Cùng lúc đó, một mảng da thịt lớn trên người cậu ta bị xé toạc, để lộ ra lớp da thịt ghê rợn bên trong.
Còn Chúc Ương lại cười toe toét đầy vui vẻ: "Hô~~, thật sự hữu dụng sao? Tôi đã nói rồi mà, ba tên rác rưởi này sao có thể mạnh mẽ như vậy sau khi chết được, chắc chắn là có điểm yếu chí mạng."
Nói rồi, cô lại xé thêm một mảnh giấy, tên đầu đinh cháy đen lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Không biết nơi này có bị phong tỏa không gian hay không, bên trong ồn ào như vậy, nhưng bên ngoài vẫn không có ai vào xem thử.
Chúc Ương cũng thật biếи ŧɦái, thấy tên đầu đinh kia thê thảm, cũng không cho con quỷ này được chết thống khoái, một tờ giấy cô xé mấy chục lần mới xong, mỗi lần chỉ xé một mẩu nhỏ, có thể thấy kỹ năng xé vở bài tập hồi nhỏ thành thạo đến mức nào.
Uông Bội và Ngô Việt gần như trợn mắt há hốc mồm, sợ đến toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến Chúc Ương từng mảnh từng mảnh xé thịt trên người con quỷ cháy đen, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương với cái đầu cháy đen.
Đến lúc sau, tiếng kêu của con quỷ đã trở nên ngẹn ngào, chỉ còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, đau đớn sắp chết.
Sau đó, Chúc Ương mới bước tới, giơ chân đá tung bộ xương của nó, lần này dễ dàng đá văng nó đi.
Bộ xương rơi xuống đất phát ra tiếng "ầm" vang dội, Uông Bội và Ngô Việt tận mắt nhìn thấy hai con quỷ còn lại bị tiếng động này dọa cho run rẩy.
Sau đó, thấy Chúc Ương ngẩng đầu nhìn về phía mình, hai con quỷ vừa rồi còn hung hăng lao vào, giờ phút này lại lập tức lùi lại phía sau.
Chúc Ương lại cười toe toét, trong sự run rẩy của hai con quỷ, cô lại xé thêm hai trang giấy.
Chính là trang của hai con quỷ này, vì xé cả trang nên chúng không cảm thấy đau.
Nhưng một giây sau, bọn họ thấy Chúc Ương vê vê mép giấy, ném hai tờ giấy vào chảo dầu.
Giấy gặp dầu nóng lập tức phản ứng, bị chiên giòn tan.
Hai con quỷ ngay lập tức cảm nhận được sự tra tấn đau đớn đến tận linh hồn, cái gọi là chết rồi bị ném vào chảo dầu, bọn chúng coi như được trải nghiệm trước một bước.
Cơ thể hai con quỷ nhanh chóng nổi bọt, thối rữa, cuối cùng trở nên giòn tan, đông cứng lại tại chỗ, biến thành hai khúc tempura khổng lồ.
(*) Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu.
Lục Tân tiến lên, thuận tay cầm lấy một chiếc gậy cán bột chọc chọc vào, con quỷ tempura lập tức sụp đổ, sau đó dấu vết của ba con quỷ cũng tan biến theo làn khói.
Chúc Ương ra hiệu cho Uông Bội mở cửa, Uông Bội bàng hoàng buông Ngô Việt ra, Ngô Việt cũng ngây người không hề phản kháng.
Uông Bội thử mở cửa hai lần vẫn không được, liền quay đầu nhún vai với Chúc Ương.
Chúc Ương cười lạnh một tiếng, cầm cuốn sách lên trước mặt: "Này! Không biết điều sao?"
Nói rồi, cô đập mạnh cuốn sách xuống bàn mấy cái: "Mày là đồ vô danh tiểu tốt, đến địa bàn của người khác mà không chịu bái núi, nhận chủ, ngoan ngoãn rụt đuôi làm người, ngược lại còn tham lam quá mức. Không cho mày gϊếŧ mười mấy người kia là mày giở trò à?"
"Kết cục của ba tên kia mày đã thấy rồi đấy? Mày nghĩ mày có thể chịu đựng được bao nhiêu?" Nói rồi, cô nhấc cuốn sách lên trên chảo dầu: "Ngô Việt, ra ngoài nói với mọi người hôm nay có thêm món mới, tempura giấy chiên giòn."
Sau đó, cô nói với cuốn sách: "Tao cho người ta ăn mày vào, rồi ị ra mày có tin không?"
"Cạch" một tiếng, khóa cửa nhà bếp tự động mở ra, thậm chí còn hé mở một khe hở, tạo điều kiện cho bọn họ ra ngoài.
Uông Bội bàng hoàng, cảm thấy sự sợ hãi vừa rồi của mình thật dư thừa.
Ngô Việt cũng không khá hơn là bao, chỉ là tâm trạng của cậu ta phức tạp hơn, cậu ta thực sự đã tuyệt vọng với thế giới này, muốn chết chung với đám người cặn bã kia, nhưng cậu ta không ngờ cuốn sách nguyền rủa này lại có thể thao túng quỷ hồn, hiện hình tấn công người khác.
Làm hại người khác không phải là ý định ban đầu của cậu ta, mặc dù kết quả cuối cùng khiến người ta hoang mang và có chút buồn cười, nhưng cuốn sách bị cướp đi đồng nghĩa với việc những kẻ sau đó sẽ không nhận được hình phạt thích đáng.
Chúc Ương thấy cậu ta khó giấu nổi vẻ buồn bã, tiếc nuối, nhất thời cũng không nói gì, ra ngoài gọi Lý Lập cùng tạm thời trở về biệt thự.
Lúc này mới đến trưa, cô giáo Khâu đã trở về, hôm nay cuối tuần cô ấy không có tiết dạy, liền dẫn con trai đi mua hai bộ quần áo mới, lại dẫn cậu bé đi ăn đồ ăn nhanh mà cậu bé thích.
Trước đây, vì chồng cô ấy bài bạc, nghiện rượu, suốt ngày đòi tiền, nên ngay cả mua rau cô ấy cũng phải tằn tiện, nhớ lại cũng đã lâu rồi cô ấy không dẫn con trai đi chơi.
Tiểu Minh cầm món đồ chơi khủng long được tặng kèm khi ăn đồ ăn nhanh khoe với Chúc Ương, cô giáo Khâu liền hỏi chuyện tấm kính, Chúc Ương lấy cớ đánh chuột để lấp liếʍ cho qua.
"Không có gì đâu, để tôi bảo chủ nhà cắt cho một tấm kính khác là được, cũng không tốn bao nhiêu tiền." Nói rồi, cô ấy nhìn quanh: "Chủ nhà đâu rồi nhỉ, từ sáng sớm đã không thấy anh ta đâu, cửa phòng cũng mở toang không đóng, đồ đạc mất mát gì thì đừng có oan uổng người ta."
Lý Lập vội vàng nói: "Mẹ anh ta mất rồi, sáng sớm đã vội vã về quê lo ma chay, dặn dò chúng ta cứ tự nhiên."
"Ồ!" Nghe vậy, cô giáo Khâu cũng không hỏi han gì thêm.
Người bình thường nghe nói nhà ai có tang khó tránh khỏi thở dài, nhưng chủ nhà thật sự không phải là người đáng thương cảm, bà mẹ của anh ta cũng vậy.