Edit: Ling Beta: Đậu Tổ tiết mục: "Vì sự việc ngoài ý muốn Xuyên Hạ ở vòng thi mười lăm lấy mười đã không thể không rút lui, đối với việc mất đi tuyển thủ ưu tú như vậy chúng tôi cũng thấy rất đáng tiếc. Sau khi thảo luận, chúng tôi đã mời Xuyên Hạ trở thành người chơi trong chương trình của chúng tôi, nhưng ngoài việc cùng các tuyển thủ khác thi đấu, tổng thành tích sẽ không được nhập vào bảng xếp hạng chung."
Nếu không cho Xuyên Hạ tiếp tục tham gia là hợp quy tắc, nhưng lại thật là làm người ta tiếc nuối, nhưng nếu vì Xuyên Hạ mà phá lệ một lần, sẽ làm mọi người nghi ngờ về tính công bằng của chương trình. Bây giờ lại tham gia nhưng không được nhập thành tích vào bảng xếp hạng như thế, cũng nghĩa là cô sẽ không nhận được giải nhất, giải nhì, giải ba, nhưng trong suốt chương trình, việc thi đấu sẽ làm nhiều người chú ý đến tác phẩm của cô hơn, như vậy xem như kết quả cũng miễn cưỡng làm người ta vừa ý.
Cảm xúc của cư dân mạng là phức tạp nhất, đặc biệt là những người ban đầu chú ý đến chuyện này vì Xuyên Hạ bênh vực lẽ phải, bọn họ cũng thấy vừa ý được phần nào, cũng cảm thấy tội lỗi của mình đã được bù đắp.
Quyết định này của tổ tiết mục đã được đa số mọi người tán dương, không ít cư dân mạng cho biết họ ban đầu vốn không có hứng thú với chương trình này cho lắm nhưng lúc này đã có ấn tượng tốt về nó, đến lúc phát sóng sẽ đi xem.
Đến lúc Huyết Tường Vi ra khỏi trại giam, chuyện này đã được quyết định, lại không thể thay đổi được nữa, cô ta trở thành loại phụ nữ ác độc bị mọi người kêu đánh, ra cửa đều phải mang theo khẩu trang để không ai nhận ra. Cô ta một cách trôi chảy rằng mình trước giờ chưa từng vào trại giam, bên trong không có internet, chỉ có tự tưởng tượng ra tình cảnh hiện tại, bây giờ nghe mẹ mình cẩn thận nói xong, mặt cô ta đen như muốn vắt ra mực.
Mấy ngày nay mẹ cô ta đi tới đi lui, cả người như già đi mấy tuổi, không ngừng nhắc đi nhắc lại, "Tường Tường, mẹ đã hỏi thăm rồi, hiện tại mọi người đều rất dễ quên, chờ chuyện này chấm dứt, mẹ lập tức mang con rời khỏi này, chúng ta sẽ sống thật tốt."
Huyết Tường Vi: "Sống thật tốt? Sau chuyện này làm sao con có thể sống tốt chứ! Bọn họ coi con như đứa ngốc để giễu cợt! Mang con đi bêu rếu!" Thanh âm bén nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ người khác, cuối cùng cô ta không nhịn được mà bày ra khuôn mặt vặn vẹo, rồi cô cũng không rõ sau này sẽ như thế nào!
Vì sao lại ghi hình chương trình gấp như vậy!
Vì sao cảnh sát lại cố tình đến vào lúc đó!
Vì sao lúc người xem quay video đạo diễn lại không ngăn lại!
Hết thảy chuyện này đều đã được tính kế sẵn! Chính là chờ nàng tự mình nhảy hố! Chương trình bởi vì chuyện này kiếm đủ độ hot, cuối cùng còn được cả tiếng thơm!
Thật sự đem giá trị của cô phá hủy hoàn toàn mà!
Đến cả làm cho Xuyên Hạ không còn trong sạch cũng không làm được! Chẳng phải tiếng tăm của cô ta cũng nâng cao một bước sao!
