Chu Lệ Na đương nhiên là ra sức giãy giụa, nói thật thì lực chiến đấu của ba cô gái cũng ngang nhau, đều là gà mờ đánh nhau.
Nhưng cô ta bị nữ quỷ hành hạ mấy ngày nay, cũng chẳng ăn uống gì, cả người tiều tụy, sao có thể là đối thủ của hai người đang hừng hực khí thế kia?
Vì vậy, sau một hồi giãy giụa, cô ta vẫn bị trói vào ghế.
Trói người xong, Chúc Ương bảo Tạ Tiểu Mộng bật TV và đầu đĩa lên.
Chu Lệ Na nhìn thấy ý đồ của cô, liền khóc lóc cầu xin: "Tớ biết là tớ sai rồi, các cậu tha cho tớ đi mà? Chiếc đĩa này cho người khác xem là có thể chuyển lời nguyền rồi, Chúc Ương, chẳng phải cậu ghét Lâm Thiến sao? Cậu cho cô ta xem có được không?"
Chúc Ương nhún vai: "Tớ biết là có thể chuyển lời nguyền mà, chẳng phải đang chuyển đây sao?"
Nói xong, cô nhét đại một miếng vải vào miệng Chu Lệ Na, ghé sát vào tai cô ta, nhỏ giọng nói: "Nếu Lâm Thiến ra đường bị xe tông chết, chắc chắn tâm trạng tớ sẽ rất tốt, nhưng chuyện này—"
"Tớ theo chủ nghĩa oan có đầu, nợ có chủ." Nhìn thấy Tạ Tiểu Mộng đã nhét đĩa vào đầu đĩa.
Chúc Ương đứng dậy, tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: "Lệ Na à Lệ Na, không ngờ lúc gặp chuyện cần tìm người thế mạng, cậu lại nghĩ đến tớ đầu tiên, tớ còn tưởng chúng ta là chị em tốt cơ đấy, thật là khiến tớ đau lòng."
Nói cứ như thể đám chị em nhựa này không ai hiểu ai, nhìn thấy màn hình sắp hiện lên, Chúc Ương và Tạ Tiểu Mộng đồng thời cười nham hiểm, đeo tai nghe vào, quay lưng về phía TV.
Chỉ có một mình cô ta bị trói ngồi đối diện với màn hình, Chu Lệ Na vội vàng nhắm mắt lại.
Nhưng vô dụng, hai người họ đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô ta, vừa thấy cô ta muốn nhắm mắt lại, liền mỗi người một bên banh mắt cô ta ra.
Chúc Ương còn nói: "Tớ không biết quy tắc của chiếc đĩa này là phải nhìn như thế nào mới được coi là đã xem, cậu cứ việc nhắm mắt, chúng ta có rất nhiều thời gian."
Chu Lệ Na tuyệt vọng, dù cho đảo mắt lung tung thì vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy phần lớn hình ảnh trong chiếc đĩa, đây chính là nguồn cơn nỗi sợ hãi của cô ta gần đây, xem lại lần nữa càng khiến người ta sởn gai ốc.
Đợi đến khi video kết thúc, căn phòng chìm vào tĩnh lặng, cả ba người đều im lặng như đang chờ đợi điều gì đó.
Ngay cả Chúc Ương kiêu ngạo như vậy, trong lòng cũng không khỏi lo lắng xen lẫn kỳ vọng.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, có thể là năm phút, cũng có thể chỉ là năm giây, chuông điện thoại vang lên.
Là tiếng chuông điện thoại của Chu Lệ Na, Chúc Ương thở phào nhẹ nhõm, bật cười vui vẻ.
Không để ý đến khuôn mặt khóc lóc tuyệt vọng của Chu Lệ Na, lần theo tiếng chuông tìm được điện thoại, trượt nút nghe, đưa ống nghe đến bên tai cô ta.
Nhưng đúng lúc hai người như được đại xá ép Chu Lệ Na nghe điện thoại, không biết có phải là lần thứ hai bị nguyền rủa, lời thoại đếm ngược đến chết không chỉ là "Seven day" nữa.
Tóm lại là cảm thấy cuộc gọi kéo dài hơn rất nhiều.
Chúc Ương đang nghi ngờ cuộc gọi lạ này có lẽ không phải là của nữ quỷ, mà là của người giao hàng hoặc nhân viên tiếp thị nào đó, thì nhìn thấy Chu Lệ Na như được sống lại từ trong tuyệt vọng.
Đôi mắt lập tức sáng lên, tràn đầy ánh sáng của người sống sót sau tai nạn, sau đó liên tục gật đầu vui mừng.
Rồi quay đầu nhìn Chúc Ương, vui mừng nói: "Vừa rồi nữ quỷ đã nói, so với tớ, cô ta ghét con nhỏ đê tiện cậu hơn, dù thế nào cũng muốn gϊếŧ chết cậu, vì vậy lời nguyền của tớ và Tạ Tiểu Mộng đã được hóa giải."
"Bây giờ cô ta đã đóng kênh chuyển lời nguyền, trước khi gϊếŧ chết cậu, cô ta thà rằng để lời nguyền tạm thời không lan truyền."
Nói xong, cô ta cảm động khóc: "Chúc Ương, tớ không ngờ cậu lại có thể lôi kéo thù hận ổn định như vậy, quả nhiên chuyện này tìm cậu là đúng rồi."
Vừa dứt lời, cô ta liền nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Chúc Ương đang nhìn mình, Chu Lệ Na biết rõ ràng con nhỏ này đã bị nữ quỷ để mắt tới, là người chết chắc rồi.
Nhưng cho dù có chết, lỡ như con nhỏ này không xử lý được nữ quỷ kia mà phát điên trả thù cô ta, thì cô ta cũng không chống đỡ được, vì vậy lập tức ngậm miệng, không dám đắc ý vênh váo nữa.
Chúc Ương nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng: "Cuối cùng cũng bị dọa đến mức thần kinh rồi loạn rồi à? Cũng phải, thà tự lừa dối bản thân còn hơn tuyệt vọng chờ chết. Cậu tin thật thì chỉ có quỷ mới tin."
Tuy nhiên, thế giới này đã xác định là có quỷ thật rồi, Chúc Ương vừa dứt lời, điện thoại của cô liền vang lên.
Tim cô thót lại, mở túi xách, chậm rãi lấy điện thoại ra, trên đó hiển thị rõ ràng là số lạ.
Lúc này, trái tim Chúc Ương như bị một lớp sương lạnh bao phủ, nỗi sợ hãi và tức giận càng khiến cô thêm phần bướng bỉnh điên cuồng.
Cô cố chấp nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ khô khốc, khàn đặc giống hệt như ngày hôm qua: "Còn sáu ngày nữa, he he he he he..."
Giọng ma quái đáng sợ cười đắc ý.
Sợi dây thần kinh trong đầu Chúc Ương đứt phựt, cười lạnh nói: "Ồ ~, hôm nay biết nói tiếng người rồi à? Tao còn tưởng mày định dùng cái giọng tiếng Anh bồi của mày nói chuyện với tao đến cùng đấy, chẳng lẽ mày chỉ biết mỗi câu đó thôi à?"
"Nói cái gì mà thà rằng để lời nguyền không lan truyền, mày như vậy cũng chỉ có thể dựa vào cái mác lừa đảo để dụ người ta mắc bẫy thôi, thật sự dám lấy mặt ra làm bìa đĩa, muốn đi theo con đường JAV để nổi tiếng trong giới nữ quỷ, thì cũng chẳng có thằng nào thèm mua đâu."