Chương 34-1

Edit: babynhox

Đoàn người

đi

tới dòng hạ nguồn của sông, con sông xuyên qua cả thôn, ở hạ nguồn tụ thành

một

cái hồ.

Hồ

không

lớn, nghe

nói

trước kia còn có người nhận thầu chỗ này để nuôi cá, chỉ là thường có nhiều cá chết yểu, từng con đều ngửa bụng trôi nổi

trên

mặt hồ rất là đồ sộ.

Người nhận thầu nuôi cá bị thua lỗ, sau đó cũng

không

có người đến hồ này nửa, mặc dù

không

ai có thể dựa vào nơi này để làm giàu, nhưng làm sinh thái của thôn cũng là

một

chuyện tốt.

Nước của con sông này từ đầu nguồn đến hạ nguồn đều sạch

sẽ.

Thi thể ở gần ngay

một

miệng đường cong chảy ra hồ nước này,

không

biết là do địa thế giảm xóc nơi hay hay là nguyên nhân khác, thi thể ở giữa vùng nước chảy này bị mài mòn cho đến chỉ còn lại xương người, mà cũng

không

bị tuột vào hồ.

Nếu

không

cho dù bọn họ có tìm thế nào cũng

không

tìm được rồi.

thật

ra

thì

nơi này cũng

không

phải là dễ phát

hiện

như vậy, dù sao càng đến bên này nước càng sâu, tầm nhìn cũng càng thấp, huống chi có

một

mỏm núi đá cản trở, bên trong càng đen như mực cũng

không

nhìn thấy cái gì.

Bởi vì hai người Phương Chí Viễn cùng Viên Bân

đã

đi

tới trưa cũng

không

thu hoạch được gì, liền muốn vớt ít đồ về báo cáo kết quả.

Lại bị quỷ nước này

nói

thầm suốt đường rằng hai người bọn họ là đồ vô dụng, mỗi lần đều phải dựa vào nó vớt chút cá tôm trở về báo cáo, cho nên nếu

thật

sự

tính

rõ, đến

hiện

tại hai người họ

không

làm được việc gì, đầu chó còn chưa đánh trúng, đều là dựa vào phúc của cha quỷ nước nó đây.

Hai nam sinh bị quỷ nước niệm kinh giống như ruồi bay này đến

trên

mặt

không

nhịn được, quay đầu ba người liền rùm beng, mắng rằng nếu nó có năng lực như vậy

đã

không

chết trong trò chơi.

Hai người

một

quỷ hùng hùng hổ hổ trở mặt diss lẫn nhau, đương nhiên công việc bắt cá mò rùa này cũng chỉ mình nó làm được.

Bọn Phương Chí Viễn vẫn còn nhắc đến nhất định bắt cho mỗi người

một

con rùa, kết quả tước

một

cây trúc nhọn đâm xuống sông, kéo lên chính là cái xương đầu người.

Cây gậy trúc vừa vặn đâm vào hốc mắt xương đầu, là do bị dòng nước mạnh trôi tới, kiểu chó ngáp phải ruồi này làm cho hai người

một

quỷ cũng bối rối, đợi tỉnh táo lại vội vàng trở về thông báo mọi người.

Cũng là Hoàng Đế

không

vội mà thái giám

đã

gấp.

Lúc này quỷ nước

đã

gom toàn bộ xương người lên, hai nam sinh lần lượt bày ra

trên

đất, ghép thành bộ dạng hình người.

Hiển nhiên đối phương là người nam, dựa vào quần áo bên người cũng nhìn ra được

không

giống người trong thôn,



ràng là kiểu ăn mặc người nơi khác.

Quỷ nước bị Chúc Ương chỉnh sửa bộ dạng cứng ngắc chưa kịp uyển chuyển

một

trận, liều mạng nhớ lại trí nhớ của mình.

Yên lặng nhìn chăm chú bộ xương này

thật

lâu, mới có chút đau thương buồn bã mở miệng: "Em nhớ được lúc ấy bọn em muốn chạy trốn, nhưng làm thế nào cũng

không

trốn thoát được, cho dù

đi

thế nào cũng đều quanh lại rừng trúc này."

