Chương 22

Edit: babynhox

Mặc dù hôm qua

không

tìm được Ngô Việt ở trường học, nhưng khi nhìn thấy trong đám côn đồ kia có

một

người chết thảm, cũng khiến cho chuyện này lan rộng rất nhiều.

Thành

thật



nói

Chúc Ương

không

thèm để ý những người đó chết ít hay nhiều, đây là nhân quả báo ứng cho tội ác của bọn họ, lúc

một

đám người khi dễ hành hạ người khác cũng

không

có người nào can ngăn chuyện xấu của bọn họ.

Chẳng qua là Uông Bội

nói

cái lý lẽ đó

thì

phàm là người có đầu óc đều hiểu

rõ, những bạn học của mấy tên côn đồ ác bá khắp nơi

sẽ

thế nào? Còn có

sự

tồn tại của cái thứ giúp Ngô Việt nguyền rủa

sẽ

thế nào?

Đừng bảo là bọn họ chính là

một

tuyến nhân vật trong nhân quả này,

không

dính dáng đến

trên

đầu người chơi bọn họ, nếu là như vậy,

thì

trên

thực tế ba tuyến nhân vật khác cũng

sẽ

giống như vậy.

Vào lúc này

đã

có nhiều quỷ quân dự bị, Ngô Việt còn dính dáng đến

một

đám người, phía sau còn có các loại tà thần nguy hiểm hơn ma quỷ.

Mặc dù những thứ đồ này chỉ có

một

phần mười

thì

cũng có thể xem người chơi bọn họ thành con mồi, tỷ lệ số lượng và sức mạnh yếu này

thì

toàn đội cũng chỉ có thể bị tiêu diệt.

À

không

đúng, có lẽ Lục Tân

sẽ

không

đứng nhìn, nhưng Chúc Ương

không

biết khả năng cụ thể của

anh, cũng

sẽ

không

đem an toàn mạng sống của mình gửi gắm lên

trên

người của người khác.

Nguyên tắc là như vậy, nhưng Chúc Ương cũng

không

chút khách khí sai khiến người hầu cao cấp mới nhận này.

Tối hôm qua

không

đợi được Ngô Việt trở về, bọn họ cũng

không

có nhàn rỗi, Lục Tân nghĩ cách điều tra được tất cả tài liệu thông tin của Ngô Việt.

Cột viết tên người giám hộ ở trường học lại

không

phải là tên cha mẹ cậu ta, mà là bác trai của cậu ta, cả nhà đều ở trong thành phố này.

trên

thực tế cha mẹ Ngô Việt

đã

chết lâu rồi, quyền giám hộ cậu ta thuộc về

anh

trai của cha cậu ta, cũng chính là

một

nhà bác cả.

Nhưng bác cả của cậu cũng

không

phải người tốt gì, chiếm đoạt di sản của Ngô Việt rồi đuổi người ra ngoài ở

một

mình.

Mỗi tháng cho tiền phí sinh hoạt bảo đảm tiêu chuẩn thấp nhất trong cuộc sống của cậu ta mà thôi, cho nên còn có thể

đi

học, là do bác cả của cậu ta giả vờ tạo tiếng tăm mà thôi.

Lúc Lục Tân giả bộ như giáo viên ở trường học gọi điện thoại đến nhà hỏi thăm, bên kia còn than thở khóc lóc bày tỏ mình rất lo lắng cho cháu trai, mà kể từ lúc em trai và em dâu chết

thì

cháu trai lại trở nên rất trầm lặng ít

nói, thậm chí qua mười sáu tuổi liền

một

mình dọn ra khỏi nhà, từ chối tiếp xúc với người thân.

Nhưng

trên

thực tế mỗi ngày chủ nhật và ngày nghĩ

thì

Ngô Việt đều bị ông ta gọi đến tiệm làm tạp vụ miễn phí, ừ! Trước kia cửa tiệm đó là của cha Ngô Việt.

không

thể

không

nói

kỹ năng diễn xuất và khả năng chiếm đoạt tài sản

thì

gia đình bác cả cậu ta đều làm rất tốt, quả nhiên tiền có thể khai phá con người vô hạn.

Bọn họ lại

nói

bóng

nói

gió hỏi về chuyện cha mẹ của Ngô Việt, điểm này ngược lại cả nhà của bác cả cậu ta

không

có làm ra dáng.

nói

là lúc xưa cha của Ngô Việt

đi

du lịch ở Đông Nam Á nên quen biết mẹ cậu ta, mẹ Ngô Việt đến từ

một

bộ tộc ở vùng phía Bắc hẻo lánh Thái Lan, hai người vừa gặp

đã

yêu, lúc ấy liền kết hôn tại chỗ.

Mấy tháng sau trở về nước, lại

đi

lĩnh giấy chứng nhận, rất nhanh

thì

liền có Ngô Việt.

