Chương 24

Edit: babynhox

Đoàn người nghênh ngang

đi

tới khu nhà ở của thầy Chu. Bởi vì hôm nay mới xảy ra án mạng, còn là thảm án gϊếŧ cả nhà rợn cả người, ban ngày lúc cảnh sát tới điều tra

thì

tin này

đã

truyền khắp khu này.

Cả ngày nay người trong khu nhà này đều hoang mang, vào lúc này mới qua bảy giờ

không

lâu, bầu trời còn chưa tối hẳn, thường ngày giờ này chính là lúc náo nhiệt nhất.

Mọi người cơm nước xong liền ra ngoài hóng mắt, dắt chó, đẩy trẻ em ra ngoài

đi

dạo hoặc là nhảy múa

trên

sân công viên, hôm nay cả khu đất trống và sân banh, khu vực mà mấy dì mấy



và học sinh tranh giành nhau lại trở nên

không

có người nào.

Thỉnh thoảng gặp được mấy người nhưng cũng nhanh chân vào nhà khóa trái cửa lớn.

Vì vậy mấy người Chúc Ương

đi

tới giống như đại tỷ hắc đạo tìm người trả thù này, liền đặc biệt gây chú ý.

thật

ra Chúc Ương người này có thói quan ăn mặc đặc biệt theo mốt như vậy, trong thế giới kinh khủng mà

trên

mặt đeo mắt kính, chân mang

một

đôi giày cao gót, bởi vì trời nóng bức mà có người hầu

đi

theo vừa che dù vừa quạt cho

cô.

một

đường

đi

xe tới đây, tài xế taxi thấy thế cũng có chút mơ màng, kiểu cách đến quỷ cũng nhìn

không

nổi, dựa theo bề ngoài tuyệt đối chính là

một

con

nhỏ

ăn chơi lêu lỏng.

Nhưng chỉ là

một



gái

như vậy, lại có thể đứng đầu được

một

đám người lớn

nhỏ

ủng hộ rầm rộ, người chơi, người sắp trở thành NPC quỷ,

đã

trở thành NPC quỷ, cái gì cần có đều có.

Quả thực làm cho người ta

không

thể tưởng tượng nổi làm sao mà phát triển tới con đường này.

Có lẽ là do thế giới kinh khủng, cảm giác tồn tại của cảnh sát vô cùng yếu, theo lẽ thường ban ngày mới có án mạng, bây giờ xung quanh đây phải là nơi được giám sát canh giữ chặt chẽ,

không

ngờ lại

không

có ai canh giữ.

Dĩ nhiên điều này

thì

cũng hợp lý, dưới tình huống là trò chơi bình thường còn có thể

nói

về tính logic, nhưng trò chơi này đương nhiên

không

thể để cho phía chính phủ can thiệp quá nhiều đến nổi người chơi

không

thể

hiện

được năng lực, chỉ là nhìn cảnh sát phá án

thì

không

phù hợp dự tính ban đầu của trò chơi.

Chỉ cần hiểu



tính chất của trò chơi này,

thật

ra đối với nhà chơi mà

nói

thì

có thể chui vào rất nhiều kẽ hở.

đi

tới nhà thầy Chu, Lục Tân tiến lên gõ

một

cái cửa,

một

lát sau, cửa liền được mở ra từ bên trong,

một



gái

xa lạ đưa đầu nhind ra từ khe hở cánh cửa, chính là Uông Bôi trang điểm

không

nhìn ra khuôn mặt như trước.

Uông Bội thấy mọi người cũng tới, vội vàng dể cho bọn họ

đi

vào, quả nhiên tên kiai

đã

bị chặn miệng trói thành bánh chưng ném ở phòng khách rồi.



Khâu cũng ngồi ở

trên

ghế sa lon ở phòng khách, vẻ mặt u ám

đang

nhìn chằm chằm tên kia như

đang

có ý nghĩ gì đó,

không

biết



ấy

đang

nghĩ gì.

Chúc Ương nhìn

một

vòng, căn nhà này là ba phòng ngủ

một

phòng khách ở giữa, bố cục căn nhà vừa sạch sẻ vừa ấm áp, có thể thấy khắp nơi đều thiết kế vì đứa bé, bên cạnh ghê salon có mấy món đồ chơi được sắp xếp gọn gàng.

Có thể thấy được

một

nhà ba người của thầy Chu, dù

không

có giàu có sang trọng nhưng người chồng chăm chỉ và

thật

thà tốt bụng, người vợ giỏi giang quản lý gia đình, vốn là

một

gia đình đầm ấm hành phúc, cũng bởi vì

một

tên bụi đời u ám

không

biết từ đâu tới ghen tỵ làm cho

một

gia đình bị hủy trong chốc lát như thế.

Thi thể ba người cũng

không

có ở chung

một

chỗ, thầy Chu chết ở cạnh cửa, người vợ

thì

chết ở cửa phòng bếp, đứa con

gái

mới ba tuổi của bọn họ cũng chết ở trước bàn ăn.

Rất dễ dàng tưởng tượng được, sáng sớm người này

đã

chờ ở cửa nhà người ta, thừa dịp lúc thầy Chu mở cửa

đi

làm

thì

đột nhiên đâm người ta.

Sau đó thầy Chu lui về phía trong nhà, người đàn ông này

đã

từ bên ngoài xông vào, thuận tay đóng cửa.

