Đối với quy tắc biếи ŧɦái của tổ tiết mục, người của đội Tiểu Dương có chút sụp đổ.
Thịnh Kiêu Dương cũng cảm thấy giật mình với yêu cầu này, so với đãi ngộ ưu việt của người thắng, đãi ngộ của bọn họ quả thực cách biệt một trời một vực
Thế nhưng, cô cũng không thấy hối hận vì hành động tùy hứng khi chơi trò chơi.
Nhưng có một số người lại khá hối hận, ví dụ như cô gái đã phàn nàn với Thịnh Kiêu Dương trong quá trình chơi, ví dụ như Tiểu Dương không tin tưởng Thịnh Kiêu Dương, lại ví dụ như những người khác chỉ luôn đứng ngoài quan sát. Thế nhưng việc đã đến nước này, hiển nhiên hối hận cũng không làm được chuyện gì
Sau khi Trác Nhất Yến tính thời gian bắt đầu, cho đám dũng sĩ đầu tiên đi vào chợ bán buôn, năm thí sinh đều chạy vào chợ, sau lưng mỗi người còn có một anh quay phim đi theo
Thịnh Kiêu Dương là một trong những thí sinh của nhóm đầu tiên, tuy cô cũng chạy chậm vào trong chợ, nhưng vẻ mặt lại không bối rối như những người khác.
10 phút đồng hồ vô cùng ngắn ngủi, đi dạo một vòng chợ không chỉ tốn thời gian 10 phút, vậy mà yêu cầu đám thí sinh phải chọn lựa đồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, muốn chọn được đồ, như vậy trước khi vào chợ phải nghĩ rõ ràng mình muốn chọn phong cách gì.
Không nói 10 phút có kịp mặc thử không, chỉ riêng việc xác định được cửa hàng và tìm ra vị trí của nó cũng đã rất tốn thời gian
Sau khi mấy thí sinh vào chợ liền bay loạn khắp nơi như ruồi mất đầu, có hai người sức chịu đựng yếu đã gấp đến độ bật khóc, hai người còn lại cũng đứng bên bờ vực sụp đổ rồi
So sánh với bọn họ, Thịnh Kiêu Dương ung dung hơn nhiều, cô như cưỡi ngựa xem hoa đi qua các cửa hàng thời trang nữ, anh quay phim đứng một bên đang chuẩn bị nhắc nhở cô thời gian đã trôi qua một phần ba, thì cô đã đi vào một cửa hàng đồ ngủ
Anh quay phim bối rối hai giây, mới đi theo vào. Mà lúc này Thịnh Kiều Dương đã cầm một chiếc áo ngủ kiểu nam chất liệu lụa tổng hợp màu đen.
Xin chú ý, là áo ngủ kiểu nam! Anh quay phim một lần nữa bối rối, camera dừng ở chiếc áo ngủ trên tay Thịnh Kiêu Dương mấy giây.
Chủ tiệm là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy camera lập tức hiểu đang quay tiết mục, thể là nhanh chóng sửa lại tóc, mang theo nụ cười tựa gió xuân hỏi Thịnh Kiều Dương: “Mua cho bạn trai sao? Ánh mắt em đặc biệt tốt, đồ trên tay em là hàng vừa tới, gần đây đang thịnh hành kiểu dáng này, đơn giản mà phóng khoáng, bạn trai mặc vào nhất định rất đẹp trai. Em sờ chất liệu này chút đi, ở dưới ánh đèn còn lóe sáng, hơn nữa giặt thế nào cũng không phai màu. Người đẹp, em có muốn một bộ không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“360 không mặc cả.”
Bà chủ nhe răng cười Thịnh Kiều Dương nhướng mày, nói: “Giá trên nhãn mác của chị chỉ có 320, chị nhất định muốn 360?”
Tuy cô không quan tâm chút tiền ấy, nhưng cô cũng không thích coi tiền như rác.
Nụ cười trên mặt bà chủ cứng lại trong nháy mắt, cô ta ngượng ngùng nói: “Chị nhớ nhầm, là 320, 320.”
“Các cửa hàng đều có chiết khấu, trong chợ này giá của chị cũng rất cao.”
Trên mặt bà chủ triệt để cứng đờ, cô ta cũng không dám xem thường em gái trước mắt, nói: “Vậy em trả bao nhiêu?”
“200, chị muốn bán thì gói quần áo lại đi.” Thịnh Kiều Dương biết giá này vẫn chưa sát giá, nhưng cô lười cãi cọ với người khác, cũng không có thời gian, liền đưa một cái giá sẽ không bị cự tuyệt Quả nhiên bà chủ không nói hai lời lấy túi xếp gọn áo ngủ để vào
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, bà chủ kiểm tra lại số tiền mặt, trên mặt lại là nụ cười nhiệt tình, chỉ thiếu không phất khăn lụa: “Người đẹp có muốn mua cho mình một bộ không, chị có rất nhiều loại kiểu dáng.”
“Không cần, cảm ơn.” Thịnh Kiều Dương xoay người rời đi
“Hoan nghênh lần sau trở lại!” Phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của bà chủ. Thịnh Kiêu Dương tiếp tục chạy đến những cửa hàng tiếp theo 10 phút đồng hồ và một cái liền trôi qua
Lúc năm thí sinh trở lại xe liền nhận lấy sự chú ý của mọi người “Nhanh nói cho bọn mình biết, tình huống bên trong như thế nào?”
