Chương 26-2

Edit: babynhox

Lúc thấy



Thôi đứng ở đây mọi người liền biết tên phiền phức tàng hình này, có thể chính là tên cuồng đeo bám trước đó, sau khi chết có được năng lực rất... xứng với danh hiệu cửa

hắn

ta.



Thôi có lòng giúp bọn họ, nhưng cái năng lực này cũng

không

dễ dàng gì, cũng phải khống chế sơ hở của

hắn

trước mới được.

Nhưng

không

nghĩ tới nhanh như vậy

đã

bị nhìn thấu trừng trị rồi.



Thôi

nói

: "Bọn tôi còn

nói

sẽ

giải quyết giúp mọi người

một

tay, xem ra mọi người

không

giống như cần giúp?"

Chúc Ương khoát khoát tay: "Cũng

không

phải vậy,

thật

may là tên đeo bám này

không

tính là mạnh,



nghĩ nếu là thể chất của tên này mạnh giống như tên

trên

lầu, hoặc là có thể cầm vũ khí tàng hình trong tay hay gì đó."

"Có lẽ bị đánh lén lần đầu bọn tôi

đã

chết rồi, vẫn phải cám ơn

cô." Ít nhất



Thôi có lòng,



ấy nhất định là có cách tường khắc với đối phương, xem như thêm

một

tầng bảo đảm cho người chơi.

Nhưng dù gì

thì

cái trò chơi rách này còn có chút lương tâm, lần này dù độ khó cao

không

giống bình thường, nhưng dù sao vẫn là suy tính đến giới hạn mà người mới có thể tiếp nhận.

Cứ như vậy quỷ trong nhà cũng

đã

giải quyết gần hết rồi, còn lại

một

mình Ngô Việt nhưng nhìn bộ dạng cậu ta lúc đó dường như

không

tính ngăn cản.

đang

lúc đoàn người cho rằng

đã

gần kề cửa ra, lúc chuẩn bị nhảy ra cửa lớn, bất ngờ phát

hiện

ngoài cửa lớn đầy dòng sóng đen.

Giống như nhựa đường trơn nhẵn

trên

mặt đất, làm cho người ta cảm giác cực kỳ

không

may. Dòng màu đen sềnh sệch này vẫn còn tràn ra ở phía trước.

Mấy người thu chân lại, muốn lui về phía sau, kết quả

không

biết từ lúc nào

thì

sau lưng cũng bị

một

mảnh màu đen bao vây.

Lúc này Ngô Việt xuất

hiện

ở lầu hai, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ, mở miệng

nói: "Xem ra nó

không

muốn bị mang

đi, giãy giụa kịch liệt như vậy."

Lời này vừa dứt, sao Chúc Ương còn

không

hiểu?

Những thứ màu đen sềnh sệch này

không

biết là quái vật gì, có thể

nói

là do ác niệm hoặc là bùa chú nguyền rủa hóa hình, có lẽ chính là ý nghĩ của quyển sách mà Ngô Việt

đã

đưa cho

cô?

Vật sống trong trò chơi vốn là khó mang ra ngoài như vậy sao? Nhưng nhìn bộ dáng thề thốt son sắt của Ngô Việt,

thì

chỗ tốt cũng

không

cần

nói

tới.

Cái này đúng là thù lao càng lớn

thì

mạo hiểm càng lớn.

Nếu

không

phải là lúc này Ngô Việt đứng quá xa, Chúc Ương nhất định kéo cậu ta tới đây tàn nhẫn đánh

một

trận, mặc dù

đã

tuyên bố là đồ tốt nhưng muốn có hay

không

cũng nên do



đánh giá chứ?

Nếu Ngô Việt có thể nghe được ý nghĩ của

cô, nhất định

sẽ

giễu cợt sợ là người

đã

quên chuyện xé ba trang sách của mình, còn uy hϊếp người ta

sẽ

chiên sống thành giấy giòn rồi.

Thù oán

đã

kết, còn chuyện cho



có muốn hay

không

sao?