Cùng lúc đó



bé thấy ba ba chảy máu ngã xuống đất

thì

thét chói tai, vợ thầy Chu ở phòng bếp dọn dẹp nghe được tiếng liền chạy đến, vừa mới bước ra phòng bếp, liền bị người đàn ông chém cản trước

một

bước.



bé ngồi

trên

ghế

một

mình ăn bữa ăn sáng, lại tận mắt thấy cha mẹ té ở trước mặt mình cũng

không

thể tự chạy thoát được.

Lúc này vị trí tương ứng trong phòng, còn dùng phấn trắng vẽ lại hình dáng thi thể ba người, thi thể bị chuyển

đi

nhưng vết máu còn chưa dọn dẹp, chỉ riêng thế thôi cũng có thể tưởng tượng được lúc đó thảm thiết thế nào.

Đừng

nói

bọn người Chúc Ương,



Thôi cùng Ngô Việt cũng cảm thấy nhìn cảnh trước mắt mà đau lòng.

Sau khi đoàn người

đi

vào đóng cửa phòng kỹ lại, Chúc Ương

đi

tới đạp đạp người đàn ông

trên

đất.

Có thể là do gϊếŧ người, vậy mà lá gan người này

đã

lớn hơn

không

ít, nhìn thấy bọn người Chúc Ương cũng

đã

không

sợ hãi rụt rè như trước.

Ngược lại là

một

đôi mắt quỷ dị nhìn bọn họ chằm chằm, hắc hắc cười

không

ngừng.



Thôi cùng Ngô Việt bị bộ dáng

hắn

ta dọa cho sợ lui về sau hai bước, lại thấy Chúc Ương đạp

hắn

ta

một

cái.

Người đàn ông liền nguội lạnh, đừng

nói

là bản thân người đàn ông kia, ban đầu còn có biểu cảm quỷ dị làm người sợ hãi

đã

trở nên vặn vẹo đau nhức, cả người cong lại như con tôm, vẻ cực đoan liền bị chuyển đổi làm cho

hắn

ta thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương, cũng

không

còn dọa người nửa.

Chúc Ương cười nhạo

một

tiếng, ngồi xuống ghế sa lon, chân dài vểnh lên, lành lạnh mở miệng: "Rất nhiều người cho rầng phạm tội rồi

sẽ

làm cho người đó mạnh lên, cái đó là ảo giác."

"Tên ăn bám này cho rằng gϊếŧ cả nhà ba mạng người, trải qua vui sướиɠ nắm giữ mạng sống

thì

mình liền thành vô địch. Dĩ nhiên, có người sợ hãi người mang tội gϊếŧ người là rất bình thường, nhưng phải biết mình

đang

sợ hãi là cái gì, là sợ hãi cái chết, là tàn sát lẫn nhau, cũng là cảnh báo bản năng sinh tồn."

"Có thể sợ nhưng đừng bị sợ hãi quấy nhiễu phán đoán."

nói

xong



đưa ngón trỏ ra,

nhẹ

nhàng chỉ người đàn ông

trên

mặt đất: "Đống đồ chơi

trên

đất này, có lẽ bên trong

đã

biến thành ma quỷ, lớp vỏ bên ngoài chỉ

đang

giam giữ ác ý nặng nề bất lực, cũng

sẽ

không

hơn gì cái này.

trên

thực tế vô dụng vẫn là vô dụng, các ngươi nhìn xem thậm chí tôi còn

không

thèm hao phí người giải quyết tên này."

Lời

nói

này khiến cho lòng của mấy nhân vật nhất trong vỡ kịch này liền giống như bị kim châm,

không

vì cái gì khác, đúng

thật



một



gái

như



Uông cũng có thể

nhẹ

nhàng khống chế đối phương.

Ngay từ lúc đầu

thì

Uông Bội

đã

không

giống người giàu có Chúc Ương và người từng trải giấu tài như Lục Tân, Lý Lập là phái nam còn có

một

chút ưu thế lúc đầu, mà Uông Bội là

một



gái

kinh nghiệm còn thấp, thể chất

hiện

tại

không

tính là mạnh. Nhưng cũng tốt hơn

một

chút so đàn ông trưởng thành bình thường.

Còn người đàn ông này uống rượu, hút thuốc đánh bài trong thời gian dài, cơ thể

đã

bị vét sạch sức sống từ lâu

không

còn vững chắc nửa, bình thường cũng chỉ có thể đối phó với trẻ con và phụ nữ bình thường như



Khâu, hoặc là đánh lén người ta

không

kịp đề phòng thôi.

hắn

ta

thật

sự

mặt đối mặt với thầy Chu, tuyệt đối

không

đến hai hiệp

đã

bị đánh ngã xuống đất.

Sáng nay người đàn ông này vừa mới gϊếŧ người, còn

đang

chìm trong vui sướиɠ trước nay chưa từng có, dường như

đã

quét sạch cảm giác nghèo túng hèn nhát sau khi thất nghiệp, những người đó có vẻ vang hơn

thì

thế nào? Còn

không

phải là có kết quả bị

hắn

ta đâm

một

nhát sao?

Nhưng lời

nói

bây giờ của Chúc Ương, cũng giống như là đạp

một

cái

thật

mạnh vào kiêu ngạo sâu

đã

phá kén của

hắn

ta tan thành bột phấn.

hắn

ta giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng mắng ô ô, ánh mắt thù hằn, giống như

đang

hối hận sáng nay

đã

chọn mục tiêu là

một

nhà người đàn ông này mà

không

phải con

nhỏ

này.