"Sau đó người dân trong thôn đuổi tới, nữ sinh trong nhóm bị bắt về, hai người bên em đánh nhau với bọn họ, kéo bốn năm người làm đệm lưng, nhưng bọn họ nhiều người. Người này vẫn bị

một

cái cuốc đánh vào đầu."

"Bọn họ ném

anh

ta xuống sông, em muốn

đi

cứu

anh

ta, nhưng

đi

xuống cũng

không

lên được."

Bọn Chúc Ương nhìn bộ xương này

một

chút, quả nhiên

trên

đầu và

trên

người đều có những vết nứt xương

không

đều,



ràng là khi còn sống

đã

bị đánh cho thành bị thương nặng.

Đương nhiên tình huống của quỷ nước cũng

sẽ

không

tốt bao nhiêu, bị thương nặng như vậy mà

đi

vào nước chính là

đi

đưa món ăn cho quỷ nước.

Mấy người chơi nghe tổn thương bọn họ

đã

từng trải qua, mặc dù còn chưa nhớ lại toàn bộ, nhưng quỷ nước miêu tả hình ảnh thảm thiết trước khi chết như thế,

đã

có thể thấy được lúc ấy bọn họ

đã

bị ma quỷ đáng sợ cùng với con người còn đáng sợ hơn ma quỷ dồn ép vào con đường cùng thế nào.

Bọn Phương Chí Viễn có chút khó chịu, quỷ nước này thuộc về chân chó, làm việc

nói

chuyện cùng với nó cũng làm người khác tức giận, nhưng người này có thể vì cứu

một

người chơi khác mà chết, theo bọn họ là rất coi trọng tình nghĩa.

Vì vậy liền ngượng ngùng

nói: "Nếu thi thể này ở trong sông, sao cậu cũng

không

biết,

không

phải bình thường sở trường của cậu là mờ cá bắt rùa sao?"

Quỷ nước

nói

năng hùng hồn: "Tôi đây là quỷ nước cũng

không

phải là hà bá, mấy thứ chuyển động quanh bèo rong

thì

tôi mới cảm giác được, nếu tôi có thể bao thầu cả con sông,

đã

báo thù từ lâu rồi."

Mới

nói

xong lại bị Chúc Ương cốc đầu: "Nếu cũng

đã

biến thành quỷ nước rồi, vậy tại sao

không

thể cố gắng chạy tới mục tiêu hà bá?"

"Cậu xem Bồ Tát quỷ trong thôn kia kìa, bộ dạng

không

lên được mặt bàn này, có lẽ lai lịch cũng chỉ là rệp biển hay là cóc nhái, người ta cũng có thể dụ dỗ xoay vòng

một

đám người dân, vừa bày đồ cúng vừa xây Từ Đường, còn cưới hơn ba mươi



gái

xinh đẹp

"Cậu nhìn lại cậu xem? Cả ngày

không

biết cầu tiến chỉ lắc lư lung tung ở trong nước, tôi là

một

cỏ nước cỏ nước cỏ nước, làm

một

cỏ nước

không

buồn

không

lo! Cũng

đã

qua mấy năm, thành tựu kéo

một

người chết thay cũng

không

xong, mò cá bắt tôm cậu lại rất nhanh."

"Vào lúc biết cậu là người chơi, cậu biết trong lòng chị đây có bao nhiêu tuyệt vọng

không?

thì

ra là tiêu chuẩn sàng lọc của cái trò chơi chó má này đối

thật

sự

không

hề chứa hạng mục trí tuệ? Mau mau cút!



hồn dã quỷ ngay cả đường cá cũng

không

bao thầu được

không

xứng làm em trai người hầu của tôi."

Quỷ nước vừa nghe liền sốt ruột: "Ôi, ai, ôi! Đừng mà lão đại, em rất có lòng cầu tiến mà, trước đó là chưa thuần thục công việc, vào lúc này em

đã

nghĩ ra bí quyết, bắt đầu sáng mai em

sẽ

liều mạng kéo dài cỏ nước ở tất cả mọi chỗ, cứ như vậy

thì

chỉ cần là trong sông có chút động tĩnh gì cũng

không

qua mặt được em."