Lúc

một

nhà bác trai Ngô Việt

nói

đến mẹ cậu ta, đều cùng cho rằng em dâu này có kỳ lạ, thường lẩm bẩm lạ lạ, vừa bắt đầu trong nhà còn bày ra

không

ít vật cổ quái kỳ lạ. Nhưng cha của Ngô Việt bất mãn mấy lần

thì

sau đó giảm bớt lại, nhưng năm gần đây coi như là

một

nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn.

Ngô Việt do mẹ cậu ta dạy dỗ, từ

nhỏ

hãy

đã

có chút

không

giống với những đứa trẻ khác, tính tình cũng trầm lặng

không

hoạt bát nhưng vào lúc đó

thì

cũng

không

phải là chuyện lớn gì.

Cho đến năm Ngô Việt tốt nghiệp tiểu học, cha của cậu ta...có người khác ở bên ngoài.

không

riêng như vậy còn dẫn theo người thứ ba

đang

mang thai từng bước ép bức vợ ly hôn.

Mẹ Ngô Việt khóc cũng

đã

khóc nên làm gì cũng

đã

làm, người đàn ông kia có lòng dạ sắt đá,

một

chút ý muốn cứu vãn cũng

không

có.

Vốn cho rằng chuyện này

sẽ

cứ như vậy, nhưng trước

một

ngày hẹn đến cục dân chính để đổi giấy chứng nhận,

thì

cha của Ngô Việt và người thứ ba kia cũng đột nhiên chết yểu.

Lúc ấy cha của Ngô Việt còn

đang

buôn bán ở cửa tiệm kia, lúc chiên khoai tay ở trong bếp đột nhiên

không

nói

tiếng nào cắm đầu vào nồi dầu, chờ lúc phát

hiện

thì

cả đầu cũng

đã

bị chiên giòn rồi.

Người thứ ba kia bị chết còn quỷ dị hơn, bà ta là bị sinh non chảy nhiều máu mà chết.

Nhưng lúc bị phát

hiện, thai nhi

đã

thành hình

không

có ở trong bụng của bà ta mà ở bên ngoài cách thi thể bà ta khoảng ba mét.

Dấu vết

hiện

trường giống như đứa bé bò ra từ trong bụng bà ta vậy, cuống rốn vòng quanh cổ còn bò

đi

rất xa, dĩ nhiên đứa bé cũng

không

thể sống.

Chuyện lúc ấy làm cho pháp y khám nghiệm tử thi cũng hoảng sợ, những người này

thật

ra

thì

không

phải là chưa từng nhìn thấy

hiện

trường đẫm máu thế này, nhưng rất ít khi kỳ dị như thế này.

không

chỉ có hai người này, trong đêm hôm đó mẹ của Ngô Việt cũng treo cổ chết, từ đó Ngô Việt trở thành đứa bé mồ côi.

Treo cổ!

Đây cũng là từ mấu chốt, bởi vì trong kịch bản tối mai

thì

Ngô Việt cũng

sẽ

dùng cách chết như vậy, sau khi cậu ta nguyền rủa gϊếŧ những người này.

Cắt tỉa tình huống cụ thể của Ngô Việt



ràng, rất nhiều việc làm trong lòng mọi người như có bản nhạc cơ bản, mặc dù còn chưa chứng thực, nhưng xem ra cũng đúng tám chín phần rồi.

Đoàn người

đi

thẳng tới cửa tiệm của bác cả Ngô Việt.

nói

đến

thì

đúng là mỉa mai, Ngô Việt cúp cua mấy ngày cũng

không

có người để ý đến, nhưng đến ngày nghỉ chủ nhật

không

có tới làm việc trong cửa tiệm đều

sẽ

bị bác cả của cậu ta trừng phạt.

Tiệm này là do lúc trước cha của Ngô Việt mở ra, kinh doanh kiểu thức ăn nhanh phương tây,

không

giống với mấy chỗ thức ăn nhanh mô hình kém khác, mùi vị rất hợp với người nơi này, cho nên kinh doanh cũng

không

tệ buôn bán rất tốt.

Tuy sau khi bác cả của Ngô Việt nhận lấy cửa tiệm này thường tìm cớ khấu trừ tiền lương của người làm, nhưng cách làm và nguyên liệu nấu ăn cùng với cách thức kinh doanh lại

không

thay đổi, cũng làm rất tốt.

Mấy người đẩy cửa

đi

vào, vào lúc này

không

phải là giờ ăn, cửa tiệm lớn như thế chỉ có ba người khách

đang

dùng bữa.

Lúc này bác cả của Ngô Việt

không

có ở đây, bên ngoài chỉ có hai người nhân viên trẻ tuổi

đang

trực bán hàng.