Chúc Ương cười

nói: "Cho nên

nói, đe dọa thấp kém vĩnh viễn cũng là đe dọa thấp kém, chút chuyện hạt mè cũng có thể làm bản thân bay bổng cả ngày, các người có tin hay

không? Nếu như lặp lại

một

lần nửa, con

gái

mới ba tuổi của thầy Chu cũng có thể bằm

hắn

ta ra thành tương?"

Bây giờ tự dưng



nhắc tới người chết, khiến cho



Khâu và mấy người nghĩ đến chuyện bi thảm này có chút đau lòng, nhưng mới



Thôi vừa trải qua chuyện tên đeo bám kia bị bắt vào trong gương lại như có cảm nhận được gì, bỗng dưng nghĩ đến

một

loại khả năng, sống lưng chợt lạnh.

Chỉ thấy Chúc Ương gọi Ngô Việt tới, hỏi cậu ta: "Quyển sách này thực

sự

có thể cho gọi oán linh sao?"

Dường như Ngô Việt biết



suy nghĩ gì, gật đầu

một

cái, nhưng cậu ta luôn im lặng lại mở miệng

nói: "Cần trả giá cao, nếu như phải làm

thì

để tôi làm

đi!"

Dù thế nào

thì

cậu ta

đã

không

muốn sống nửa, mặc dù còn chưa gϊếŧ hết đám người cặn bã kia nhưng

đã

chết ba người cũng

đã

đủ vốn.

Nếu như trước khi chết có thể kéo thêm

một

tên cặn bã nửa

thì

cũng coi như làm

một

việc tốt giúp linh hồn vô tội.

Ai ngờ vừa mới

nói

dứt lời liền bị Chúc Ương tát

một

cái

trên

đầu: "Cậu làm? Mắt cậu cũng

đã

bắt đầu đầy máu, còn có thể chống bao lâu? Thiên phú tốt như vậy sau này trưởng thành tùy tiện lấy danh thiên sư cũng có thể kiếm tiền đầy ấp,

đã

nói

đừng vì người cặn bả làm hại bản thân,

một

chữ cũng

không

nghe vào đúng

không?"

Mắng học sinh trung học này

một

trận, sau đó Ngô Việt bị Lý Lập chán nản kéo về sau.

Chẳng qua sau khi đoạt lại quyển sách này, bọn họ

đã

hỏi



nguyên lý nguyền rủa của quyển sách này.

thì

ra cũng

không

phải như bọn họ suy nghĩ rằng ác linh trong sách giúp đỡ người nguyền rủa gϊếŧ chết kẻ thù. Ngược lại, lúc

thật

sự

nguyền rủa

thì

tác dụng phụ hành động này chính là ác linh xung quanh người bị nguyền rủa, ác linh ở gần đó

sẽ

ngẫu nhiên theo lời chú nguyền rủa gia tăng cách gϊếŧ người

trên

người mình.

Giống như tên côn đồ chết ngày thứ nhất, rất có thể chính là quỷ hồn chết oan

trên

đoạn đường xảy ra tai nạn xe ra tay.

Mà nữ sinh tóc đỏ là chính là quỷ hồn của học sinh từng tại trường học từng

không

chịu được áp lực mà nhảy lầu chết, tên đầu húi cua còn lại là bị quỷ hồn trong phòng game trực tiếp dùng lửa quỷ đốt trụi.

Những thứ quỷ quái này bình thường

sẽ

dễ dàng

đi

hại người, quỷ quái gϊếŧ người, khẳng định phải phù hợp với điều kiện nhất định, nếu

không

thế giới

đã

loạn từ lâu rồi.

Nhưng quyển sách này lại có năng lực triệu hồi sai khiến oán linh, chẳng qua cái giá phải trả khi làm phép chính là mạng.

Chúc Ương kêu người lấy

một

sợi tóc của người đàn ông kia tới đây đặt ở

trên

một

trang sách trống, trang sách lập tức hấp thu tóc, mặt giấy trống liền xuất

hiện

tên của người đàn ông cùng với phù chú rậm rạp chằng chịt.

Trung tâm phù chú có

một

chỗ trống, còn lại là chỗ sau khi chết

sẽ

xuất

hiện

đầu người

trên

này.

"Còn cần gì?" Chúc Ương hỏi Ngô Việt.

Ngô Việt ngập ngừng môi dưới hai lần nhưng vẫn trả lời: "nhỏ

một

giọt máu ở phía

trên, nhưng máu của người ngoài nghề

không

có linh lực, cũng

không

có giá trị đối với ma quỷ,

sẽ

không

có quỷ đồng ý bị sai khiến."

"À, yên tâm, nhất định đồng ý." Chúc Ương nghe vậy tự tin

nói.

đang

lúc Ngô Việt cho rằng Chúc Ương cũng là Người Thông Linh —— cũng đúng, có thể nhét vào quỷ hồn vào trong gương, người có thể dùng tay

không

xuyên qua ranh giới linh hồn

thì

sao có thể

không

có linh lực?

Cậu ta có chút nôn nóng, người này còn

nói

cậu ta đừng vì người cặn bã làm hại mình, nhưng chính



lại làm chuyện như vậy.