Huyết Tường Vi nghĩ lại liền tức muốn hộc máu, nàng tốn hết tâm tư, tính kế hết thảy, cuối cùng lại chẳng đạt được cái gì, cuối cùng có lẽ còn phải ngồi tù, cô ta là người trả giá cho tất cả những chuyện này mà cuối cùng lại bị người khác lợi dụng.
"Không, con không thua, con không thể thua, con không có thua......" Cô ta cứ lẩm bẩm như vậy, làm mẹ cô nghe mà kinh hồn táng đảm, vài lần mở miệng định nói nhưng dưới ánh mắt của cô ta lại không thốt lên được lời nào.
Huyết Tường Vi: "Di động, di động con bảo mẹ lấy đâu! Mau đưa cho con!"
Mẹ cô ta lấy từ trong túi ra, vừa mới đưa ra đã bị Huyết Tường Vi lấy mất, cô ta thuần thục ấn một chuỗi con số, vừa mới nối máy cô ta liền gấp không chờ nổi nói, "Là ta Vương Tường, có chuyện......"
Lời còn chưa nói xong bên kia đã dứt khoát cúp máy, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ, mang theo một phần không thể tin nổi, lại không từ bỏ ý định gọi điện thoại lần nữa, bên kia vang lên giọng quen thuộc " Thuê bao quý khách vừa gọi", đối phương lại dám kéo cô vào danh sách đen!
Huyết Tường Vi phẫn nộ, "Trần Hạo!"
Đến việc nghe cô nói cho xong cũng không muốn! Còn kéo cô vào danh sách đen! Cô dẫn tới mức muốn đập vỡ di động!
Không được, cô không thể từ bỏ, nếu từ bỏ, chẳng lẽ cô muốn thật sự đi ngồi tù?
"Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
Nàng mẹ: "Tường Tường, dừng xe cái gì, con muốn đi đâu?"
"Mẹ đừng nói nhiều!"
Cô bắt tài xế tìm chỗ có thể đỗ xe ở gần đó, cầm lấy túi và di động chạy không quay đầu lại, mẹ cô ta gọi lớn mấy tiếng nhưng cô ta vẫn không quay đầu lại.
Vương Tường ở bên Trần Hạo cũng sắp được một năm, rất quen thói quen của hắn, liênd đánh chiếc xe theo đường cũ đi đến nhà hội sở (?). Nhưng cô không vào mà chờ ở bên ngoài, khoảng nửa giờ sau, Trần Hạo từ bên trong đi ra, Vương Tường đi đến bên hắn, "Trần Hạo."
Trần Hạo ngáp một cái rồi quay lại, nhìn thấy cô thì sửng sốt, "Sao cô lại đến đây?" Nói rồi lùi lại mấy bước.
Thấy hắn như vậy, sắc mặt Vương Tường trầm xuống, sau đó lại cười nhạt một tiếng, "Tôi có một số việc......"
"Vương Tường, cô có hiểu không vậy, chúng ta đã chia tay rồi, chia tay! Không biết chia tay là gì sao? Đừng quấn lấy tôi nữa." Hắn nhìn cô một cách thiếu kiên nhẫn, "Cô không làm vậy thì chết à? Hiện tại làm gì có ai không biết cô thuê người làm bị thương người khác, tôi dù có một trăm lá gan cũng không dám ở bên cô."
Nhỡ có ngày nào đó cô không vui, có phải người bị thương sẽ là hắn hay không?
Vương Tường nghe hắn nói mà mặt mày trắng bệch, loạng choạng như sắp ngã, nhưng Trần Hạo lại không mảy may thương tiếc. Trong lòng Vương Tường thầm hận, nhìn anh ta rời đi rồi nói, "Tôi đâu muốn quấn lấy anh, chỉ là anh có thể cho tôi mượn chút tiền không, tôi xin anh đấy."
Trần Hạo rất quý trọng mạng sống của mình, nghe cô nói như thế cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Đến lúc nghe cô nhắc chuyện vay tiền, khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ cô cho rằng cô mẹ nó là ai chứ, bây giờ còn có mặt mũi vay tiền tôi sao?