Bọn người Chúc Ương tiếp tục lấy thân phận giáo viên bày tỏ Ngô Việt

đã

cúp cua ba ngày, bọn họ tới bắt người.

Hai người nhân viên cũng là học sinh, còn chưa thoát khỏi sợ hãi đối với giáo viên, thấy mấy người hung hăng lại có lý do. Liền cùng lui về phía sau chỉ vào nhà bếp: "Cậu ấy

đang

ở trong bếp chiên khoai tây."

Chúc Ương nháy mắt, Lý Lập liền ở bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm hai nhân viên về chuyện thường ngày của Ngô Việt ở đây, bộ dáng thầy giáo nghiêm túc chăm chỉ tìm hiểu vấn đề của học sinh, kiềm giữ hai người này ở bên ngoài.

Mà ba người Chúc Ương đẩy cửa phòng bếp phía sau ra, lại thấy bên trong

không



một

người nào, chẳng qua là nguyên liệu

đang

được cắt

một

nửa để

trên

bàn, hẳn là

đang

chuẩn bị nguyên liệu dùng cho bữa trưa.

Nhưng nhìn nơi này

không



một

người, thái độ của hai nhân viên kia lại là chuyện đương nhiên, có thể thấy được việc chuẩn bị nhiều như vậy đều là

một

mình Ngô Việt làm, người bác cả kia đúng là xem cháu trai mình còn

không

bằng người lao động giá rẻ.

Ba người quét nhìn phòng bếp

một

cái, đột nhiên nghe được có

một

chỗ truyền đến tiếng người rất

nhỏ,

đi

qua theo tiếng động, phát

hiện

là từ bên trong kho của nhà bếp.

đi

theo

đi

vào

thì

nội dung tiếng

nói

càng



ràng,

không

phải là

đang

nói

chuyện mà giống như là ở đọc câu chú gì đó.

Bọn người Chúc Ương thầm nghĩ

không

tốt, vội vàng đẩy cửa

đi

vào.

Quả nhiên nhìn thấy Ngô Việt ngồi xếp bằng dưới đất, quyển sách kia bày ở trước mặt cậu ta,

trên

tay cầm

một

cây nến, sau khi đọc câu chú xong

thì

dùng cây nến vòng quanh sách, cậu ta lại đưa tay mình đến ngọn lửa

trên

nến.

Nhưng kỳ lạ là, dường như cậu ta

không

cảm thấy đau, nhìn kỹ tay của cậu ta bị ngọn lửa trực tiếp đốt

một

lát cũng

không

có xuất

hiện

vết phỏng.trên

mặt của cậu ta là nụ cười lạnh tràn đầy sung sướиɠ, làm cho cái cậu thiếu niên u ám này càng kỳ dị hơn.

Động tác của Lục Tân nhanh nhất,

anh

xông tới, Ngô Việt cũng

không

phản ứng kịp liền bị đá rơi cây nến, đoạt lấy cuốn sách.

Cậu ta chợt quay đầu lại,

trên

mặt đầy vẻ tức giận ác độc vì bị phá hoại, mà thấy ba người, trong ánh mắt lại thêm chút ý tham lam

không

rõ.

Thái độ của loại tà vật quỷ dị này

thật

sự

là tương phản quá lớn với Ngô Việt ngày thường, ngược lại Chúc Ương nhớ tới đêm hôm đó gặp được nó ở hành lang, lúc ấy bộ dạng của đứa

nhỏ

này cũng rất khác thường, cảm giác có chút giống

hiện

tại.

Lục Tân chụp

trên

đỉnh đầu cậu ta

một

cái, Ngô Việt liền rùng mình

một

cái, cả người giống như tỉnh lại sau cơn mộng du, cảm giác u ám quỷ dị cũng biến mất

không

thấy gì nữa. Thay vào đó là mờ mịt hoảng sợ vì bí mật của mình bị phát

hiện.

Chúc Ương nhận lấy cuốn sách Lục Tân đưa tới, Ngô Việt muốn đoạt lại, Uông Bội đứng

một

bên liền

nhẹ

nhàng kiềm giữ cậu ta lại.

Phòng kho quá tối quá

nhỏ, mấy người liền dời bước đến phòng bếp.

Chúc Ương chịu đựng ghét bỏ lật xem cuốn sách kia, phát

hiện

nội dung

đã

có thay đổi. Cũng

không

phải



có trí nhớ tốt như vậy, ngay cả sách bùa chú nguyền rủa mờ ảo khó hiểu như vậy cũng có thể nhớ.

Là bởi vì vừa mới mở ra

thì



ràng có mấy trang sách xuất

hiện

hình người, mặc dù giống như mực in

không



ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chính là

một

trong những tên côn đồ bị



sai bảo, còn có mặt của nữ sinh bị kính đâm ở trước mặt

cô.