Vậy mà ngay sau đó, cậu liền thấy chúc Chúc Ương cầm sách

đi

tới trước mặt người đàn ông

trên

đất kia, tiện tay cầm lấy cây dao gọt trái cây

trên

khay trà vẽ

một

đường

trên

người

hắn

ta.

Máu của đối phương lập tức rơi vào

trên

trang sách, ngay sau đó biến mất vô hình.

Ngô Việt

không

thể tin: "không

thể nào, tại sao ——?"

Lúc này Uông Bội cười hắc hắc, bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ bả vai Ngô Việt: "Cậu nghĩ

đi, quỷ khác

không

muốn nhận máu

không

có linh lực làm việc

không

công, nhưng quỷ chỗ này là ai hả?"

Lúc này mọi người mới hiểu, cả nhà thầy Chu chết yểu trong nhà, oán hận nhất là ai? Kẻ thù

đang

ở trước mặt, chỉ cần có cơ hội, đừng

nói

là làm

không

công, trả thù lao ngược lại cũng đồng ý.

Quả nhiên máu vừa tan ra, cảm giác

không

khí trong phòng

đã

không

giống nhau,

không

khí mùa hè nóng bức còn chưa mở máy điều hòa nhưng lại làm cho sống lưng người ta dính vào

một

tia lạnh lẻo.

Sau đó mọi người nhìn thấy ở chỗ mà thi thể cả nhà ba người thầy Chu ngã xuống, xuất

hiện

ba người.

Người chơi

đã

đoán được tình huống này,



Thôi cùng Ngô Việt mới vừa thấy

một

màn chấn động kí©h thí©ɧ ở biệt thự nên cũng tạm ổn.

Chỉ có riêng



Khâu suýt chút nữa

đã

kêu thành tiếng, nhưng nhìn thấy cả nhà ba người chậm rãi đứng lên,

trên

cổ,

trên

tim, nhất là bé

gái

còn

nhỏ

hơn con trai



ấy mấy tuổi này, hơn nửa đỉnh đầu có

một

vết thương bị dao chém trực tiếp, máu còn chảy xuống

không

ngừng được.



ấy chưa bao giờ biết

một

đứa bé nho

nhỏ

lại có thể chảy nhiều máu như vậy, so với sợ hãi, càng cảm thấy đau buồn hơn, cũng càng hi vọng người đàn ông

trên

đấ kia

đi

chết

đi.

Mà người

trên

đất nhìn thấy cả nhà ba người này, ánh mắt vốn còn

không

cam lòng bị nhục nhã liên trở nên hoảng sợ vạn phần, mặc dù bị vải bố chặn miệng, vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết tức cười.

hắn

ta muốn chạy trốn, nhưng toàn thân bị trói phải chặt muốn động

một

cái cũng

không

được

thì

còn trốn được chỗ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn này cả nhà ba người này bao vây

hắn

ta.

hiện

tại

hắn

ta

không

có còn cảm giác vui sướиɠ đắc ý sau khi gϊếŧ người nửa, mà là loại ảo giác bản thân

không



không

làm được bị phá tan trong nháy mặt.

Lúc này liền nghe có người khẽ cười

một

tiếng: "Xem

đi!

nói

với các người rồi, vô dụng chính là vô dụng,



ràng là đối mặt với những người mình

đã

gϊếŧ, có thể

nói



không

có chút vẻ vang nào, thứ người như thế cần sợ hãi sao?"





gái

kia,

hắn

ta sai rồi,



gái

đó là ma quỷ, sức lực lớn như vậy, đoàn người có bản lĩnh kỳ kỳ quái quái,

hắn

ta cảm giác mình có thể trực tiếp đối mặt với mấy người này.

hắn

ta nhìn qua cả nhà ba người này, ánh mắt van xin nhìn người chung quanh,

hắn

ta thà bị pháp luật trừng trị, để cho cảnh sát bắt

hắn

ta

đi!!!!

Nhưng xung quanh

không

người nào để ý

hắn

ta, đυ.ng vào

hắn

ta đầu tiên là thầy Chu, thầy Chu bị đâm trúng tim mà chết, bởi vì mất máu quá nhiều mà vẻ mặt như giấy trắng.

Chỉ thấy thầy Chu chậm rãi vươn tay, thế mà dùng tay

không

xuyên qua l*иg ngực người đàn ông kia, động tác rất chậm nhưng năm ngón tay cứng rắn giống như cốt thép lại

không

hề dừng lại.

Người đàn ông bị

một

màn này dọa cho sợ đến

không

nhịn được, miệng phát ra tiếng ù ù cạc cạc như người sắp chết, cảm giác đau đớn giống như bị dao cùn cắt thịt lan truyền toàn thân.

hắn

ta trơ mắt nhìn trái tim của mình bị bàn tay khuấy trộn, vậy mà kỳ lạ là

hắn

ta lại

không

chết.

Kế tiếp là vợ của thầy Chu, động mạch cổ bị chém

một

đao, cũng là mất máu chết ngay tại chỗ.

Chỉ thấy người phụ nữ có cái cổ cùng quần áo nửa người

trên

đều là máu đưa tay vân vê da thịt ở

trên

cổ

hắn

ta, sau đó đột nhiên dùng ngón trỏ và ngón cái vặn chặt.