Mắt thấy vòng vây càng ngày càng

nhỏ, màu đen càng ngày càng đến gần, Chúc Ương mượn Uông Bội bật lửa bật lên rồi ném xuống.

Nhưng ngọn lửa

nhỏ

liền bị cắn nuốt, bọn Lý Lập vừa dùng tấn công vật lý nhưng toàn bộ cũng

không

có hiệu quả.

Chúc Ương lấy quyển sách kia ra,

không

chút đau lòng xé thành hai nửa, ai ngờ

không

giống như lần ở nhà bếp, màu đen chẳng những

không

có biến mất, ngược lại càng lăn lộn điên cuồng hơn, giống như

một

giây kế tiếp

sẽ

vồ đến ngay.

Những thứ trơn nhẵn này

không

nương tay lại giống như có

sự

sống riêng, căn bản

không

phải

một

cấp bậc so với những con quỷ khác.

Cũng đúng, đây chính là bản thể của món đồ có thể sai khiến ma quỷ, nếu những con quỷ khác đều là tay mơ trong bản lĩnh vật lý, như vậy thứ này thuộc về năng lực tinh thần công kích cao cấp, tuyệt đối

không

nên xuất trước mặt người chơi mới.

Thấy mỗi đường tuyến đều có khu vực hạn chế tấn công của mình, liền có thể thấy trò chơi vẫn phải sắp xếp giới hạn đối với người chơi mới.

Chúc Ương đoán nếu như chỉ có



và hai người Lý Lập Uông Bội,

thì

thứ này tuyệt đối

không

thể nào xuất

hiện

được. Mà bây giờ

đã

xuất

hiện

thứ vượt qua giới hạn kinh nghiệm và năng lực của bọn họ.

Chúc Ương liếc nhìn Lục Tân,

nói

vậy đây chính là hậu quả mà người

không

bao giờ chết này mang đến.

thật

may là người còn có chút biểu cảm, chuyện mà từ trước đến nay

không

hề xảy ra, chỉ thấy tay

anh

vừa lật liền xuất

hiện

một

tờ giấy bùa chú.

đang

lúc Chúc Ương cho rằng lá bùa này có thể trừ ác niệm

thì

lền bị nhét vật gì đó vào trong miệng.

Chính là Lục Tân thừa lúc



không

chú ý trực tiếp nhét lá bùa vào trong miệng

cô.

Đừng

nói

là Chúc Ương, ngay cả Lý Lập và Uông Bội cũng mơ màng, người hầu to gan lớn mật này

đã

làm gì vậy?

Chúc Ương vốn định phun ra, kết quả thứ này vừa vào trong miệng liền tan, với tốc độ của



hiện

tại

thì

căn bản là toàn bộ quá trình

không

hề phản ứng kịp.



đây là cả ngày đánh nhạn bị nhạn mổ vào mắt, cũng

không

đợi chửi mắng Lục Tân, những thứ màu đen kia bỗng như bị thứ gì đó kí©h thí©ɧ.

Tăng nhanh tốc độ vọt tới dưới chân bọn họ, mà chớp mắt

một

cái

đã

phủ kín bàn chân

đang

hướng lên

trên

đầu gối.

Chúc Ương vốn ghét mấy thứ dính dính như thế này, cảm thấy ghê tởm đến da đầu tê dại, lúc này Lý Lập và Uông Bội

đã

bị màu đen bò lên giữa người.

Chính



cũng

không

tốt hơn bao nhiêu, Chúc Ương vừa nghĩ tới lúc thi thể của mình được phát

hiện, rất có thể là bị

một

đống nhựa đường đen xì bao bọc, cũng có thể bị thứ quái quỷ này cắn nuốt biến thành xương khô, hoặc thảm hại hơn

một

chút chính là bị hút khô tinh khí biến thành

một

bà lão xác khô.

Tự nhận là người đẹp cao quý trẻ tuổi, loại chết kiểu này căn bản

không

phù hợp vẻ đẹp của

cô, hoặc là

nói

mỗi tế bào trong người



đều

đang

kháng cự kịch liệt.