Hình hai người này

trên

trang sách giống như bức ảnh báo tang

trên

báo chí cũ vài thập niên trước, vừa u ám vừa tĩnh lặng.

Chúc Ương

nói

: "Cái này đúng là dễ dàng, chỉ cần tạo ra đồ vật bên người là có thể gϊếŧ người, nếu

không

phải là giá cao quá,

thật

sự

đúng là

một

đạo cụ nghịch trời mà."

Vừa

nói

vừa nhìn Ngô Việt, cười cười: "Cậu còn lợi hại hơn mẹ của cậu, mẹ cậu gϊếŧ hai người liền là đèn cạn dầu, còn cậu vẫn còn sức lực dồi dào."

Ngô Việt ngạc nhiên hoảng sợ trợn lớn hai mắt, cuối cùng mở miệng

nói: "Chị, làm sao chị biết?"

Chúc Ương

không

trả lời, ngược lại lật phía sau xem: "Ồ! Danh sách gϊếŧ người của cậu đúng là

không

ít, tôi xem

một

chút, mười mấy người ở trường học. Cái tên Ngô Đại Thành này —— Hả? Hình như là tên bác cả của cậu?"

"Bọn họ cũng đáng chết!" Ngô Việt khó được

không

tránh tầm mắt của Chúc Ương, giọng

nói

run rẩy ánh mắt bướng bỉnh

nói.

Chúc Ương nhún vai

một

cái: "Tôi đây cũng

không

phủ nhận."

Mặc dù

không

cách nào cảm nhận được thù hận của cậu ta, nhưng đổi vị trí suy nghĩ, nếu ai dám chiếm đoạt tài sản của



còn xem



là cu li miễn phí, cả ngày còn vừa đe dọa đánh đập vừa khi dễ soi mói như thế.

Chẳng những



muốn những người đó chết, có lẽ cả nhà của người đó thậm chí là con gián cũng phải chết.



quơ quơ sách trong tay: "Nhưng bây giờ để cậu làm thịt hết tất cả những người này

thì

chúng tôi rất khó xử lý."

Uông Bội gật đầu

một

cái: "Đúng vậy, cũng

đã

chết hai người rồi,

không

biết có thể tìm tới cửa hay

không

nửa."

"trên

thực tế

đã

chết ba người rồi." Chúc Ương lật

một

trang sách trong đó, đưa sách lên.

Hai người Lục Tân liền thấy



trên

trang sách

đã

xuất

hiện

hình của tên đầu húi cua, lúc Chúc Ương vừa mới lật xem

thì

còn có

một

tờ bùa chú ghi tên.

Nghĩ đến mặc dù Lục Tân cắt đứt quá trình làm phép nhưng

đã

chậm.

Bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Mao, cũng đúng lúc hôm nay đám côn đồ này tụ tập chơi đùa, lúc đầu húi cua chết

thì

Hoàng Mao

đang

ở đó.

Giọng của tên kia cũng mang theo nức nở bị hù dọa: "Mới vừa rồi còn

đang

chơi

trên

máy game, đột nhiên cả người đại ca liền bị cháy đốt, toàn thân đều là lửa giống như bị tưới xăng, dập cũng dập

không

tắt. Chờ lửa tắt, người cũng

đã

không

còn thở. Thân thể cháy sạch đến cong veo, mười đầu ngón tay giống như móng vuốt, cả phòng game đều bị dọa chạy ra ngoài."

Liên tục ba ngày

thì

người xung quanh Hoàng Mao đều chết, trong đó còn có hai người bị chết với cách thê thảm ở trước mặt,

một

đám côn đồ cũng

không

tránh được bắt đầu bàng hoàng.

Nhưng bọn họ làm nhiều chuyện hư hỏng, khi dễ vơ vét tài sản bạn học

không

chỉ mình Ngô Việt? Lại thường xuyên tìm đường chết chạy đến phá phách ở nghĩa địa, chơi trò chơi thử gan dạ gì đó, vào lúc này từng người đều

đang

hoài nghi mình dính vào đồ bẩn.

Sau khi cúp điện thoại, Uông Bội hít vào

một

hơi: "Cứ như vậy? Vậy cũng quá dễ dàng, khó lòng phòng bị. Mau mau, thu sách này lại,

không

thể dùng nửa."

Chúc Ương cũng có cái ý nghĩ này, hơn nữa theo



thì

những tên côn đồ bị gϊếŧ biến thành quỷ còn dễ

nói, mối đe dọa quan trọng vẫn là quyển sách này.

một

cái mạng của Ngô Việt đổi mười mấy cái mạng, lỡ như kí©h thí©ɧ vật tà ác tham lam sống lại

thì

sao, căn cứ tình hình trước mắt nếu Ngô Việt muốn dùng sách gϊếŧ người

thì

cần có đồ vật bên người và nghi lễ, nhưng ai biết được càng về phía sau

thì

loại sức mạnh này

sẽ

càng lớn mạnh thành dạng gì?