"Nhất định em

sẽ

bao thầu con đường cá cho lão đại ngài mà, đừng đuổi em có được hay

không? Nhất địn em

sẽ

có tác dụng hơn so với hai tên dưa chuột kia."

nói

xong đưa tóc chỉ chỉ bọn Phương Chí Viễn.

Hai người Phương Chí Viễn cũng là chân chó, nhảy xuống nước làm

một

trận với nó, quỷ nước quỷ có lợi thế chủ nhà, nhưng vào lúc này cũng là ban ngày nên năng lực có hạn. Hai nam sinh lại có sức lớn, nhưng quỷ nước ở trong nước là tới vô ảnh

đi

vô tung.

Cuối cùng ba người là đánh ngang tay, sưng mặt sưng mũi bị mấy nữ sinh tách ra ——

Dĩ nhiên giữa mấy nữ sinh này là ngoại trừ Chúc Ương, người này bên uống vừa uống nước ngọt vừa nhìn tách hạt dưa xem kịch.

Sau đó mọi người đem xương cốt này tới vách núi, đào cái hố chôn.

không

giống như quỷ nước, linh hồn của người chơi này chẳng biết

đã

đi

đâu, hơn nữa loại mức độ trò chơi cũng

không

thể chỉ có ba người,

hiện

tại

đã

biết linh hồn bị nhốt ở đây cũng chỉ có quỷ nước cùng



gái

tóc vàng kia.



ràng là dù chết ở trong trò chơi

thì

kết cục của mỗi người đều

không

giống nhau.

Quỷ nước ngây ngô mơ màng

không

biết tình huống

thật

sự

của mình,



gái

tóc vàng trở thành



dâu ác nghiệt

không

được siêu sinh, mà những người khác có khả năng hơn nửa là linh hồn

đã

bị tiêu tan, biến mất sạch

sẽ

rồi.

Tuy

nói

người chơi chưa chắc người chơi đồng ý yên giấc ở nơi thôn quê thế này, nhưng điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là tìm

một

nơi có ánh mặt trời chiếu rọi, lặng lẽ quan sát kết cục của cái thôn tà ma này.

Yên tâm,

sẽ

làm

anh

hài lòng.

Sau khi làm xong mấy người liền xuống núi, lúc này người dân

đi

hợp chợ cũng dần dần trở lại.

Đương nhiên cũng bao gồm bọn người chị Vương, chị Vương gánh giỏ

đã

trống

không, đồ bán được

không

tệ, dù sao cũng là đồ liên quan đến Bồ Tát, đương nhiên

không

dám chậm trễ.

Mỗi món đều được lựa chọn kỹ càng, đương nhiên phẩm chất cũng

không

tệ,

đi

trên

chợ

không

bao lâu liền được người mua hết rồi.

Trong lòng chị ta lo lắng cho Chúc Ương đến đứng ngồi

không

yên, nhưng cũng

không

thể tránh được, còn phải

đi

theo người kia chọn mua đồ.

Cả đám chịu trách nhiệm chọn mua đồ vật trở lại trực tiếp đưa tới nhà chị Vương, Chúc Ương nhìn, chọn chọn lựa lựa nửa ngày, ghét bỏ mấy đồ vật

một

lần, mới gật đầu làm cho người ta

đi

chuẩn bị, nhất là người phụ nữ làm quần áo cưới, bị

nói

các loại nhắn nhủ suốt cả buổi.

Ra cửa liền mắng: "Làm Phượng Bào cho Hoàng Hậu nương nương cũng

không

khó khăn như vậy."

Bị người khác vội vàng che miệng kéo

đi,



gái

đó nghe được bắt làm lại cũng

không

quan trọng, nhưng Bồ Tát nghe có thể vui lòng?

Chị Vương định đưa bốn năm trăm đồng tiền bán được cho Chúc Ương,



nhìn cũng chưa từng nhìn

một

cái, mấy người Chương Hân khuyên chị ta lấy lại

đi, sau đó lại

đi

phòng bếp bưng thức ăn lên.

