Chương 7

Ba người Charlotte, Tanjirou và Inosuke đang chạy bộ trong khu rừng dưới chân núi Natagumo. Vì sao lại là ba người? Chuyện là Zenitsu ở lại ngoài bìa rừng vì cậu sợ hãi, Tanjirou khuyên bảo không được, cuối cùng vì tình thế quá mức cấp bách nên đành chấp nhận bỏ Zenitsu lại ở đó. Sau khi chạy được một đoạn khá xa, Inosuke dơ hai bàn tay lên, trên tay cậu dính đầy tơ nhện.

"Thứ gì đây!"

"Mạng nhện!"

Charlotte liếc mắt nhìn một cái, trả lời.

"Nhiều thấy bà nội!"

"Suỵt! Có người kìa, tới chỗ cậu ấy hỏi thăm đi!"

Tanjirou ra dấu cho hai người im lặng, ngồi xổm xuống chậm rãi tới gần thiếu niên kia. Không biết cậu ta nói gì mà bị Inosuke túm cổ áo doạ đánh.

"Xem ra tình hình không khả quan cho lắm!"

Tanjirou đồng tình với ý kiến của Charlotte, cậu lo lắng nhìn xung quanh. Đột nhiên, những kiếm sĩ khác xuất hiện, trông bộ dáng rất kỳ quái, có người còn sống, có người đã chết nhưng lại vẫn cử động, lao tới tấn công bọn họ.

"Đám người này cử động cứng ngắc như mấy con rối vậy!"

"Rối sao? Đúng rồi! Họ bị những sợi dây điều khiển, chém chúng ấy!"

Tanjirou hô lên, Inosuke lập tức hành động, chỉ trong chốc lát đã cắt đứt sợi dây điều khiển của mấy người liền một lúc. Tanjirou không vì thế mà vui vẻ hơn, cậu đột nhiên bịt chặt mũi, mày kiếm nhăn lại với nhau.

"Có gì không ổn à?"

"Em ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu, dù nó chỉ thoáng qua..."

Charlotte không nói gì, cô cúi đầu phủi mấy con nhện đang bò trên áo mình xuống đất, tiện chân dẫm chết chúng.

"Đừng để thứ này bò lên người!"

Charlotte vừa dứt lời, đám kiếm sĩ hồi nãy được Inosuke giải thoát khỏi mấy sợ tơ lại lục đυ.c đứng dậy, thấy cách cắt dây không có tác dụng, mà khứu giác của Tanjirou lại bị ảnh hưởng bởi thứ mùi quái dị hồi nãy, nên việc tìm kiếm con Oni đang điều khiển mọi người này giao cho Inosuke.

"Murata và tớ sẽ lo những người bị điều khiển này, Inosuke sẽ..."

Lời nói của Tanjirou đột ngột dừng lại bởi trên không trung, dưới ánh trăng sáng màu bạc, xuất hiện một đứa trẻ có mái tóc trắng, nó mặc bộ Kimono cùng màu tóc với hoa văn mạng nhện.

"Đừng có quấy rầy cuộc sống yên bình của gia đình ta! Mẹ sẽ gϊếŧ các ngươi nhanh thôi!"

Dường như nó tới chỉ để nói điều đó, sau khi nhìn một lượt qua mấy người đứng bên dưới, nó quay lưng bỏ đi. Inosuke tìm thấy vị trí của con Oni, Murata và Charlotte ở lại lo những người vẫn còn đang bị điều khiển, Tanjirou và Inosuke thì chạy nhanh tới chỗ đó trước.

"Tôi có thể lo được, cô..."

Murata thấy Charlotte là con gái, lại còn không có vũ khí nên định bảo cô nấp ở đâu đó cho an toàn. Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Charlotte tung người lên không trung lướt trái lướt phải nhanh như một bóng ma, sau đó mấy kiếm sĩ đều bị cô treo hết lên cành cây, những sợi tơ điều khiển sau khi bị vướng mắc liền vô hiệu lực.

"Giỏi quá đi!"

"Đi tiếp thôi!"