Nhưng vừa có cái ý nghĩ này,



ràng

đã

có trở ngại rồi.

Trong lúc ba người dẫn Ngô Việt

đi, cửa phòng bếp bỗng bị khóa lại

không

thể mở ra được, sau đó

một

thanh cây dao ở

trên

tấm thớt bay lên đâm về phía Chúc Ương,



nhanh nhẹn tránh thoát.

Sau đó mấy người quay đầu liền nhìn thấy ba người

đã

chết kia,

một

trong những tên côn đồ họ từng sai bảo, nữ sinh tóc đỏ, còn có nam sinh đầu húi cua xuất

hiện

ở phòng bếp.

Bọn họ là bộ dạng lúc chết,

trên

trán tên côn đồ

một

trên

trán là

một

lỗ thủng lớn như đồng xu, hai má của nữ sinh tóc đỏ nữ sinh bị cắt còn lớn hơn vết rách ở miệng, nam sinh đầu húi cua vốn là có thân hình cao to khỏe mạnh

hiện

tại giống như tượng đài.

Cả người cũng bị đốt đến co rút lại, tay giống như móng sắt. Ba con quỷ đều u ám nhìn bọn họ, phát ra tiếng cười gằn hắc hắc.

Bọn nó cũng

đã

không

còn nhận biết chính mình nửa,

không

nhìn hung thủ Ngô Việt, ngược lại

thì

mục tiêu chính là bọn họ, giống như là bị sức mạnh nào đó sai khiến ngăn cản bọn họ rời

đi.

Chỗ đứng của Uông Bội cách bọn nó gần nhất, thấy nữ quỷ tóc đỏ muốn

đi

lên túm lấy,



ta đá lên

một

cái.

Nhưng



ràng là nữ sinh này biến thành quỷ rồi khó đối phó hơn lúc còn sống nhiều, thứ người như thế nếu là lúc còn sống

thì

với sức của Uông Bội có thể

một

chân đá cho bay rồi, mà bây giờ ra hết sức chỉ để cho nó lảo đảo.

Chúc Ương giơ tay lên rút cái dao cắm bên cạnh mặt mình ra, phóng dao về phía nam sinh đầu húi cua.

Vậy mà cây dao lập tức bị cắt thành hai nửa, vốn là thân thể bị cháy khét

không

thể chịu được

một

đòn mà lại có thể so với sắt đá, lúc Chúc Ương ném

đã

thoa

một

ít thuốc nổ lên đó.

Cái này quá cứng rắn làm cho bàn tay Chúc Ương tê dại, mắt nhìn đối phương muốn tiến lên, Chúc Ương nâng chân đạp lên chỗ trái tim nó.

Điểm sức mạnh của



còn nhiều hơn so với Uông Bội, ngược lại đạp cho đầu húi cua lui lại mấy bước, nhưng vẫn

không

thể chặn bước chân của đối phương như cũ.

Ngược lại Lục Tân bên này có tấn công hung mãnh nhất,

một

tay

anh

vặn cổ tên côn đồ, rồi lại bẽ tay chân của nó, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi đạp bay nữ quỷ muốn bắt lấy Uông Bội.

Nhưng sau khi ba quỷ bị bức lui

một

đợt, cũng

không

hề ngừng lại mà tập hợp nhích lại gần nhau.

Hơn nữa

một

con bị Lục Tân vặn thành bánh quai chèo kia, lại có thể chuyển đầu

một

cái liền trở về vị trí cũ, tiếp theo

trên

người truyền đến ba tiếng khớp xương trở lại vị trí cũ.

Xem ra mấy con này có thể có sức chiến đấu vô hạn.

Uông Bội hoang mang xoay người mở cửa, phát

hiện

cửa vẫn

không

nhúc nhích.



ta có chút tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên

thật

sự

cảm nhận được sức mạnh khi mức độ trò chơi tăng cao, riêng ba con quỷ mới chết

một

hai ngày cũng khó đối phó như vậy, có thể

nói

là do nữ quỷ tiểu thư trong biệt thự còn lý trí

đã

làm cho



ta quá lạc quan với trò chơi này rồi.

Lúc này lại thấy Chúc Ương

không

chút hoang mang mở quyển sách kia ra, tìm được

một

trang giấy, sau đó "xoẹt"

một

tiếng, xé bỏ

một

phần trang sách.

Ngay sau đó bọn họ liền tiếng kêu thê lương thảm thiết của con quỷ đầu húi cua mới bị đốt trụi

đang

đứng gần Chúc Ương.