Hắn đã có một đoạn thời gian vui vẻ với Vương Tường, trong thời gian đó hắn đã chán chơi với mấy người nổi tiếng trên mạng rồi. Vương Tường từng lọt vào mắt hắn, là một người phụ nữa vừa tài năng, làm người ta này sinh thiện cảm. Trần Hạo chỉ thích những thứ mới mẻ, dần dà liền cảm thấy không thú vị, trả một khoản phí rồi chia tay, ai biết một thời gian không gặp, bạn gái cũ lại được lên trang nhất, hắn nhìn thấy mà cả người đều đổ mồ hôi lạnh, may mà sớm chia tay.
Hắn không muốn cho vay, nhưng ai biết Vương Tường còn đến đi xuất quỷ nhập thần như vậy nữa không, thôi thì coi như dùng tiền tài đổi bình an, "Được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô, nhưng tôi nói trước, cô đừng đến tìm tôi nữa."
Huyết Tường Vi trơ mắt nhìn hắn lái xe đi một cách nghênh ngang, trong lòng hận muốn thổ huyết.
Xong hết rồi!
Những gì cô ta ước đều đã hóa thành bọt nước!
Lúc đầu cô tham gia thi đấu đâu phải vì tiền, số tiền này còn không bằng tiền tiêu vặt trước kia Trần Hạo cho cô. Cô biết tại sao Trần Hạo lại cảm thấy hứng thú với cô ta, cô nhất định phải nâng cao giá trị con người, làm Trần Hạo thấy hứng thú với cô lần nữa, cho nên cô nâng cao độ nổi tiếng, nâng cao địa vị, nếu có thể coi đây là bàn đạp để bước một chân tiến vào ngành biên kịch thì càng tốt.
Nhưng hiện tại tất cả đều không có
Thời điểm cảnh sát lấy ra từng chứng cứ một, nàng đã có hơi cảnh giác nhưng vẫn ôm hi vọng mong manh. Bây giờ hy vọng đó đã hoàn toàn tan biến, Trần Hạo dường như đã coi cô như tai họa lớn, đừng nói là gương vỡ lại lành, về sau nhẹ thì cũng đi đường vòng tránh mặt cô.
Cô chỉ sợ không ở đây nổi nữa.
Huyết Tường Vi về nhà với khuôn mặt ủ rũ, không bao lâu sau di động lại nhận được tin nhắn, là Trần Hạo nhắc cô trả tiền đúng hẹn.
Đầy đủ 50 vạn.
Cô hít một hơi thật sâu, đứng vậy, mẹ cô nói rất đúng, cư dân mạng đều rất nhanh quên, khi cô ra ngoài tránh gây chú ý một chút, sau mấy năm trở về sẽ chẳng còn ai nhớ rõ, trước mắt cô cầm trong tay không ít tiền của Trần Hạo, cũng không sợ sẽ chịu thiệt gì bên ngoài.
Về phần Xuyên Hạ, cho dù cô ta có thể tiếp tục tham gia thi đấu, nhưng cũng không thể xếp hạng, không chiếm được chỗ tốt nhất, cũng chỉ có 《 Chiến Hồn 》ngẫu nhiên nổi lên, sau đó còn có thể có thêm gì nữa?
Nghĩ vậy, tâm trí cô cuối cùng cũng bình tĩnh.
Việc trước đây cô thông đồng với Từ Châu đã vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ, tội của cô so với Từ Châu còn nghiêm trọng hơn, nhưng vì Diệp Đàm chỉ bị thương ở tay, chưa nguy hiểm đến tính mạng, nếu cô khăng khăng chắc chắn rằng chỉ muốn làm cô ta bị thương, không muốn gϊếŧ người, như vậy tội của cô cũng không quá nghiêm trọng nhưng cũng không phải nhẹ.