Bếp than ở nông thôn cũng

không

dễ nguội

đi

như vậy, nấu xong

một

bữa cơm chôn mấy mấy củ khoai vào bếp cũng có thể nướng chín.

Cho vào nồi chút nước, để hai chiếc đũa, để ở phía

trên

cơm, hai ba giờ sau lấy ra cũng có thể nóng hổi.

Chị Vương

đang

ăn cơm, cha mẹ Xuyên Tử liền khí thế hung hăng

đi

vào sân, nhìn bộ dạng kia cũng kẻ tới

không

có ý tốt.

Quả nhiên người phụ nữ này há mồm liền

nói: "Mấy người trả con

gái

nhà tôi lại đây, người lừa gạt con

gái

đáng bị chém ngàn đao ôi chao! Khi dễ người nhà quê hiền lành

không

hiểu biết,

nói

ngon

nói

ngọt lừa con

gái

nhà tôi

đi."

Chị Vương biết người phụ nữ này

không

tiếc bưng bít, vội vàng để chén xuống

đi

ra ngoài, lạnh lùng

nói: "Mẹ Xuyên Tử, bà muốn tìm chuyện la lối cũng phải thiêu dệt tốt chút, trước

không

nói

mấy người trẻ tuổi trong nhà tôi căn bản

không

phải người như vậy, từng người bọn họ đều

đang

ở đây, vậy

thì

lừa gạt con

gái



đi

đâu?"

"Mỗi ngày nhà bà đều thừa lúc người khác

đi

làm việc, cắt cỏ heo bẽ bắp đào đất đốn củi, vội vàng bận rộn chính là

một

ngày, bà

không

tự mình

đi

ra ruộng tìm, đến nhà tôi ngậm máu phun người là ý gì?"

Mẹ Xuyên Tử chỉa hướng về phía chị ấy mắng to: "Bà dì Ba nhìn thấy, bà ấy

không



đi

chợ, lúc cho gà ăn xong ra cửa

thì

thấy mấy người này

nói

chuyện với A Xảo nhà tôi, A Xảo còn nhận tiền từ trong tay



ta, chờ lúc tôi trở lại

đã

nhìn thấy cái rương bị lục lọi, thẻ căn cước cùng hộ khẩu của nó cũng

không

thấy, còn có thư thông báo ném trong đống củi."

"Nhất định là bọn họ lừa gạt con

gái

tôi, ôi con

gái

tốt của tôi! Từ lúc sinh ra đến nay đều khéo léo nghe lời chưa từng

nói

một

chữ

không

với tôi, vất vả khổ sở nuôi lớn như vậy, mắt thấy tôi cùng cha con

gái

có thể thoải mái hai năm, vậy mà cứ hành hạ bọn tôi."

Người

không

biết còn tường rằng con

gái

bà ta là bỏ

đi

như thế, chỉ thấy bà ta

nói

với chị Vương: "cô

người phụ nữ này đừng mong chống chế, cùng lắm

thì

chúng ta tìm thôn trưởng phân xử, Bà dì Ba

đã

nhìn thấy."

"Hả, nhìn thấy sao?" Đột nhiên Chúc Ương

nói

chen vào: "Có nhân chứng mục kích đương nhiên tốt, nếu

không

tôi cũng

không

biết phải làm sao bây giờ,

nói

thật

hiện

tại tôi cũng rất ngay thẳng."

Mẹ Xuyên Tử nghe

không

hiểu ý trong lời

nói

của

cô, lúc bà ta vừa tiến đến tại sao

không

tìm Chúc Ương, ngược lại xác định chính xác là chị Vương.

Thứ nhất là Chúc Ương

không

dễ chọc bà ta

đã

nếm qua rồi, thứ hai là chị Vương mới được nhà đầu ghẻ bồi thường mấy ngàn đồng.

Con

gái

chạy mất, tuy đoán được nhất định là con

nhỏ

chết tiệt kia

đi

lên học đại học, nhưng dù sao bây giờ cách lúc học còn lâu như vậy,

đi

trường học cũng

không

tìm được người.