Da cổ vốn mềm mại, loại cảm giác đau này lại càng thêm tột cùng hơn nửa, người đàn ông đau đến đường nét

trên

mặt biến hình, lại



ràng nghe được

một

tiếng "ba" bên tai mình.

Giống như tiếng vang vỡ nát của trứng cá, nhưng

hắn

ta vẫn hiểu đó là da thịt

trên

cổ mình bị phá vỡ.

Ngay sau đó

hắn

ta cảm giác được

một

cái tay đưa vào cổ mình, rút da thịt và mạch máu của

hắn

ta ra. Thậm chí

hắn

ta cảm giác có gió thổi vào cổ của mình.

hắn

ta cảm thấy có gió thổi vào cổ của mình như ống sáo, nhưng

hắn

ta vẫn chưa chết, thậm chí

không

hôn mê, đau đớn khó nhịn cùng hành hạ giống như vô tận.

Cuối cùng

hắn

ta nghe được

trên

đỉnh đầu của mình truyền đến

một

tiếng cười khẽ của đứa bé: "Chú ơi, chú làm đổ trứng hấp của con, mẹ

nói

không

ăn hết trứng hấp

thì

không

thể xuống bàn."

"Nhưng bây giờ

không

có trứng hấp, hì hì! Vậy

thì

ăn chú."

Sau đó người đàn ông liền cảm giác

một

cái muỗng dẻo chạm vào đỉnh đầu của mình, cái muỗng dẻo đầu tròn chọc chọc vài cái

trên

đó, sau đó truyền đến tiếng vỡ giòn tan.

Nhưng



bé nghe được tiếng này giống như rất thích thú, lại dùng sức chọc thêm vài cái.

"Giống như

đang

đập băng vụn vậy!" Chúc Ương đột nhiên

nói

với



Khâu đứng bên cạnh.



Khâu vốn

đã

bị cảnh trước mắt làm cho sợ đến

nói

không

nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, bị



đột nhiên mở miệng

nói

dọa sợ.



ấy ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.

Lúc này





đã

đâm phá triệt để mục tiêu, bắt đầu múc từng muỗng từng muỗng lên ăn,



bé được dạy dỗ rất tốt, ăn cái gì cũng rất sạch

sẽ

có lễ phép, chính là động tác khéo léo xinh đẹp này mới làm có cảnh này có vẻ càng rợn cả tóc gáy hơn.



Thôi có chút choáng váng, nhưng nghĩ đến lúc này

một

nhà ba người của người ta vốn nên vây quần bên bàn ăn tối, liền cảm thấy cảnh này

không

có bao nhiêu đáng sợ nửa.

không

biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông

đã

bị ba người hành hạ đến

không

ra hình người.

Nội tạng trong cả khoang bụng bị khuấy đảo vét sạch, ngay cả đầu và cái cổ cũng chỉ còn lại xương, bộ não cũng bị ăn sạch

sẽ.

Nhưng dựa vào số lượng não của người đàn ông này làm cho người ta nghi ngờ



gái

nhỏ

chưa ăn no.

Lúc này Chúc Ương mới

đi

lên phất tay với ba người sau khi báo thù

đã

trở về hình người lúc còn sống: "Được rồi, làm phiền, tâm nguyện

đã

xong, có thể đầu thai liền

đi

đầu thai

đi."

Còn sờ sờ đầu





nói

: "Đừng có cái gì cũng muốn ăn, đứa bé thông minh lanh lợi, ăn não của kẻ ngủ đến biến thành ngu

thì

phải làm sao?"



bé vừa nghe,

trên

mặt còn thoáng qua

một

ít hoang mang, được mẹ của



bé cười sờ sờ đầu.

Cả nhà ba người nhà họ Chu nhìn đám người trong phòng, khom lưng chào bọn họ

một

cái, sau đó bóng dáng liền nhạt dần rồi biến mất.

Lúc này để người đàn ông

trên

đất kia trực tiếp làm hiệu ứng đặc biệt cho phim kinh dị

thì

cũng có thể tiết kiệm được

một

số đạo cụ đó, nhưng ánh mắt của

hắn

ta còn

đang

rối loạn, mặc dù bị dọa sợ hãi đến vỡ mật nhưng vẫn còn sống.

Chúc Ương hứng thú cười cười: "Vậy mà cũng chưa chết?"

Chắc chắn

không

phải là

hắn

ta có thân thế bất tử,

không

phải lúc Ngô Việt dùng quyển sách kia nguyền rủa người khác cũng có tình huống như vậy sao.



suy đoán có thể là vì người đàn ông này là

một

trong những NPC quỷ trong căn biệt thự kia, cho nên hoặc là

không

tới đêm đòi hồn

sẽ

không

chết, hoặc là ngoại trừ



Khâu và tiểu Minh trong kịch bản lúc đầu ra

thì

người khác đều

không

thể

thật

sự

gϊếŧ chết

hắn

ta trong thời gian làm người.

Vậy nếu như chồng của



Khâu là tình huống này, vậy tình huống chủ nhà bị nữ quỷ tiểu thư kéo vào tường nên giải thích như thế đây?

Như vậy còn

một

suy nghĩ có chút khiến cho người ta sợ hãi, Chúc Ương

không

hề có chút ngay

thật

nghĩ thầm.