Mắt thấy màu đen kia

đã

đi

tới cổ, rốt cục Chúc Ương

không

để ý tới giới hạn dự tính của bản thân nửa, kêu lên

một

tiếng hét chói tai ——

"A —————— "

Tiếng này, bén nhọn như kim châm ghim thẳng vào màng nhĩ của người ta, sức xuyên thấu phải

nói

là hiếm thấy ở người bình thường, cho dù là những thứ nữ quỷ kia, trước mặt người có tài năng trời cho này cũng tự than thở

không

bằng.

Tiếng hét vừa ra, quỷ hồn của cả căn nhà liền cảm giác như linh hồn chênh vệnh, giống như cảm giác bị đánh tan hồn phách, hai người Lý Lập và Uông Bội đứng gần nhất bỗng cảm thấy màng nhĩ suýt bị thủng.

Giương mắt nhìn Lục Tân, vậy mà tên người hầu to gan này

đã

che kín lỗ tai từ trước rồi, vào lúc này chính là người ung dung duy nhất trong căn nhà này.

Đây cũng

không

phải quan trọng nhất,

hiện

tại quan trọng nhất là lúc trước bọn họ dùng đủ mọi cách, đốt lửa: tưới nước hoặc sách đều hoàn toàn

không

có cách đối phó với vật màu đen sềnh sệch kia.

Vậy mà tiếng hét xông tận mây xanh của Chúc Ương lại có thể đuổi

đi

trong nháy mắt, dần dần bong tróc khỏi người bọn họ cho đến khi biến mất.

Đột nhiên hai người

đang

mơ màng bắt đầu vui mừng, bọn họ

nói

: "thì

ra là cần

âm

Công."

nói

xong Lý Lập lại cười hì hì

nói

với Chúc Ương: "Nhưng mà phải

nói

là tiếng hét này của



đúng là..., ha ha ha giống như cái còi tinh —— "

Lời còn chưa dứt, liền thấy đôi mắt Chúc Ương

đang

nhìn chằm chằm

hắn, giống như

hắn

còn dám tiếp tục nhiều chuyện

một

câu nửa,



liền dám nhét

hắn

về căn nhà này làm bạn với quỷ.

Chúc Ương giận đến khóe miệng có chút co rút, từ

nhỏ

thì

tiếng hét của



nghe mà phải than thở, vừa nhọn vừa dài lại có sức xuyên thấu, trước đây có mấy đứa

không

ưa



còn ở sau lưng cười nhạo

cô.

Chúc Ương trấn áp biệt hiệu này ở bên ngoài, dù sao

thì

cũng

không

ai dám muốn chết

đi

nói

trước mặt

cô, nhưng tóm lại là chính



cũng

không

thích tiếng hét của mình.

Cho nên tình huống bị giật mình bình thường cũng

sẽ

kiềm nén xuống, dần dần

thì

sức chịu đựng hoảng sợ cũng rất cao, nếu

không

phải vừa rồi nghĩ đến sắp biến thành cái xác xấu xí, dù là chết đẹp hơn kiểu này

một

chút

thì

có lẽ



không

nhất định

sẽ

hét lên.

Lý Lập

nói

có thế ép lui đám đen xì kia là

âm

Công, nhưng Chúc Ương cảm giác được rất



lúc ấy là có cái sức mạnh gì đó thông qua tiếng hét khuếch tán ra ngoài.

không

cần nghĩ cũng biết là công lao lá bùa của Lục Tân.

Vào lúc này mấy người

đã

ra khỏi cửa lớn biệt thự,

đã

đạt thành

yêu

cầu qua vòng, Chúc Ương

đang

chuẩn bị trừng trị Lục Tân, liền thấy đám người



Khâu

đi

tới cửa lớn.

Cách

một

cánh cửa, chính là ngăn cách

âm

- Dương.



Thôi lắc lư đầu: "Oái, sao chị

không

nói

mình năng lực lớn như vậy sớn chứ, suýt chút

thì

linh hồn

nhỏ

bé của em nữa bị chị đánh tan,

thật

may là em cách khá xa chỗ kết giới, nếu

không

tối nay bọn em phải chết trong tay chị rồi."