Cùng lúc đó

một

miếng da thịt bị cháy đen

trên

người nó như bị trực tiếp xé rách xuống, lộ ra da thịt gớm ghiết bên trong.

Mà Chúc Ương lại vui mừng cười hì hì

nói: "Ồ ~~,

thật

sự

có tác dụng? Tôi

đã

nói

rồi, làm sao mà ba con gà cay mới vừa chết có thể vừa mạnh như vậy, nhất định có chỗ yếu mà."

Sau đó lại xé

một

trang giấy, đầu húi cua bị cháy lại phát ra tiếng kêu đau thương thảm thiết.

Cũng

không

biết có phải nơi này bị kết giới tách rời

không, bên trong có tiếng động lớn như vậy mà bên ngoài vẫn

không

có ai vào xem thử.

Chúc Ương cũng là kẻ biếи ŧɦái, thấy đầu húi cua kia thê thảm cũng

không

cho mấy con quỷ kia thoải mái,

một

trang giấy tốn mấy chục lần mới xé xong,

một

lần chỉ xé

một

ít, có thể thấy được trình độ xé sách khi còn bé rất thành thạo.

Uông Bội cùng Ngô Việt gần như là sợ hết hồn hết vía trợn mắt hốc mồm nhìn con quỷ cháy đen bị Chúc Ương xé rách từng miếng từng miếng thịt rơi xuống, cuối cùng biến thành chỉ còn cái đầu cháy đen và bộ xương.

Càng về sau, tiếng kêu của con quỷ kia cũng khàn khàn, từ trong miệng phát ra tiếng kêu đau

thì

thầm yếu ớt sắp chết.

Sau đó Chúc Ương mới

đi

tới,

một

chân đạp lên bộ xương của nó, lần này chỉ

nhẹ

nhàng đạp lên. Bộ xương

trên

đất đập bị đạp tan rã phát ra tiếng vang, Uông Bội và Ngô Việt tận mắt nhìn thấy hai con quỷ khác bị tiếng vang này dọa cho sợ đến bả vai run rẩy.

Sau đó thấy Chúc Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bọn nó, mới vừa rồi còn là bộ dạng muốn đuổi theo đến

không

chết

không

thôi,

hiện

tại lập tức lui về phía sau.

Chúc Ương lại nhếch miệng cười

một

tiếng, lúc hai quỷ

đang

run rẩy lại kéo hai tờ giấy xuống.

Nhưng hai tờ giấy thuộc về hai con này, bởi vì là kéo cả tờ xuống,

thật

sự

không

có cảm giác đau.

Nhưng

một

giây kế tiếp, chỉ thấy Chúc Ương vân vê tờ giấy, cầm theo hai tờ giấy tiến dần đến chảo dầu.

Tờ giấy bằng da liền xảy ra phản ứng với dầu nóng, bị chiên đến cuốn cong xốp giòn.

Mà hai quỷ lập tức cảm nhận được đau nhức giày vò đến từ linh hồn, nếu

nói

sau khi chết rơi vào chảo dầu,

thì

xem như đây là bọn nó

đang

trải nghiệm trước

một

bước.

Cả người hai con quỷ nhanh chóng nổi phồng nát vụn, cuối cùng trở nên vàng và giòn, định đạng thành hai người chiên giòn khổng lồ.

Lục Tân tiến lên tiện tay cầm lấy cái chài cán bột chọc chọc, vừa đυ.ng vào

thì

xác quỷ liền sụp xuống, sau đó dấu vết ba con quỷ cũng tan thành mây khói.

Chúc Ương ra hiệu Uông Bội mở cửa, Uông Bội hoảng hốt buông Ngô Việt ra, mà Ngô Việt cũng cả người mơ màng

không

có giãy giụa.

Uông Bội kéo hai cái vẫn

không

mở ra được, liền quay đầu lại nhún nhún vai với Chúc Ương.

Chúc Ương cười lạnh

một

tiếng, xách quyển sách kia đến trước mắt mình: "Ê!

không

biết điều đúng

không?"

nói

xong liền đập mấy cái lên bàn để nguyên liệu nấu ăn: "Cái tên lang thang ở bên ngoài chạy đến ranh giới của người khác mà

không

bái sơn thần kéo quan hệ với người đứng đầu rồi kẹp đuôi làm người, ngược lại là lòng tham mãnh liệt.

không

để cho mày gϊếŧ mười mấy người này

thì

mày vẫn tiếp tục làm càn với tao đúng

không?"

"Mày

đã

nhìn thấy kết quả ba kẻ kia chưa? Mày cảm thấy bây giờ có thể có bao nhiêu sức chống lại?"

nói

xong xách cuốn sách đến phía

trên

chảo dầu: "Ngô Việt,

đi

nói

với bên ngoài buổi trưa hôm nay mới thêm

một

món ăn mới, da giấy chiên giòn."