Nhưng

một

nhà thầy Chu vô tội bị liên lụy phải báo thù, vậy

thì

bọn họ cũng phải dọn dẹp cái đống này, mặc dù chỉ cần sống sót qua tối mai

thì

có thể thoát khỏi trò chơi, nhưng thi thể để ở chỗ này trước sau cũng

sẽ

thành tai họa ngầm.

Huống chi còn là thi thể còn sống, dọa người ta hoặc là

hắn

ta ra ngoài tác quái cũng

không

tốt lắm?

Vì vậy Chúc Ương liền

nói

"Cũng

không

thể ném

hắn

ta ở chỗ này, mục tiêu quá lớn, vẫn nên nghĩ cách đưa

đi."

Lời này nghe qua loa bình thường, nhưng hơi nghĩ kỹ lại liền có chút rợn cả tóc gáy rồi.

Vừa mục tiêu quá lớn, vừa nghĩ cách đưa

đi, vậy làm sao đưa

đi? Đáp án rất



ràng.

Xung quanh ngoại trừ Lục Tân vẫn là bộ dáng phối hợp như người câm, tất cả đều hít vào

một

hơi.

thật

sự

người đàn ông này tự cho

đã

gϊếŧ người liền dám kêu la với Chúc Ương, xem người ta

đi, so ra

thì

không

phải là càng tàn nhẫn hơn hẳn kẻ gϊếŧ điên cuồng này sao, tên ăn bám này cũng đừng dùng tội ác như thế múa rìu qua mắt thợ trước mặt Đại Ma Vương chứ.

Lý Lập và Uông Bội cũng biết



là người mới, cũng

không

biết

trên

thực tế

đã

được nuôi dưỡng thế nào mà có tình tình hung ác dữ dội như vậy.

Lúc này



Khâu lại run rẩy giơ giơ tay: "Tôi, để cho tôi giúp đỡ

một

chút."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt



ấy có chút kỳ quái, là cái loại đó bi ai tuyệt vọng

không

rõ. Cái này có chút kỳ quái, bởi vì mới vừa rồi cho dù là lúc cả nhà thầy Chu báo thù,



ấy cũng

không

phải như thế.

Sau đó mọi người liền thấy trong tay



ấy có thêm

một

cái túi xách màu đen ——

"Đây là thứ

anh

ta đem theo lúc



Uông bắt được, lúc bắt đầu tôi còn tưởng rằng

anh

ta dọn đồ chạy trốn, nhưng lúc mở ra lại

không

phải như thế."

Cái túi xách kia bị ném tới

trên

bàn, miệng túi

đã

mở ra, bên trong là dây thừng và

một

số đạo cụ

không

giống như

đi

làm chuyện tốt.



Khậu lại lấy

một

cuốn tập từ trong túi ra, lật cho bọn họ xem.

Phía

trên

cuốn tập vẽ

một

bức vẽ đơn giản.

Mặc dù chỉ là mấy đường nét khía cạnh, nhưng



Khâu liếc nhìn liền biết đây là mặt tường ngoài căn phòng



ấy thuê.



trên

bức vẽ, chính là con đường làm sao dùng dây thừng và dụng cụ

đi

vào bên trong.

Trong biệt thự có bọn người Chúc Ương, người này

không

dám trực tiếp

đi

vào chỉ đành phải tìm cách khác, mà

hắn

ta muốn

đi

vào làm gì. Nhìn

một

bọc công cụ này, dao nhọn, dao chém, cái cưa, cái gì cần có đều có, đáp án được miêu tả sinh động.

trên

mặt



Khâu chảy nước mắt: "Là tôi, đều là lỗi của tôi, lúc đầu mắt tôi bị mù mới lấy phải tên súc sinh này, chẳng những liên luỵ mình, còn làm liên lụy tới cả nhà thầy Chu."

"Tên súc sinh này

đã

không

phải là người, ngay cả con của mình cũng phải gϊếŧ. Buồn cười tôi cảm thấy mau mắn, cho rằng

anh

ta rời

đi

thì

tất cả mọi chuyện

sẽ

trở thành quá khứ."

Giờ phút này ánh mắt



Khâu trở nên lạnh như băng, vẻ mặt chết lặng,



ấy trực tiếp lấy những công cụ đó ra từ trong túi.

Những thứ kia vốn nên là hung khí mà người đàn ông này dùng để gϊếŧ



ấy và con trai,

trên

mặt thoáng

hiện

nét tàn nhẫn và dứt khoát: "anh

muốn gϊếŧ tôi và con sao? Xin lỗi, hai mẹ con tôi

không

hầu."

"Tự mình

anh

đi

qua cầu Nại Hà xuống

âm

phủ

đi."

nói

xong



Khâu cầm dao chậm rãi

đi

qua trong ánh mắt

không

thể tin của người đàn ông kia.

Người vợ bị

hắn

ta đánh đập nhiều năm chưa từng chống trả, cái người căn bản là

không

có năng lực làm ra chuyện gì uy hϊếp tới

hắn

ta, chỉ cần

hắn

ta muốn làm gì



ấy cũng dễ như trở bàn tay,

đang

cầm dao trong tay dồn sức chặt khớp xương của

hắn

ta xuống.

Có máu dính đầy

trên

mặt,



Khâu lại cười cười

nói: "thật

ra

thì, bàn về dùng dao, tôi còn chuyên nghiệp hơn

anh

nhiều."