Nhóm thí sinh thứ hai chuẩn bị phải vào chợ chọn đồ vội vã hỏi thăm
“Đừng hỏi mình, đến bây giờ mình còn bối rối.” Một thí sinh cười khổ lắc đầu
Có hai người chỉ lo rơi nước mắt, cũng không trả lời. Một người khác nói: “Khuyên mọi người vào đó đừng đi dạo, tóm được nhà nào liền chọn nhà đó, bằng không căn bản không kịp chọn vừa người.”
Tiếu Dương nhìn về phía Thịnh Kiêu Dương vẫn đang bình tĩnh, vội hỏi: “Kiều Kiều cậu thì sao?”
“Cậu ấy nói đúng, đừng cảm thấy cửa hàng tiếp theo sẽ chọn được thứ thích hợp hơn, bởi vì cậu căn bản không có thời gian.”
Thịnh Kiều Dương tạm ngừng, “Nếu muốn mua váy thì vào từ cửa bên tay trái, bên tay phải là túi, trong cùng là giày cũng các đồ lặt vặt khác.”
Không thể nghi ngờ, đề nghị của Thịnh Kiêu Dương cũng có ích với đám thí sinh sắp vào chợ, nhất thời mọi người có chút thay đổi cách nhìn với cô
“Kiều Kiều, cảm ơn cậu” Tiếu Dương nói Thịnh Kiêu Dương nhún vai, đi về chỗ ngồi.
“Cậu mua cái gì vậy?” Lạc Y tò mò nhìn mấy cái túi trên tay Thịnh Kiêu Dương.
“Tối nay cậu sẽ biết.” Thịnh Kiêu Dương nhếch môi, lại thừa nước đυ.c thả câu.
“Được.” Lạc Y ra vẻ thất vọng thở dài.
Chờ đến khi hai nhóm thí sinh còn lại chọn đồ xong, đã qua gần nửa giờ Trác Nhất Yến không hỏi thăm thành quả của đội Tiểu Dương, anh dẫn mọi người đến một nhà hàng, ăn một bữa trưa phong phú
Sau bữa trưa, tất cả mọi người ngồi xe về biệt thự. Sau khi Trác Nhất Yến tuyên bố party tối nay bắt đầu lúc 7 giờ liền biến mất
Lúc này không giống buổi trình diễn của một tuần trước, không có giáo viên trang điểm giúp đỡ trang điểm, đám thí sinh đều phải tự trang điểm để tham gia tiệc tối.
Cô không biết trang điểm, được thôi, sẽ có người khác biết trang điểm, lúc này chương trình liền có thể kiểm tra năng lực giao tiếp của mỗi người
Đừng cảm thấy kỹ năng giao tiếp này không quan trọng, có quan hệ tốt với nhiều người cũng là một bản lĩnh, không ai có thể một mình chiến đấu lấy được thành công
Tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ tối nay mình nên trang điểm thế nào, chỉ có Thịnh Kiêu Dương thích một mình một đường, vừa về biệt thự liền đi ngủ trưa
Lạc Y cùng Bố Minh Ngọc về đến phòng, nhìn thấy Thịnh Kiểu Dương chui vào trong ổ ngủ đến thơm ngọt, hai người nhìn nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ cùng hâm mộ trên mặt đối phương
Giờ bảo bọn họ đi ngủ, bọn họ cũng không ngủ được, vừa nghĩ tới tối nay còn có ban giám khảo đánh giá cách ăn mặc của bọn họ, bọn họ vừa lo lắng vừa hưng phấn, đầu ngủ nổi
Khi màn đêm dần buông xuống, mọi người càng hồi hộp, đều tự mình xử lý trang điểm và kiểu tóc, rất là thận trọng Thịnh Kiêu Dương ngủ đủ cuối cùng cũng rời giường
“Rốt cuộc cậu cũng chịu dậy rồi, nhanh nhanh nhanh, còn có nửa giờ, cậu nhanh hành động đi, có cần bọn mình giúp trang điểm không?” Lạc Y vừa vặn vào phòng
“Mình làm được, nhưng mình muốn mượn túi mỹ phẩm của cậu dùng một chút.” Thịnh Kiêu Dương vuốt mái tóc ngắn xõa tung, trả lời
“Cầm lấy đi, dùng thoải mái.” Lạc Y lấy túi mỹ phẩm ở tủ đầu giường đưa cho Thịnh Kiều Dương
“Cảm ơn.” Sau khi Thịnh Kiêu Dương nhận lấy túi mỹ phẩm liền đặt chung một chỗ với mấy túi đồ mà cô mua lúc sáng, rồi lại lấy quần áo sạch trong hành lý rồi đi ra ngoài
“Ôi, cậu đi đâu vậy?” Thấy không đúng lắm, Lạc Y vội hỏi
“Tắm rửa!” Lạc Y đỡ trán, đã đến lúc nào rồi sao cô nàng này còn chưa vội vàng chứ?
Thời gian trôi qua từng chút một, càng lúc càng đến gần 7 giờ tối, vừa đến thời gian, đèn trong vườn đã sáng lên
Tiếng đàn violon vui vẻ vang lên, party sắp bắt đầu.