Trước khi ra thụ án, cô còn cố ý ở ngoài studio chờ Diệp Đàm, tay Diệp Đàm còn chưa khỏi, đang nói chuyện với Long Tam, "Anh nghĩ vậy là sai rồi, chắc anh muốn như thế này......" Liền thấy Huyết Tường Vi chậm rãi lại gần.
Long Tam không sắc sảo bằng cô, nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt, "Cô tới đây làm gì? Đi mau không tôi gọi bảo vệ bây giờ!"
Huyết Tường Vi nghe thấy một lời này của hắn, khuôn mặt liền biến xanh, "Tôi đến để nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng mình đã thắng."
Cô ta nhìn Diệp Đàm chằm chằm, cười lạnh ra tiếng, "Đừng tưởng tôi là kẻ ngốc, tôi đã biết hết mánh khóe của các người rồi."
"Có thể tiếp tục tham gia chương trình thì sao? Cô lại không thể được xếp hạng, không có xếp hạng như vậy, cô cho rằng sẽ có người tìm cô kí kết hợp đồng làm phim sao? Đừng có nằm mơ, chờ chuyện này qua đi, cô vẫn chỉ có thể sống dựa vào chút tiền nhuận bút ít ỏi mà thôi."
Mà vài năm sau cô lại trở về một cách hào nhoáng.
Long Tam: "Trên thế giới làm sao lại có loại người đáng ghê tởm đến vậy chứ!" Cả mặt đều đỏ bừng vì tức giận. Trước đây cô ta tự sắp xếp người, hiện tại đến một câu xin lỗi cùng không có, lại còn châm chọc người bị hại, thế giới quan của Long Tam dường như cũng được đổi mới.
Nhưng hắn càng tức tối, Huyết Tường Vi càng vui vẻ cười cợt, đắc ý trừng mắt với Diệp Đàm, trải qua chuyện lần trước, cô ta một chút cũng không tin rằng cô thật sự đơn thuần như vậy, hai người bọn họ là cùng loại người! Tôi xem cô giả vờ, sau tôi cũng giả vờ, nên tôi biết trong lòng cô có bao nhiêu khó chịu.
Đó chính là hợp đồng mấy trăm vạn, thậm chí có thể khiến cô một bước lên trời.
Nhưng còn bây giờ thì sao, truyền thông Thiền Ý không phải đang làm từ thiện, ở đã không có hào quang xếp hạng, làm sao có thể tiếp tục kí hợp đồng với cô? Lại còn là loại tiểu thuyết kinh dị tương đối không ăn khách nữa? Quán quân có hy vọng kí kết hợp đồng nhiều nhất, cuối cùng quán quân đều không kí được hợp đồng, khiến cho việc tuyên truyền tiểu thuyết chẳng đem lại lợi ích gì, mà Diệp Đàm là vốn dĩ có hy vọng đoạt giải quán quân, hiện tại cũng không có được.
Ít nhất chuyện lúc trước cô trả giá cũng không hoàn toàn vô ích.
Chương trình lăng xê cô để gây sự chú ý, cô không ôm được đùi này, nhưng Diệp Đàm lại có thể.
Đối với nụ cười đắc ý của cô, Diệp Đàm chậm rì rì nói, "Cô biết bây giờ tôi muốn đi gặp ai sao?"
Gặp ai? Liên quan gì đến cô à?
Huyết Tường Vi nheo mắt nhìn cô, chỉ thấy ý cười trên mặt Diệp Đàm càng thêm rõ ràng, giọng nói dường như cũng ẩn chứa ý cười, "Từ Ba."
"Chúc mừng cô đã trở thành người đầu tiên được nghe tin này, 《 Chiến Hồn 》 sẽ được chuyển thể thành phim."
Mắt Huyết Tường Vi trừng lớn, cuối cùng nghĩ đến ý hàm chứa trong cái tên này, thoáng cái cả người như không còn khí huyết, nhìn Diệp Đàm bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp lại ~
PS: Ở chương này ngẫu nhiên rơi hai mươi bao lì xì.