Editor: Thơ Thơ
“Tôi, tôi không phải đại kinh tiểu quái, mà là…… Mà là……” Tuyết Vi ấp a ấp úng cúi thấp đầu xuống.
Chẳng lẽ người phụ nữ này đã đoán được anh chính là người ngày hôm qua cứu cô sao?
Đang nghĩ ngợi tới.
Ai ngờ, một khắc sau Tuyết Vi ngẩng đầu lên, tươi cười trên mặt khoa trương khó nén: “Tôi thật muốn biết, rốt cuộc là chó nhà ai mắt lớn như vậy? Vậy mà cắn anh. Ai nha nha, xem ra tôi phải tìm cho được con chó kia, cho nó ăn nhiều thêm chút, tranh thủ lần sau…… Kêu nó cắn chết anh!!!”
Hoàng Phủ Minh vừa nghe lời này, lửa giận ‘ tạch ’ lập tức bốc trên đỉnh đầu.
Ngày hôm qua nếu không phải vì anh cứu người phụ nữ đáng chết này, có thể bị con chó sói kia cắn được sao?
Một tia sáng tàn nhẫn xẹt qua trong mắt, Hoàng Phủ Minh duỗi tay liền kéo Tuyết Vi từ trên giường lên. Thotho_
Quần áo thuận thế che trước người rơi ở trên mặt đất: “này!!” Tuyết Vi vừa muốn cúi đầu đi nhặt.
Ai ngờ, Hoàng Phủ Minh bá đạo vòng ôm eo cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích một chút.
Thân thể hai người dính sát vào nhau dựa vào bên giường.
Nửa thân cô trần trụi chỉ cách người đàn ông một cái áo sơmi mỏng.
Trên thân thể người đàn ông phát ra độ ấm, dần dần mà truyền đến chỗ ngực cô, không khí ái muội không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt nhỏ của cô ‘ hưu ’ lập tức liền đỏ rực.
“anh, anh muốn thế nào?!” Thân mình không an phận vặn vẹo lên, cô nhúc nhích một chút đều có thể cảm giác rõ ràng được hình dáng cơ ngực người đàn ông kia có bao nhiêu rắn chắc, gợi cảm.
“Đánh cô!”
“Đánh tôi sao?! Tới đi, anh cứ việc đánh. Anh học điểm này ở bộ đội chính là bản lĩnh đánh phụ nữ sao? Mộ! Tướng! Quân!” Tuyết Vi nhất quyết không tha Hoàng Phủ Minh.
“cô!!!” Anh vung tay lên cao. Thotho_
Tay anh chần chờ một lát ở giữa không trung, lại nhanh chóng thu trở về.
Nói lại, nếu đổi thành một nam binh, đã sớm bị Hoàng Phủ Minh anh hủy đi ngay cả xương cốt cũng không còn! Còn dám khıêυ khí©h anh như vậy sao?!
Giằng co nửa giây.
Thấy người đàn ông không có ý tứ động thủ, Tuyết Vi hơi hơi tránh ra: “Buông tôi ra.”
Hoàng Phủ Minh không có ý buông tay, ngược lại cánh tay càng thêm nắm thật chặt ở trên người cô. “Cầu tôi!”
“Cầu anh?? Dựa vào cái gì??” Không lầm đi, người đàn ông này còn không nói lí sao? “Tôi hỏi lại anh một lần, thả, hay là không thả?!”
Thấy được anh không đáp lại bất luận cái gì, Tuyết Vi oán hận cắn răng, đáng chết, liều mạng với anh!! “Không bỏ đúng không?!”
Còn không đợi Hoàng Phủ Minh phản ứng lại, cô ‘ ngẩng đầu ’ mở ra cái miệng nhỏ, gắt gao cắn một ngụm ở đầu vai anh……
“ưʍ.” Hoàng Phủ Minh đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thuận thế buông Tuyết Vi trong lòng ngực ra.
Kéo áo sơmi ra vừa thấy, đầu vai anh ấn một vết máu thật sâu.
Độc phụ này, ra miệng thật tàn nhẫn!
“cô cầm tinh con chó sao?!” Thotho_
Tuyết Vi nhanh nhạy nhặt lên quần áo trên mặt đất, nhanh chóng tròng lên trên người, ngồi ở đầu giường, mỉm cười nói: “Đúng vậy, anh thuộc loại gì đó?”
“!!!!”Vừa mới bình ổn tức giận, lần thứ hai xông lên đầu. Xem ra người phụ nữ này buộc anh hành động thật, mới có thể hoàn toàn an phận sao?!
Hoàng Phủ Minh nheo lại đôi mắt lạnh nhạt, không khỏi phân trần, tiến lên một bước, bắt được cổ tay Tuyết Vi, bá đạo ấn cô ngã xuống giường.
“này, nơi này chính là bệnh viện bộ đội, anh …… anh đừng xằng bậy!!!” Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ to gan hành động như vậy, lập tức liền bị dọa ngốc.