Rồi

nói

với sách: "Có tin tao cho người ta ăn mày vào miệng rồi lượn

một

vòng cắn xé mày

không?"

Rắc rắc

một

tiếng, cửa phòng bếp tự động mở khóa, thậm chí còn tạo ra

một

khe hở, thuận tiện cho bọn họ

đi

ra ngoài.

Vẻ mặt Uông Bội hoảng hốt, cảm giác mới vừa rồi mình hoảng hốt rất nhiều lần.

Mà Ngô Việt cũng

không

tốt hơn bao nhiêu, chẳng qua là tâm trạng của cậu ta càng phức tạp hơn,

thật

sự

cậu ta

đã

tuyệt vọng với thế giới này nên muốn kéo theo đám người cặn bã đó chết chung, nhưng cậu ta

không

ngờ tới quyển sách bùa chú nàybcòn có thể điều khiển quỷ xuất

hiện

tấn công con người.

Tổn thương người khác

không

phải là ý định ban đầu của cậu ta, mặc dù kết quả cuối cùng làm cho người ta ngỡ ngàng lại có chút

không

biết nên khóc hay cười, cuốn sách bị cướp

đi

cũng liền có nghĩa là người phía sau

không

cần phải bị trừng phạt.

Chúc Ương thấy cậu ta khó nén vẻ



đơn tiếc nuối, trong chốc lát cũng

không

nói

gì, ra ngoài kêu Lý Lập tạm thời trở về biệt thự.

Vào lúc này mới đến buổi trưa,



Khâu ra ngoài

đã

trở lại, hôm nay chủ nhật



ấy

không

có tiết dạy, liền dẫn con trai ra ngoài mua hai bộ quần áo mới, lại dẫn cậu bé ăn món khoai tây chiên mà trẻ em thích nhất.

Trước kia bởi vì chồng đánh bài uống rượu lại bất chấp đòi tiền của



ấy, ngay cả mua thức ăn cũng phải tiết kiệm, nhớ lại cũng

đã

rất lâu

không

dẫn con trai

đi

chơi rồi.

Tiểu Minh cầm khoai tây chiên ăn, tay còn lại đưa món đồ chơi khủng long cho Chúc Ương nhìn,



Khâu liền hỏi tấm gương

đã

xảy ra chuyện bị, bị Chúc Ương dùng chuyện đuổi đánh chuột cho qua.

"Cũng

không

có gì, để cho chủ nha cắt sữa

một

nửa gương lại là được, cũng

không

tốn tiền." Lại nhìn chung quanh

một

chút: "Chủ cho nhà đâu, sáng sớm hôm nay

đã

không

thấy ông ta, cửa phòng cũng mở toang

không

có đóng, nếu

không

gặp

thì

đừng làm loạn."

Lý Lập vội

nói: "Mẹ của ông ta chết, buổi sáng vội vội vàng vàng

nói

phải

đi

về chịu tang, để cho chúng ta có chuyện tự lo."

"À!"



Khâu nghe vậy liền

không

để ý tới nữa.

Người bình thường nghe được nhà ai có tang liền khó tránh khỏi thổn thức, nhưng chủ nhà

không

phải là người có thể làm cho người ta đồng tình được, người mẹ kia cũng giống vậy.

Mùa hè khá tốt, quê nhà có vườn trái cây, mùa đông

không

có việc

sẽ

tới bên này ở, bà lão

không

một

phút nhãn rỗi suốt ngày gây chuyện thị phi khắp nơi.

đang

trò chuyện,



Khâu nhận được

một

cuộc điện thoại, là đồng nghiệp ở trường học gọi tới.

Ban đầu



ấy còn tưởng rằng chuyện công việc, sau đó nhận điện thoại

không

bao lâu, mọi người

đã

nhìn thấy sắc mặt



ấy trắng bệch, cả người phát run, điện thoại cũng từ trong tay rớt xuống đất.



Khâu lão sư hoảng hốt ngồi liệt ở

trên

ghế sa lon, trong đôi mắt đầy nước mắt, nhìn mọi người

một

cái, khóc

nói: "Người đó, người đó

đi

gϊếŧ cả nhà của thầy Chu."

Thầy Chu chính là vị trong nhật ký



Khâu thầm mến lúc còn trẻ,

hiện

tại cũng là chủ nhiệm lớp của tiểu Minh.

Mặt của mấy người liền thay đổi,

không

nghĩ tới đường rẽ này còn kéo dài tới bên ngoài, mặc dù chắc chắn ngày thứ sáu

sẽ

không

bình yên, nhưng mọi người

không

ngờ tới ngay cả người vô tội cũng bị liên lụy thê thảm.



