiệt tình chủ động của cô ta cũng chỉ trả lời xa cách.

So sánh với bọn họ, hai người Hứa Nhất Nặc và Từ Kiều Kiều giống như bạn vong niên, từ cuộc nói chuyện có thể nghe ra được, luôn là Hứa Nhất Nặc chủ động nói chuyện

Tề Họa sắp nghiền nát răng rồi Bên này “tổ hợp cha con” đang trò chuyện thoải mái với nhau.

“Kiều Kiều, chắc cháu chưa nghe ca khúc của chú?”

“Mẹ cháu rất thích ca khúc của chú.” “Vậy cháu biết hát ca khúc của chủ sao?”

“Ngũ âm* của cháu không được đầy đủ”, Thịnh Kiểu Dương cười cười,

“Thế nhưng cha cháu hát bài “Ước hẹn đến giao” của chú rất dễ nghe, cũng vì bài hát kia mà ông ấy mới theo đuổi được mẹ cháu.”

(*) Chỉ người không biết hát, khi hát sẽ bị lạc điệu.

“Không nghĩ tới ca khúc của chú còn có thể thúc đẩy một đoạn tình cảm, xem ra mẹ cháu rất thích ca khúc của chú. Lần sau chú mở nhạc hội nhất định phải mời bà ấy tới nghe.”

Thịnh Kiêu Dương trầm mặc hai giây, đáp lại: “Được.”

Đuôi lông mày Hứa Nhất Nặc giật giật, ông cảm giác được tâm trạng của cô gái nhỏ trước mắt đột nhiên trở nên chán nản, vì sao chứ?

Kết thúc một điệu nhảy, đám nam thần còn phải chọn tiếp bạn nhảy ở trong danh sách còn lại Thịnh Kiêu Dương yên lặng đi sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn vì sao trên bầu trời. Một đám người vui chơi, một người lại cô đơn

“Nhớ nhà?”

Phía sau truyền đến giọng nói Thịnh Kiều Dương thu hồi nét mặt, xoay người nhìn Trác Nhất Yến đến gần.

“Tôi say, có thể về phòng nghỉ ngơi trước không?”

“Có thể“.

Nhận được câu trả lời, Thịnh Kiêu Dương không nói hai lời liền xoay người trở về biệt thự Trác Nhất Yến ngẩng đầu nhìn bầu trời, chân trời đen kịt điểm xuyết mấy ngôi sao, lộ ra vẻ lẻ loi trơ trọi