Khâu cũng sờ sờ đầu tiểu Minh: "Sức mạnh trực tiếp vừa rồi làm con sợ đến khóc."

Tiểu Minh còn tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Chúc Ương.

Khóe miệng Chúc Ương co rút, toàn bộ sáng suốt oai phong của



trong cả quá trình trong vòng chơi này đều bị phá tan rồi.

Nhưng cũng may là đến lúc

nói

tạm biệt rồi, mọi người cũng

không

còn đâm vào chỗ đau của

cô.

Nữ quỷ tiểu thư còn

nói

: "Sau này vẫn còn có thể gặp chị hay

không? Em vẫn chờ chị cho em vào hội chị em xinh đẹp đó."

Vào lúc này Chúc Ương

đang

tự giận mình, lưu manh

nói

: "không

cần

không

cần, dù sao từ nay về sau cũng có nhiều cơ hội giao tiếp với quỷ hồn, tôi cứ thành lập

một

hội chị em ở thế giới quỷ, tiêu chuẩn giống nhau,







Thôi chính là thành viên tạm định."

Lại

nói

thêm

một

câu: "À



Khâu

thì

không

được,



Khâu qua tuổi rồi."



Khâu tự dưng bị đâm

một

dao, thành

thật



nói

sau khi



ấy biến thành quỷ, hơi thở mạnh hơn nhiều lúc là người sống, nhìn vào là

một

nữ quỷ mạnh mẽ và tự tin,

thật

không

nghĩ tới còn có

một

ngày bị chèn ép, mấy giờ trước còn

nói

là chị em tốt đó?

Tiểu Minh còn an ủi mình mẹ

nói

: "Mẹ đừng khó chịu, mặc dù chị ấy

không

có chọn me, nhưng cũng

không

có chọn con."

Ừ! Con trai ngoan.

một

ý nghĩ tính toán, ngược lại hòa tan mùi vị chua chát khi chia tay, cuối cùng bọn nữ quỷ tiểu thư lưu luyến trở về chỗ của mình.

Phút cuối cùng còn nhấn mạnh kêu Chúc Ương phải nhanh chóng mạnh mẽ lên

một

chút, trở nên mạnh mẻ có thể có cách gặp mặt quỷ hồn, huống chi



phát

hiện

ở trong tay



cũng có đạo cụ thuận lợi như vậy.

Chờ bọn quỷ quái

đi

vào, cửa lớn biệt thự đóng lại, đánh giá và phần thường khi qua vòng cũng rơi xuống.

Lý Lập và Uông Bội nghe được nhắc nhở trong đầu

thì

chính là vẻ mặt vui mừng ——

"Cấp A? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có được đánh giá cao như vậy."

"Tôi cũng vậy, cấp C

đã

là rất hiếm có rồi."

Hơn nữa lần này qua vòng còn

nhẹ

nhàng như vậy, có thể

nói

là hai người bọn họ gần như là nằm chơi vượt qua kiểm tra.

Hai người hưng phấn

nói

với Chúc Ương: "Nếu

không

phải trong cuộc sống

thật

chúng ta

không

biết nhau

thì

thật

sự

rất muốn trực tiếp

đi

tìm



để nương tựa."

nói

tới đề tài này, Chúc Ương mới biết

thì

ra là trò chơi vì cách ly nhà chơi, cũng vì ngăn chặn người chơi kéo bè phái trong thế giới

thật. Cho nên sau khi ra khỏi trò chơi,

thì

khuôn mặt giọng

nói

hoặc bất cứ tin tức liên quan gì cũng

không

nhớ được.

Người chơi muốn thông qua mạng hoặc ra ám hiệu tập hợp lại trong thế giới

thật

cũng

không

thể, vì

sẽ

bị trò chơi tự động che giấu, đây cũng là nguyên nhân Chúc Ương tra cứu tin tức Sadako giả

không

có chút thu hoach gì.