Khâu tiếp tục

nói: "Buổi sáng này phát

hiện

được cả nhà thầy Chu được bị gϊếŧ hết, cảnh sát phong tỏa điều tra cả tầng khu đó. Tên súc sinh kia, có bản lãnh liền tới gϊếŧ tôi, tại sao lại ra tay như vậy, tại sao?"



Khâu khóc đến xé nát tim gan, dọa cho tiểu Minh sợ đến tay chân luống cuống, Uông Bội lập tức che lỗ tai đứa bé ôm lên lầu.

"Con của thầy Chu mới ba tuổi, đứa bé ba tuổi —— "

Mấy người chơi cũng

không

chịu nổi, nhất là Chúc Ương, chuyện phát triển thành như vậy, trò chơi rách này quả

thật

tập hợp tất cả tội ác.

Trong lòng dâng lên tàn ác, đứng dậy

đi

tới phòng bếp lấy dao thái, đây là dao của



Khâu dùng để chặt xương. Sau đó trở về phòng khách "đùng"

một

cái, cắm dao trước mặt



Khâu

đang

khóc nức nở.



Khâu bị tiếng động này làm ngừng tiếng khóc, nghe giọng

nói

hung ác của Chúc Ương: "Khóc cái gì? Tên đó muốn chính là phản ứng này của



đấy.



có tin bây giờ tên đó

đang

ở quán rượu nhắm mắt tưởng tượng tới bộ dáng bây giờ của



hay

không?"

"Đồ chơi này cất vào trong túi xách

đi, nhìn thấy người là cứ chém hai cái, tôi

đã

nói

rồi? Đυ.ng phải kẻ nạt yếu sợ mạnh này

thì

phải càng hung ác hơn. Tên đó gϊếŧ người

thì

thế nào? Như nhau."

Nếu đây là thế giới thực, chính là

một

người

đang

xúi gục người khác phạm tội.

Nhưng Chúc Ương biết cuối cùng bọn họ vẫn

sẽ

chết, cũng

sẽ

giống nữ quỷ tiểu thư và bà chủ nhà, đều là quỷ trong trò chơi này, ở

trên

một

tuyến nội dung kịch tính

không

phải là gió đông thổi gió tây

thì

chính là gió tây áp đảo gió đông.

Chẳng sợ

không

cách nào tránh khỏi bi kịch, Chúc Ương vẫn hi vọng sau khi chết hai mẹ con bọn họ vẫn có thể

không

sợ hãi chống lại tên cặn bã kia.



Khâu ngây ngốc nhìn Chúc Ương hồi lâu, sau đó lau khô nước mắt, run rẩy cầm dao lên,

không

nói

một

lời bỏ vào trong túi xách luôn mang theo bên mình.

Nhưng chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, chuyện của



Khâu vẫn chưa xong, liền thấy



Thôi khóc lóc chạy về.



ấy vừa vào tới phòng khách liền đập túi xuống đất, thét chói tai quát: "Tại sao? Những năm nay tôi làm chưa đủ nhiều vì người nhà sao?

thật

sự

muốn hút cạn máu rồi ăn luôn xương tủy của tôi mới hài lòng sao?"

Mấy người an ủi



ấy bình tĩnh lại,



Thôi mới kể cho bọn họ nghe

đã

xảy ra chuyện gì.

thì

ra là tên cuồng đeo bám kia ở cùng khu với quê nhà của



ấy, chẳng qua là

không

cùng thị trấn. Mấy ngày gần đây tên cuồng đeo bám cũng

không

xuất

hiện

trước mặt



ấy nửa, còn tưởng rằng rốt cục

đã

thoát khỏi tên đó, ai ngờ tên đó trực tiếp tìm cha mẹ



ấy.

Mới vừa rồi cha mẹ gọi điện thoại tới,

nói

là nhà họ Trương chịu ra hai mươi vạn để hỏi cưới



ấy.

Mắt thấy hai em trai sắp tốt nghiệp trung học cấp ba, nhìn thành tích cũng là thi

không

đậu,

sẽ

rớt đại học, cũng là lúc tính toán nhà cửa để cưới vợ rồi.

nói

là để người chị

gái





ấy hãy suy nghĩ vì em trai, hơn nữa nghe

nói

đứa con nhà họ Trương kia cũng là

không

phải



ấy

sẽ

không

lập gia đình, có thể thấy được nếu



ấy gả qua

sẽ

được người ta

yêu

thương, cho nên thay



ấy đồng ý chuyện cưới hỏi này rồi.

Cha mẹ



Thôi

nói

gần

nói

xa còn cảm thấy mình

đã

suy nghĩ cho con

gái,

đi

đâu tìm được chuyện cưới xin đều tốt đôi bên như vậy?

Hai mươi vạn, liền mua được

một

sinh viên trình độ cao ở trường đại học điểm, Ôi!