"Cô không phải người của Sát Quỷ đoàn sao?"

Murata thấy Charlotte không mặc đồng phục, tò mò hỏi.

"Không"

"Vậy cô tham gia đi!"

"Còn đang suy xét!"

"Cô rất giỏi mà, nhất định sẽ được trọng dụng đó!"

Murata dường như không từ bỏ ý định dụ dỗ Charlotte tham gia vào Sát Quỷ đoàn khiến cii cảm thấy rất phiền não.

"Xong việc ở đây rồi phải không?"

"A...chắc là thế!"

Đột nhiên bị Charlotte hỏi một câu không liên quan đến cuộc trò chuyện khiến Murata hơi ấp úng.

"Vậy ta đi trước!"

Charlotte nhảy lên cành cây, di chuyển nhanh chóng về hướng Tanjirou và Inosuke rời đi lúc nãy. Tới một con sông nhỏ thì Charlotte ngừng lại, nơi này có máu, mùi hương vẫn còn rất thơm.

"Con nhãi kia, né mau!"

Inosuke hướng về phía Charlotte gào lên khi thấy con Oni có hình thù quái dị kia nhằm thẳng về phía cô vừa chạy vừa há cái miệng đầy răng nhọn ra. Charlotte quay đầu lại, Inosuke bị thương ở hai cánh tay và phần ngực, máu vẫn còn chảy, nhưng đủ sức hò hét cho cô chạy thì chắc là thương tích này không thành vấn đề.

"Để ta tới!"

Charlotte cười trấn an Inosuke, sau đó giúp cậu giải quyết con Oni có bản mặt kinh dị này.

"Mở to hết mấy con mắt của ngươi ra mà xem ta gϊếŧ ngươi thế nào nhé!"

Charlotte hạ thủ không chút nào lưu tình, con Oni mới đầu còn hùng hùng hổ hổ giờ đang cực kì hoảng loạn. Cũng phải thôi, còn chưa kịp định hình thì bản thân đã bị xé thành từng mảnh, ai mà không hốt hoảng cho được.

Inosuke đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn Charlotte thao tác như khiêu vũ, chốc lát lại kéo xuống một bộ phận cơ thể của con Oni và cuối cùng là cái đầu của nó. Móng tay của Charlotte có thể gϊếŧ Oni giống như mấy thanh kiếm của Sát Quỷ đoàn nên cô không chút do dự xuống tay. Máu của cô đối với Oni cũng là kịch độc, nhưng mà chuyện này mãi về sau Charlotte mới phát hiện ra, bây giờ thì chưa đâu.

"Tanjirou đi hướng nào?"

Charlotte phủi sạch bụi trên váy, quay đầu hỏi Inosuke vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc, cậu đưa tay chỉ về một hướng, sau đó đuổi theo Charlotte gào lên.

"Này! So tài đi!"

"Không cần!"

"Vì sao chứ? Ngươi phải so tài với ta!"

"Không có nhu cầu!"

"Không có cũng phải có! Đứng lại mau! Có nghe thấy ta nói gì không đó! Này!"

Charlotte nghe như không nghe, lạnh một khuôn mặt tiếp tục di chuyển theo hướng Inosuke vừa mới chỉ, cậu thì vừa gắng sức đuổi theo cô vừa gào thét đòi so tài. Tanjirou vừa chém đầu một con Oni, Nezuko được giải thoát khỏi mấy sợi tơ, từ trên không trung rơi thẳng xuống, cô bé mất quá nhiều máu nên đang rất yếu và không thể tự tiếp đất được, Charlotte tới vừa lúc kịp đỡ Nezuko.

"Cảm ơn chị!"

Tanjirou nằm sấp trên mặt đất, mặt cậu cơ hồ bị máu bao phủ, thương tích không kém gì em gái mình. Thấy Charlotte đón được Nezuko, Tanjirou thập phần cảm kích nhìn cô, cậu dường như sắp khóc đến nơi vì thương cô bé. Cơ mà đó không phải là trọng điểm, thứ không đầu đang bước tới từ phía sau lưng Tanjirou mới cần quan tâm.