Ai biết bây giờ con

nhỏ

chết tiệt kia

đi

nơi nào,

không

biết người ở đâu mà cũng

không

thể cứ vào thành phố hỏi thăm như vậy, người

đi, ai

sẽ

cho ăn heo trong nhà? Ai nuôi gà vịt? Quan trọng nhất là ai chăm lo con trai

đi

học?

Còn

một

điều chính là cả đời này đều sống ở trong thôn, ngoại trừ thị trấn cũng

không



đi

chỗ khác xa hơn, ở trong thôn ăn vạ la lối dữ dội, nhưng nếu

đi

tới thành phố, vào trường đại học nổi tiếng của người ta đòi con

gái, trong lòng cha mẹ Xuyên Tử vẫn sợ sệt.

Nhưng con

gái

đi

rồi, ai giúp đỡ học phí học kỳ sau của con trai?

không

phải vừa vặn trong tay chị Vương có tiền sao?

Trong lòng có suy nghĩ này, mẹ Xuyên Tử liền

không

có chú ý ý nghĩa trong lời

nói

của Chúc Ương.

Từ đầu tới cuối vẫn quấn lấy chị Vương: "Tôi mặc kệ, công việc cho con

gái

cũng tìm xong rồi, bao ăn bao ở mỗi tháng còn có thể lấy hai ngàn, Xuyên Tử nhà tôi còn phải dựa vào tiền này

đi

học, các người lừa gạt con

gái

tôi chạy mất, phải bồi tiền."

"Là bà phải bồi thường tiền cho tôi mới đúng?" Chúc Ương ở

một

bên lành lạnh

nói.

Mẹ Xuyên Tử mờ mịt xoay đầu lại: "Tôi, sao tôi phải bồi thường? Các người khuyến khích con

gái

tôi chạy mất,



còn muốn cướp tiền của tôi nửa sao? Có còn luật pháp hay

không?"

Chúc Ương thầm nghĩ cái thôn rách này,

nói

ra hai chữ luật pháp làm cho



nghe được rất buồn cười.



cười hì hì

nói

với bà ta: "Bà có chứng cớ gì

nói

bọn tôi lừa con

gái



đi? Chỉ bằng cái bà lão nhìn thấy bọn tôi

nói

chuyện từ xa sao?

không

phải là quyết định vụ án như thế chú?"

"rõ

ràng là buổi sáng mọi người

đi

họp chợ, bọn tôi ăn cơm xong ra bên ngoài

đi

bộ, liền bị con

gái

nhà bà ngăn lại,





nói

mới vừa nhận được điện thoại của trường học, em trai



bé bị động kinh được đưa đến bệnh viện, bệnh viện thông báo



bé đem hai vạn đồng tiền thuốc tới."

"Mặc dù tôi và các người

không

có qua lại gì, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, cũng

không

thể ngồi nhìn mặc kệ?"

"Vừa rồi bà

đi

vào

nói

con

gái

bà trốn tôi còn sợ hết hồn, cho rằng tiền kia

không

lấy lại được, cũng may có bà dì Ba thấy tôi

thật

sự

có đưa tiền."

"Được, con

gái

bà lừa lấy tiền

đi, cũng

không

đến nổi để cho

một

người ngoài như tôi chịu thiệt chứ, trả tiền lại

đi!"

Mặt của mẹ Xuyên Tử trắng nhợt: "Thúi lắm, căn bản là nhà tôi

không

có điện thoại, Xuyên Tử cũng ở trường học êm đẹp."

Chúc Ương nhún vai: "Vậy tôi cũng

không

biết, tôi chỉ biết là tôi

đã

đưa hai vạn đồng tiền, tiền này bị con

gái

bà cầm

đi, có người thấy được, bà phải trả tiền lại."

Chúc Ương thấy bà còn muốn lên tiếng, giành trước

một

bước ngắt lời

nói: "Tôi biết, lúc trước tôi tới nhà bắt bà trả xe đạp nên

đã

ghi hận trong lòng, trong nhà xảy ra chuyện gì cũng muốn kéo quan hệ tới tôi, nhất định bà nghi ngờ tôi

không

tốt."