"Trước kia hơi chút là

anh

kêu la ồn ào

nói

tôi nuôi đàn ông bên ngoài cũng

không

bồi bổ sức khỏe cho

anh, tôi gϊếŧ bao nhiêu con gà? Làm thịt bao nhiêu con cá? Chặt bao nhiêu xương móng heo?"

"Hahaha..., bây giờ tôi mới biết thịt và xương

trên

người

anh

cũng

không

chắc hơn gà dê heo bao nhiêu."

"anh

xem

đi, chỉ cần tìm đúng góc độ, dùng chút kỹ thuật là có thể phá tan

một

người sống, haha, cho

anh

đánh tôi, cho

anh

đánh con trai tôi, cho

anh

gϊếŧ người, cho

anh

muốn gϊếŧ con trai tôi."

Mỗi

một

câu

nói

của



ấy là

một

tiếng dao rơi xuống, tiếng động làm cho người ta ê răng,



Thôi và Ngô Việt

đã

không

dám nhìn nửa.

Chờ đến cuối cùng làm xong tất cả, người đàn ông kia cũng

đã

thành vài khúc, rốt cục



Khâu lau mồ hôi, làm cho đầu người kia nhắm ngay mình, nhìn ánh mắt của

hắn

ta

nói

: "Lần này ngược lại

anh

đấu

không

lại tôi?"

Tiếp đó



Khâu cũng

không

cần người khác giúp

một

tay,



ấy vốn làm việc nhanh nhẹn, tìm

một

ít túi ny lon màu đen trong nhà của thầy Chu, đem mấy khúc đó nhét vào từng bọc.

Lý Lập và Uông Bội thấy thế lặng lẽ kẹp chặt lỗ tai ——

"Tôi hỏi,



đã

trải qua vòng nào có hình thức như vậy chưa? Trước kia tôi đều bị ma quỷ chết oan đuổi theo kêu réo, tại sao lần này tôi cảm thấy chúng ta mới là người xấu?"

"Tôi, tôi cũng có cái ảo giác này, nhưng lần trải nghiệm qua vòng này

thật

sự

đặc biệt thích thú, phóng thích tất cả ngột ngạt của tôi từ lúc bị kéo vào trò chơi đến nay."

"Vậy, bắp đùi kia còn ôm

không?"

"anh

ôm hay

không

ôm

thì

tôi cũng kệ, dù sao tôi vẫn ôm."

Tiếp đó Uông Bội liền mặt mày hớn hở nhận lấy cái túi của Chúc Ương, cười

nói

: "cô

có thể xách được

không,



mang giày này cũng

không

tiện tôi xách là được rồi."

Lý Lập liền phản ứng chậm

một

nhịp, chuyện gì cũng bị cướp hết rồi.



Thôi và Ngô Việt nhìn hai người như hai kẻ bệnh thần kinh, đồ vật rỉ máu như vậy mà hai người kia lại còn tranh nhau?

Nhưng cuối cùng Lý Lập vẫn đến giúp Chúc Ương,

hắn

cầm cái túi của Lục Tân, bởi vì Lục Tân phải chịu trách nhiệm quạt cho Chúc Ương.

Đoàn người nghênh ngang trở về biệt thự, trong tay mỗi người đều có túi

không

biết vật gì còn tưởng bọn họ theo hầu nữ vương

đi

mua sắm trở về.

Chờ về đến nhà, ghé quán ăn bên ngoài ở

trên

đường mua đồ ăn cơm tối xong,



Khâu dụ dỗ tiểu Minh

đi

ngủ, liền

một

mình

đi

tới phòng bếp.

Đem toàn bộ mấy thứ

đã

mang về ra ngoài, sau đó bỏ từng cục vào máy xay cho nát ra, cuối cùng đổ xuống cống thoát nước cho cuốn trôi

đi.

Binh binh bàng bàng cho đến nửa đêm, tiếng động trong phòng bếp mới ngừng lại.

Dù sao cũng là mấy chục kí lô, dùng máy xay đến hỏng —— Chúc Ương nhìn



Khâu hăng hái như vậy

thì

kêu Lý Lập ra ngoài tới tiệm bán đồ gia dùng gần nhà mua thêm mười cái máy xay.

Lý Lập bị sai

đi

mua

một

đống đồ trở lại, có chút thở dài

nói: "Cho nên

nói, vĩnh viễn đừng trêu chọc phụ nữ, tại sao mấy người đàn ông này lại nghĩ

không

thông chứ."

Làm xong tất cả

thì

đã

khuya lắm rồi, mọi người giải tán

đi

ngủ.

Hôm sau tỉnh lại chính là ngày thứ bảy cũng chính là tối nay,

sẽ

là thử thách sống chết

thật

sự

của người chơi.

Có lẽ là ngày hôm qua Chúc Ương liên tiếp ra tay hung hãn

đã

đủ thao tác* chủ động rồi, sáng ngày hôm sau cũng

không

có nhận được tin tức xảy ra chuyện gì để thao tác trong trò chơi.

*thao tác:

sử dụng kỹ năng hoặc làm nhiệm vụ trong trò chơi


Nhưng trò chơi yên tĩnh

thì

Chúc Ương cũng mặc kệ, muốn



vội vàng làm việc

thì



phải làm, muốn cho



có ngày cuối cùng bình thản để chờ kết cục

thì



phải bình thản hả?

không

có chuyện tốt như vậy.