“Tôi quản nơi này là chỗ nào!!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền vươn tay tới Tuyết Vi ……
“này, dừng tay! Dừng tay ……”
Đang đứng ở giữa hai người ‘vật lộn kịch liệt ’, hoàn toàn không có chú ý tới nơi cửa phòng y tế ……
‘ lạch cạch ’
Theo một tiếng gì rơi xuống đất vang đến.
Hai người ngừng dây dưa, theo bản năng nhìn về phía cửa ……
Chỉ thấy, một cô y tá sắc mặt xấu hổ đứng ở nơi đó. Thotho_
Khi nhìn đến mặt Hoàng Phủ Minh, y tá này không khỏi rút một ngụm hơi lạnh: “Mộ…… Mộ tướng quân?!!!”
Xong đời……
Tuyết Vi mở to mắt, cứng lại rồi.
Nhưng thật ra Hoàng Phủ Minh, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, buông lỏng tay đang đè thân thể Tuyết Vi ra, ưu nhã sửa sang lại áo sơmi của mình, gật đầu với cô y tá liền bình thản ung dung đi ra khỏi phòng y tế……
Dựa!
Tuyết Vi thật không nghĩ tới, lưu manh này có thể bình tĩnh thành như vậy?
Vội vàng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, nhìn cô y tá đứng ở chỗ cửa ……
“cô……”
“Thật sự xin lỗi, quấy rầy các người!” Cô y tá hoàn toàn không cho Tuyết Vi bất luận cơ hội gì để nói chuyện, quay đầu, chạy mất dáng.
Cái này……
Không xong!
Hai mắt Tuyết Vi mở lớn, ngây ngốc dựa vào đầu giường. Thotho_
“Thực xin lỗi, Tuyết Vi, em vừa mới vội vã đi ra ngoài tiếp điện thoại, quên nói với chị.” Lúc này, Phương Tiểu Nhã đẩy cửa đi vào.
“ừm, không, quan, hệ……”
“Tuyết Vi, tới, chúng ta tiếp tục bôi thuốc đi.”
“Không cần……”
“Không cần?”
Đúng……
Đã bôi xong thuốc.
Xem ra……
ngày tháng ‘ mùa xuân ’ cô ở bệnh viện muốn hoàn toàn kết thúc……
Khóc……
thời gian cả buổi chiều, Tuyết Vi cơ bản đều sống ở bên trong mơ màng.
Thật không biết cô y tá kia sau khi xem đến một màn kia sẽ nghĩ sao?!
Phiền! Phiền! Phiền!
Từ khi gặp được tên kia liền không có chuyện tốt xảy ra, lại còn có càng lúc càng nghiêm trọng; càng lúc càng ác liệt. Thotho_
Phiền toái nhất chính là, vì sao anh còn là thượng cấp lãnh đạo cô, không muốn thấy mặt cũng không được!!
“A!!!! Phiền chết……” Tuyết Vi đứng ở cửa biệt thự Nhà họ Tuyết, dậm chân mấy cái.
Giây tiếp theo……
thời khắc cô đẩy cửa ra, biểu tình treo ở trên mặt tức khắc biến mất ……
“Tam tiểu thư.”
“Tam tiểu thư.” Nhóm người hầu hành lang chào hỏi cô.
“ừm.” Tuyết Vi mặt vô biểu tình vác túi đi thẳng đến phòng khách.
“Dì hai, nghe nói tay của dì bị thương, nghiêm trọng sao?” Trong phòng khách, Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở trên sô pha, quan tâm dò hỏi thương thế của mẹ Tuyết Vi.
“Không có việc gì, không quan trọng.” Tôn Vân Vân hiển nhiên thực không quen thái độ bây giờ của Tuyết Phỉ Nhi, tươi cười trên mặt đều là cứng ngắt.
“Ha hả, con đem thuốc mỡ lại đây cho dì, thuốc mỡ này rất hữu hiệu, dì nhớ rõ bôi thuốc đúng giờ.” Thotho_
“được, được.”
Tiểu Hề theo Tuyết Phỉ Nhi phân phó, đem một tép thuốc mỡ trình cho Tôn Vân Vân.
Ninh Ninh ở một bên xem há hốc mồm, thật lâu sau mới chú ý Tuyết Vi tới tan tầm trở về: “Tiểu thư.”
“Nha, em gái, em tan tầm rồi hả?”
“ừm, Chị hai, chị đã đến rồi?” Mặt Tuyết Vi mỉm cười cầm túi trong tay đưa cho Ninh Ninh.
“Tiểu thư, tiểu thư, nhị tiểu thư vừa trở về liền hỏi han ân cần đối với phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị tiểu thư lại ấp ủ gian kế gì hay không?”
Ninh Ninh nhỏ giọng dò hỏi.
Tuyết Vi nhợt nhạt cười cười, cũng không có trả lời Ninh Ninh, cất bước ngồi ở bên cạnh mẹ: “Mẹ, tay mẹ đỡ chút nào chưa?