"Nhưng bà cũng phải suy nghĩ

một

chút, tôi xúi giục con

gái

bà chạy trốn, ngược lại còn cho



bé hai vạn đồng sao? Chẵng lẽ tôi sợ ăn no rửng mở, xài nhiều tiền như vậy chỉ vì để bà

không

thoải mái. Cho tới bây giờ chỉ nghe

nói

qua người què lừa gạt đào tiền từ người khác, chưa nghe

nói

qua tiếp cận đưa tiền

không

công."

Thấy lúc này trong sân vây quanh

không

ít người, Chúc Ương liền thét lên: "Có ai

đi

kêu thôn trưởng giúp tôi

không? Nếu

không

chuyện này chúng ta chỉ có thể tới đồn công an

trên

thị trấn giải quyết thôi, con nợ mẹ trả là chuyện hiển nhiên đúng

không?"

Ỷ vào noi này có mười người

thì

có mười

một

người đều là người thiếu kiến thức pháp luật, Chúc Ương hăng hái lừa dối, huống chi, những người này cũng

không

thể để cho



ra khỏi thôn.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau thôn trưởng tới đây rồi.

Vẻ mặc ông ta nhìn

không

tốt, chưa từng thấy chuyện như thế có thể lăn qua lặn lại, đơn giản kêu gọi

một

chút

đã

quậy cho trong thôn

không

được an bình.

Có thể

không

xé mặt,

thì

chưa cần phải xé rách là tốt, vì chuyện như vậy bồi thượng thanh mạng của người trẻ khỏe mạnh

thì

không

có lời.

Huống chi chết người cũng phải trấn an người ta, giống như lần trước.

Người này cũng cáo già xảo quyệt, nghĩ rằng mấy người này cũng

không

còn sống được mấy ngày, tiền coi là cái gì? Bồi thường cho bọn họ, dù thế nào

đi

nữa bọn họ cũng

không

chạy ra khỏi thôn được, đến lúc đó người

đã

chết

không

phải của người nào vẫn là của người đó sao?

Vì vậy kéo cả nhà Xuyên Tử qua

một

bên vừa khuyên vừa dọa

một

hồi, mới khiến cho mẹ Xuyên Tử bất đắc dĩ lấy tiền tạm thời bồi thường cho Chúc Ương.

Hai vạn đồng là

không

có, lục lọi trong nhà cũng chỉ lấy ra được

một

vạn năm.

Chúc Ương nhận lấy tiền cũng

không

đếm, tùy ý ném lên bàn

một

cái, còn chê cười

nói

: "Vậy mới đúng! Cho dù kết quả như thế nào, mong muốn ban đầu của tôi cũng là vì cứu người."

"Bà

nói

xem các người như vậy, nếu tôi là loại người có lòng dạ rét lạnh này, sau này đến phiên con trai của bà

đang

đi

dạo

thì

bị đánh bay, còn có ai dám giúp nó?"

"cô

nói

ai bị đánh bay? Xuyên Tử nhà tôi rất tốt,



mới phải bị đυ.ng chết đó."

"Này!

nói

chuyện chú ý

một

chút, tôi chỉ là nể mặt thôn trưởng mới đồng ý cho thiếu lại 5000 đồng, bà chẳng những

không

biết cảm ơn, còn

nói

chuyện với chủ nợ như vậy sao?"

Mẹ Xuyên Tử bị thôn trưởng trừng mắt liếc, bà ta phẫn nộ quay đầu, trước khi

đi

nhìn tiền bị ném

trên

bàn vài lần.

thật

ra căn bản

thì

con

nhỏ

đê tiện này cũng

không

thiếu tiền, chỉ cần nhìn vào chuyện



chỉ ở đây vài ngày, mà

đã

mua thêm nhiều đồ cho họ Vương nhu vậy,

một

chuyến mua sắm như vậy,

nói

ít cũng hơn hai vạn.

Những thứ người thành phố có tiền này, căn bản là

một

hai vạn

không

để trong mắt, tiền kia cầm lấy nhìn cũng chưa từng nhìn đếm cũng

không

đếm, ném xuống giống như

một

đống giấy báo.