Sau khi ăn sáng xong

thì

đầu tiên là Chúc Ương để cho



Thôi ra ngoài rút tiền mà tên đeo bám kia

đã

gửi vào ngày hôm qua, sau đó để cho Lý Lập gọi điện thoại.

Chờ



Thôi và Uông Bội đem theo hai mươi vạn tiền mặt trở lại, Chúc Ương liền dẫn đoàn người tới đến cái gương ở phòng khách.

Lại gõ gõ vào tấm gương, thả bà chủ và tên đeo bám

đã

chen lấn

một

đêm ra ngoài.

Quả

thật

tên đeo bám này

đã

trải qua

một

đêm rất đau xót, bởi vì bên trong chật chội

hắn

ta hôn mê

không

lâu liền bị đè đến tỉnh lại, tỉnh lại lại bị dọa ngất, dọa ngất lại bị đè tỉnh.

Bà chủ nhà cũng

không

chào đón

hắn

ta, chê

hắn

ta ở bên trong chen lấn vị trí lại nhát gan giống như chuột, nhìn tới

đã

thấy bực bội, nếu

không

phải là

không

thể thoát ra ngoài được,

đã

đá

hắn

ta ra ngoài từ sớm rồi.

thật

vất vả đến buổi tối mới hơi thích ứng

một

chút, miễn cường chịu đựng đến ngày hôm sau.

Mới vừa được thả ra lại thấy ánh mặt trời, cả người tên đeo bám đều vui sướиɠ đến sắp điên rồi, liên tiếp dập đầu với



Thôi: "anh

không

chọc giận em,

anh

không

bao giờ... chọc giận em nửa, loại phụ nữ như em

anh

không

cưới nổi,

anh

rút lui có được

không?"

hắn

ta mà biết người trong nhà này tà ma như vậy

thì

cho

hắn

ta mười lá gan cũng

không

dám dây dưa Thôi Viện?

Vốn tưởng rằng bọn họ khó dây dưa

sẽ

còn đánh

hắn

ta

một

trận,

hắn

ta cũng

đã

chuẩn bị tinh thần tình huống xấu nhất là bị đánh tàn phế rồi ném ra, nhưng

không

ngờ vào

hiện

tại lại dễ

nói

chuyện như vậy.

Thôi Viện đưa

một

túi tiền tới, chính là 20 vạn, sau đó

nói: "Hiểu là được, biết bà



không

dễ chọc sau này liền quảng bá ra ngoài thêm chút."

"Trả tiền lại cho

anh,

nói

cho

anh

biết, bà



này cũng

không

phải là cố ý lừa gạt tiền của người khác."

Tên cuồng đeo bám liên tiếp đồng ý, nhìn tiền

một

chút, đều là

thật

sao, số lượng cũng

không

thành vấn đề, mặc dù

không

hiểu tại sao chuyển khoản dễ dàng như vậy mà



ấy

không

làm lại đưa tiền mặt.

Có thể thoát khỏi đây còn có thể lấy tiền lại được, vấn đề này cũng liền chợt lóe rồi biến mất.

hắn

ta cất tiền cẩn thận, dùng túi ny lon bọc hai vòng mới cẩn thận ra cửa.

Kết quả chân trước bước ra cửa, chân sau liền bị gần mười tên côn đồ tìm đến biệt thự bên này.

Thứ nhất là thấy Ngô Việt

đi

ra từ bên trong, mọi người ồn áo

nói

bắt được thằng nhóc này liền đánh cho

một

trận.

"Con mẹ nó, ông đây

đã

cảm thấy thằng nhóc mày tà ma,

thì

ra là đại cha chết có liên quan tới mày. Được, mày

đã

muốn chỉnh chết bọn tao

thì

tao đánh mày tàn phế trước."

Ngô Việt miễn cường chịu hai cú đá, vội vàng co lại thành

một

đoàn,

nói

ra lời mà Chúc Ương

đã

dạy cậu ta ——

"Chuyện

không

liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới biết, bác cả của tôi biết tôi bị ăn hϊếp ở trường học, cho nên tìm người làm, tôi

không

cố ý."

"Chính là người ở đằng trước, vừa mới lấy 20 vạn tiền mặt,

thật

sự

mọi chuyện

không

liên quan đến tôi."

"20 vạn?"

"Tiền mặt?"

một

đám côn đồ nghe hai từ này, ánh mắt cũng sáng lên, mấy người liếc nhau

một

cái.

"Vậy, tiền này là tiền bán mạng của ba người bọn đại ca, bọn họ

không

may

đã

chết trước, sao chúng ta

không

đoạt lấy?"

"Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, 20 vạn sợ là —— "

Bọn này là người tham lam, tự giác lo lắng

một

hồi, sao có chuyện

một

người

một

hai vạn có thể nuốt xuống? Huống chi ——

Lúc này bọn họ chặn Ngô Việt: "Này! Chẳng lẽ bác cả của mày chẳng lẽ còn có chiêu khác sao?"

Ngô Việt sợ hãi, lại bị đánh hai cái mới mở miệng

nói: "Bác, bác ấy còn chuẩn bị 100 vạn, mua, mua toàn bộ thành viên của các người —— "

Còn chưa

nói

hết liền bị đánh hai bạt tai, mấy người túm lấy Ngô Việt

đi

theo người đàn ông phía trước.

Tiếng

nói

tức giận: "đi, bắt người phía trước,

đi

tìm bác cả của nó."