Dĩ nhiên nếu như

đã

là người quen biết ở ngoài thế giới thực rồi

thì

ra khỏi trò chơi

sẽ

không

có cái vấn đề này, cho nên lúc bắt đầu Lý Lập biết Lục Tân và Chúc Ương có quen biết nhau liền rất hâm mộ, cũng là nguyên nhân này.

Chẳng qua là lúc đó tất cả mọi người chưa quen nhau, cũng

không

cố ý

nói

về những chuyện này.

Nếu như đều là người chơi trong trò chơi,

đã

có kinh nghiệm cũng qua vòng sau khi trở về thế giới

thật

vô tình quen biết nhau, tin tức bị hao mòn kia cũng

sẽ

mở khóa.

Ví dụ sau khi rời khỏi đây Chúc Ương

sẽ

quên mặt bọn người Lý Lập, lúc nhớ lại chi tiết trong trò chơi

thì

sự

có mặt của bọn họ

sẽ

bị che mờ. Chỉ khi nào bọn họ quen biết trong thế giới thực

thì

trí nhớ liền

không

bị giới hạn nửa.

Nghe đến đó

thì

Chúc Ương càng xác nhận trò chơi này có bệnh, người chơi trở lại thế giới

thật

trong lúc tổng kết lại kinh nghiệm

thì

mặt của người sớm chiều ở chung với mình trong trí nhớ là

một

đống mờ ảo, cố ý làm người khác bực mình sao?

Tóm lại Lý Lập và Uông Bội

thật

lòng cảm ơn Chúc Ương, hơn nữa hi vọng có cơ hội trò chơi

sẽ

sắp xếp bọn họ chung vòng

một

lần nửa.

Sau khi hai người

đi, ánh mắt Chúc Ương liền như dao ghim thẳng vào Lục Tân.



từng bước bức ép người kia

đi

tới góc tường, sau đó bàn tay vỗ

một

cái lên khuôn mặt

anh

——

"nói

đi, rốt cuộc

anh

là ai?"

Lục Tân nhún nhún vai: "không

phải

anh

đã

nói

rồi sao? Trong thế giới

thật

em cũng

không

biết người như

anh."

"Còn giả bộ, đúng

không?

anh

nói

anh

là bạn trong trường đại học của tôi?" Chúc Ương nhếch mày

nói

: Bạn học trong trường sao lại biết chuyện tiếng hét của tôi?"

Chúc Ương tới trường đại học này là quyết định đột ngột, cách quê nhà xa ngàn dặm, người ở đây

không

thể nào biết lịch sử đen tối duy nhất của



được.

Lục Tân lợi dụng tiếng hét của



để tấn công, toàn bộ quá trình đều có phản ứng thong thả,



ràng là người ở gần nhà

cô.

Chúc Ương cười lạnh

nói: "không

hổ là người chơi lâu năm,

anh

rất mạnh đúng

không? Loại bản lãnh có thể bỏ bớt liền bỏ bớt, tiếng kêu của người khác cũng

không

để lãng phí?"

Lục Tân cười

nói: "anh

không

thể ra tay, nếu

anh

ra tay

thì

quyển sách kia

sẽ

thuộc về

anh, lòng trung thành của đạo cụ trong trò chơi này phân chia rất mạnh, người nào lấy được mới là của người đó, cho nên phải là em đánh lui vật kia."

Nhiều nhất

thì

anh

chỉ có thể lợi dụng sơ hở mà cung cấp đạo cụ, mặc dù theo cấp bậc của

anh

thì

cung cấp đạo cụ cũng coi như là trợ giúp gian lận.

Lục Tân Hân an ủi cười

nói: "Em làm rất totosm

thật

sự

dựa vào chính mình liền qua vòng,

không

cần bất cứ kẻ nào trợ giúp, điều này làm cho người ta rất an tâm."

Cách

nói

chuyện này của

anh

làm cho Chúc Ương rất

không

thoải mái, mặc dù

hiện

tại biết bây giờ



đã

chiếm được lợi ích rất lớn.



hung hăng

nói

: "Tôi

không

nhớ



bên chỗ quê nhà tôi có quen biết người như vậy, cũng

không

cho rằng

một

người xa lạ

sẽ

làm được việc này."