Trong mắt mẹ Xuyên Tử lóe lên ác độc, số tiền này đều là của bà ta, chờ Bồ Tát giải quyết những người này, phải lục túi bọn họ

thật

kỹ, bảo đảm

sẽ

có chỗ tốt.

Thôn trưởng để cho bà ta tạm thời nắm mũi chịu thiệt, đến lúc đó cũng

không

thể để cho người khác tới giành chỗ tốt này.

Nghĩ đến điều này, trong mắt mẹ Xuyên Tử lại càng tham lam hơn.

Mấy người khác, nhất là bọn Phương Chí Viễn buổi sáng

đi

ra ngoài tìm đồ

không

biết chuyện kia, vào lúc này nghe Chương Hân

nói, mới cảm thán Chúc Ương

thật

trâu bò.

Kết quả vòng tới vòng lui, tiền cho



bé kia

đi

học vẫn là từ người phụ nữ chỉ lo cho con trai này ra.

Tiền này Chúc Ương cũng

không

có ý định đổi về điểm tích lũy, bây giờ có thể

nói

là điểm tích lũy của





một

cái rãnh

không

đáy,

không

có chuyện

không

đủ chỉ có trò chơi có để



sài

không

thôi.

Kho tiền sống di động coi tiền như rác——

không

phải, là bạn trai cũ có mắt nhìn có khuôn mặt đẹp trai có tính tình năng nổ tài trợ vững chắc.

Cho dù chỉ là điểm tích lũy của mình

cô, đó cũng là kẻ giàu có trong đám người mới rồi, hơn nữa Chúc Ương luôn luôn tin tiền có thể kiếm được,

không

phải là tích lũy được.

Mỗi

một

vòng trò chơi



đều dùng hết khă năng ngẫm nghĩ phần thưởng tốt hơn, sao lại trừ trừ lấy lấy luyến tiếc dùng chứ?

Chúc Ương trực tiếp đem tiền đưa trước mặt chị Vương: "Học kỳ này

đã

qua, chị cầm số tiền kia, còn có tiền bồi thường của con cóc đầu ghẻ kia, thu dọn mấy thứ trong nhà

một

chút, nên bán

thì

bán, gom góp ít tiền

đi

tới thị trấn sống

đi."

Chị Vương mơ màng, liền nghe Chúc Ương

nói

tiếp: "Tay nghề chị tốt, mở

một

quán bán cơm bên đường cũng có thể nuôi sống mình và hai đứa bé, chẳng lẽ chị muốn bọn

nhỏ

vĩnh viễn sống ở cái thôn

không

hiểu biết này, bị

một

đám bà tám chỉ chỉ chõ chõ, tính tình càng ngày càng im lặng tự ti, phá hủy cả đời sao."

"Thậm chí, biến thành loại người giống như những người đàn ông trong thôn này như vậy sao?"

Chị Vương hoảng hốt nhận tiền, chị ấy

đã

thành thói quen

không

đẩy đùn quyết định của Chúc Ương.

Quan trọng nhất, chị ấy

không

muốn con trai biến thành trong thôn giống như những người đàn ông trong, ngu đần lòng dạ ác độc, xem phụ nữ là vật để hút máu, ban đầu chị ấy bị mù mới có thể gả cho đàn ông của thôn này.

Muốn yên ổn sống ở thị trấn, trong tay chị ấy còn chút tiền, liều mạng đóng học phí cho hai đứa, lại có gần hai vạn đồng ở đây, đủ cho chị ấy ổn định

một

thời gian ngắn.

Chị ấy có tay có chân, lại có thể chịu được cực khổ, làm việc

một

ngày đến mặt trời lặn cũng

không

than mệt mỏi, đương nhiên

không

đến nổi

không

nuôi được mình và con trai.

A Xảo chạy ra khỏi thôn, tóm lại là cả đời

sẽ

có hi vọng,



bé này thông minh, từ

nhỏ

cùng chơi với Tú Tú, hai bé

gái

đều thông minh.

Hai đứa con trai của chị ấy cũng

không

kém, nhất định cũng có thể có tương lai.

Thấy chị Vương

không

nhăn nhó, đương nhiên Chúc Ương cũng tiết kiệm được thời gian công sức đẩy đưa.