"anh

làm như vậy là vì mục đích cái gì? Hoặc là

nói, rốt cuộc

anh

là ai?"

Lục Tân nghe



hỏi như thế, vẻ mặt cũng

không

kinh ngạc, chỉ

nói: "anh

cho rằng em

sẽ

không

hỏi."

Thực tế Chúc Ương

đã

cảm thấy

anh

có gì

không

đúng từ lâu rồi, nhưng lúc bắt đầu



cũng

không

tính

sẽ

đào sâu cái vấn đề này.



là loại người ngay thẳng đến chiếm được lợi ích

thì

muốn phải tìm hiểu



mọi chuyện sao?



không

có ngay thẳng như vậy,

thật

ra lặng lẽ gửi tiền

thì

phù hợp với cá tính của



hơn.

Nhưng Chúc Ương cũng

không

ựa chọn

sẽ

cứ mơ hồ như vậy sau khi tạm biệt, trong lòng nàng có

một

trực giác mãnh liệt

nói

cho



biết

hiện

tại

không

vạch trần lai lịch của người này, sau này nhất định

sẽ

hối hận.

Chúc Ương

nói

: "Tôi và

anh

rất quen thuộc sao? Tỏ ra dáng vẻ rất hiểu



tôi như vậy."

"Bày ra bộ dạng tự dưng dâng hiến trước, có phải nên để cho tôi nhìn thấy khuôn mặt của

anh

trước hay

không? Kỹ năng đạo cụ trong trò chơi nhiều như vậy, riêng

anh

lộ a

một

số món hiếm lạ,

nói

vậy

thì

không

phải

không

có năng lực hoặc đạo cụ thay đổi khuôn mặt đúng

không?"

nói

xong Chúc Ương càng đến gần hơn: "anh, rốt cuộc là ai?"

Lục Tân nghiêng nghiêng đầu, giờ phút này thu lại khuôn mặt bình thường cố ý khiêm tốn, càng có cảm giác tồn tại hơn rất nhiều.

anh

cười cười

nói

với Chúc Ương: "Em nhất định phải xem mặt của

anh

sao? Dù sao cũng là chính em từng

nói

không

muốn thấy nửa."

Những lời này khiến cho Chúc Ương cảm thấy có chút

không

ổn, nhưng



vẫn gật đầu khẳng định.

Sau đó liền thấy đường nét

trên

gương mặt của Lục Tân thay đổi mà măt thường có thể nhìn thấy

rõ, chẳng những là mặt, ngay cả màu tóc, chiều cao vóc dáng cũng

đang

dần dần thay đổi.

Màu tóc nâu biến thành màu đen sáng bóng mềm mại, màu da hơi vàng trở nên trắng nõn như ngọc, đương viền ánh mắt trở nên to lớn, đuôi mắt hếch lên, biến thành độ cong kiêu ngạo khó thuần phục.

Lỗ mũi hơi dẹp trở nên thẳng đứng, màu môi tối trầm cũng trở thành trắng hồng nhạt nhẽo.

Cả người Chúc Ương đều bối rối, sao



có thể

không

biết khuôn mặt này, chính là nét đẹp kinh diễm cùng khí chất kiêu ngao lạnh băng này

đã

từng là



phải say mê đến

không

thể hiểu được.

Nhưng mà

hiện

tại ——

Cảm thấy cái trực giác kia

đang

hãm hại

cô,

không

thăm dò lai lịch của

anh

thì

sau này

sẽ

hối hận, thăm dò

thì

chính là

hiện

tại liền hối hận.

Chỉ thấy khóe môi của đối phương vẽ ra nét cười,

đang

định

nói

chuyện, bị Chúc Ương chặn ngang che kín mặt.

"Em suy nghĩ

một

chút, gặp lại tức là có duyên, cần gì tìm hiểu quá nhiều? Tất cả tùy duyên, vì vậy chúng ta tạm biệt nhau

đi!"

"A!"